Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1626

Đám cá muối trong kênh livestream của Khương Bồng Cơ tốt xấu lẫn lộn, mấy anh chàng gay, mấy người đầu óc đen tối nhiều không kể xiết.



Lúc bọn họ biết nội dung livestream hôm nay không phải là chính vụ nhàm chán mà là hormone tràn ngập màn hình thì lập tức không kiềm chế được nữa.



Một đám yếu như cọng bún mà dám kêu gào muốn X Dương Đào đến khóc vẫn coi là bình thường, không đứng đắn nhất phải là đám gay và đám đầu óc đen tối nhìn chằm chằm thứ phồng lên bên dưới cơ bụng của Dương Đào rồi âm thầm đỏ mặt. So ra thì Khương Bồng Cơ lại chẳng có gì để người ta chú ý đến. Ngày nào mà bọn họ chẳng nhìn khuôn mặt này, cô cũng sẽ không lộ cơ bụng cho bọn họ xem, tiểu thiên sứ Dương Đào mới là dũng sĩ chân chính, siêu hào phóng, khiến người ta nhìn xong mặt đỏ tai hồng.



Không chỉ có đám gay và đám đen tối kêu gào muốn đẩy ngã Dương Đào, một đám cá muối không có sức chiến đấu cũng theo trào lưu lần lượt nối đuôi nhau hô khẩu hiệu.



[Ngạo Tích Nhạc Minh]: Nếu Âu hoàng tiếp theo là cục cưng, cục cưng nhất định phải liều chết lột quần của tiểu thiên sư Dương Đào ra!



[Trà Sữa XSQ]: Nhìn phân tích của các đại thần trong kênh livestream, cục cưng cảm thấy thật tự ti, không phải mọi người hay nói đàn ông cổ đại không được ăn uống tốt, đồ ăn không có dinh dưỡng, bởi vậy nên chiều cao không cao, vẻ ngoài không đẹp, dáng người không bình thường sao... Kết quả, Dương Đào lại là một người đàn ông như thế này?



[Teddy Thành Tinh]: Nếu có thể xuyên không, tui muốn xuyên thành quần lót của Dương Đào, ngày ngày đùa giỡn anh ta!



Khương Bồng Cơ nhìn thấy một đám cọng bún thiu không biết lượng sức mình như vậy thì âm thầm lắc đầu.



Một tay Dương Đào có thể nhấc bọn họ lên, xoay hai vòng rồi ném ra chỗ khác, ai cho bọn họ tự tin có thể đẩy ngã được Dương Đào vậy, lại còn nói muốn X anh ta nữa?



Khả năng khống chế vẻ mặt của Khương Bồng Cơ đã đạt đến trình độ dễ như ăn cháo rồi, cho dù trong lòng cô đang khinh bỉ bọn họ nhưng Dương Đào ở đó lại không phát hiện ra chuyện gì. Anh ta đi lấy hai bình rượu trong khoang thuyền, hai người mỗi người một bình: “Ta chưa từng nghĩ mình lại có thể ngồi chung thuyền với Liễu Công, hóng gió uống rượu.”



“Khó tưởng tượng lắm à?” Khương Bồng Cơ nói: “Ta lại cảm thấy chuyện này nằm trong dự đoán của ta, không có gì lạ.”



Dương Đào cẩn thận suy nghĩ về lời nói của cô, anh ta có thể nghe thấy sự kiêu ngạo và tự tin trong đó.



Dương Đào nói anh ta không ngờ được, ý của anh ta bao gồm cả “không nghĩ rằng sẽ bại dưới tay Khương Bồng Cơ” và “sau khi bại dưới tay Khương Bồng Cơ lại được cô trọng dụng”.



Câu trả lời của Khương Bồng Cơ lại rất thẳng thắn, cô tin chắc rằng mình sẽ thắng Dương Đào, thất bại của Dương Đào nằm trong dự kiến của cô.



Ôi, người gợi đòn như thế này mà sao chưa có ai trùm bao tải đập chết nhỉ.



Tính tình Dương Đào tốt đến mấy cũng muốn đập Khương Bồng Cơ một trận, có thể thấy cô khiến người ta vừa yêu vừa hận đến thế nào.



“Lúc nhỏ tính tình của Liễu Công cũng giống vậy à?”



Khương Bồng Cơ uống một hơi hết phân nửa vò rượu mạnh, hai tay chống ra đằng sau nâng người dậy, hai chân thả xuống dưới nước, quần áo trên người nửa ướt nửa khô dính vào da thịt, dáng người tuyệt đẹp thấp thoáng lộ ra. Nhưng phân nửa dáng người cô đều bị áo choàng che mất, Dương Đào không chú ý nhiều đến bất cứ người phụ nữ nào ngoài vợ mình, hộ vệ lại không dám nhìn thẳng, khán giả lại chỉ lo liếm cơ bụng của Dương Đào, không ai chú ý đến cô.



“Huynh nghĩ sao?”



Dương Đào cười nói: “Nếu hồi nhỏ tính tình của Liễu Công cũng như vậy thì chắc không sống nổi đến bây giờ đâu.”



Loại tính tình gợi đòn thế này rất dễ gây thù hận.



Khương Bồng Cơ cười lộ ra hàm răng trắng, nụ cười trông còn xán lạn hơn mặt trời trên đỉnh đầu gấp nhiều lần.



“Làm gì có chuyện đó? Hồi nhỏ tính tình của ta còn tồi tệ hơn bây giờ nhiều, con người lớn rồi rồi tính cách cũng sẽ trở nên trưởng thành chững chạc hơn...”



Khương Bồng Cơ không hề nói dối, tính tình của cô lúc nhỏ thật sự không tốt.



Nói theo cách của một vài chiến hữu, ánh mắt cô mỗi khi nhìn người khác giống như là người ta đang nợ cô năm triệu không bằng, vừa trầm lặng vừa u ám.



Có điều hình tượng lạnh lùng trầm tính ít lời vẫn tốt chán, nhưng cô lại hết lần này đến lần khác mở miệng ra không nói được gì ra hồn, như kiểu không khiến người khác khó chịu thì không chịu nổi vậy.



Dương Đào cười ngại ngùng.



Bây giờ mà coi là trưởng thành chững chạc, không biết hồi nhỏ Khương Bồng Cơ sẽ như thế nào?



Hai người liên tục uống mười mấy vò rượu, Dương Đào uống đến vò thứ ba thì bắt đầu say.



Mặc dù tửu lượng của Dương Đào tốt, nhưng đấy là lấy rượu pha làm tiêu chuẩn, tác dụng của rượu sau khi pha vào nước cho nhạt bớt sao có thể so sánh với loại rượu mạnh này được.



Dù rượu mạnh ngon, nhưng không thể uống nhiều.



Một mình Khương Bồng Cơ uống sạch toàn bộ chỗ rượu còn sót lại, sau đó vứt bình rượu xuống dưới mặt sông.



Hai người ngồi hóng gió sông một lúc lâu, Khương Bồng Cơ nói với hộ vệ: “Về đi, nhớ phải đun ít canh giải rượu cho anh ta, đừng để anh ta bị trúng gió.”



Đợi đoàn người đi đến gần bờ, quần áo trên người Khương Bồng Cơ cũng khô gần hết rồi.



Cô nâng tay giắt đao Trảm Thần lên hông, khôi phục dáng vẻ bình thường.



Khương Bồng Cơ nhảy lên lưng ngựa, đúng lúc cô muốn hạ lệnh đi về, lông mày đột nhiên nhíu lại, đôi mắt dưới ánh nắng mặt trời biến thành màu nâu, bên trong hiện vẻ nguy hiểm.



“Đợi đã.”



Hộ vệ nói: “Chủ công có điều gì dặn dò?”



Khương Bồng Cơ nói: “Các ngươi dẫn Dương Đào đi về theo đường thủy đi, ta muốn đi một mình.”



Các hộ vệ quay sang nhìn nhau, chần chừ nói: “Các vị quân sư dặn dò nhiều lần, không được để chủ công rời đi một mình...”



Khương Bồng Cơ cười kéo dây cương, khóe môi hơi hơi nhếch lên.



“Ta là chủ công hay bọn họ là chủ công?”



Giọng nói không nặng không nhẹ, lộ rõ vẻ nghiêm khắc khiến người ta phải run sợ.



Hộ vệ lần lượt quỳ một gối xuống mặt đất, không dám ngẩng đầu, chờ bọn họ lấy lại tinh thần thì không khỏi ngạc nhiên khi thấy quần áo sau lưng mình ướt sũng mồ hôi. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



“Ta chỉ muốn yên tĩnh một mình, săn vài con mồi rồi về thôi, ta sẽ nhanh chóng theo kịp các ngươi, ngươi cứ bẩm báo với các quân sư như vậy là được rồi.”



Hộ vệ không dám chần chừ, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Khương Bồng Cơ.



Bọn họ không có gan hỏi vì sao Khương Bồng Cơ phải tách bọn họ ra, đi săn bắn một mình, nhưng các cá muối lại không sợ.



Khương Bồng Cơ nói: “Phía trước có mai phục, bọn họ đi theo chỉ kéo chân của ta thôi, trừ bỏ mạng ra thì chẳng đóng góp được gì.”



Cô không hề che giấu sự khinh bỉ của mình chút nào.



Các cá muối: “...”



Gần đây có mai phục?



Nói chính xác là ở rừng cây phía trước có mai phục.



Ai cũng biết Khương Bồng Cơ là một chủ công cực kỳ có khả năng hoạt động một mình, cực kỳ thích uống rượu săn bắn, mỗi khi có thời gian rảnh sẽ dẫn mọi người đi ăn đồ hoang dã, đi săn bắn một mình cũng là chuyện bình thường. Cô dám làm như thế, đương nhiên là vì cô có tài lại to gan, trên đời này không phải là không có ai có khả năng ám sát cô, có điều đám người kia đều ở thế giới khác rồi. Chỉ dựa vào chiến lực ở thế giới này, cô chẳng sợ. Nhưng người khác lại không nghĩ như vậy, đặc biệt là kẻ địch.



[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Đột nhiên tui tưởng tượng ra như này, nếu có người tiên đoán: Liễu Hi khinh địch không chuẩn bị kĩ, cho dù có trăm nghìn người cũng không khác gì đi một mình. Nếu thích khách đến đột ngột, một người cũng làm nên chuyện. Theo ta thấy, chắc chắn có thể đánh bại... Chắc là sẽ tự vả nhỉ?



[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Hừ, chắc là đâu ra, chắc chắn tự vả thì có, sưng đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra nữa.



Nhìn chiến lực của Khương Bồng Cơ, một thích khách thì sao mà đủ?



Không kéo hơn chục nghìn đại quân trùng trùng điệp điệp đến mà còn muốn đụng đến vạt áo của cô à?



Các cá muối nhắm mắt khen ngợi Khương Bồng Cơ, cô mặc một bộ quần áo đỏ, tóc buộc đuôi ngựa, tay trái cầm cung, bên hông giắt đao Trảm Thần, một mình đi vào sâu trong rừng. Lúc cô đang ung dung săn bắn hai con hươu, bên tai văng vẳng tiếng mũi tên xé gió...



Những mũi tên này đều tẩm độc, mỗi mũi tên đều bay về phía bộ phận hiểm yếu của cô.



Thích khách thấy cô không phản ứng lại thì thầm hả hê.



Nhưng khóe miệng vừa nhếch lên đến một nửa thì đơ lại, Khương Bồng Cơ vốn nên trúng tên lại không hề ngã xuống.



Nhìn kĩ lại, tay phải đối phương siết chặt mũi tên quen thuộc.



Trong lòng bọn họ sinh ra dự cảm khó nói thành lời, ngay sau đó bọn họ nhìn thấy bóng người màu đỏ hướng về phía mình, nhe răng lộ ra nụ cười khát máu.

Bình Luận (0)
Comment