Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1635

Trước khi Vệ Tông bị nhốt vào núi sau đế lăng, cậu cũng từng là thiếu niên hào hoa phong nhã.



Còn nhớ những năm tháng tươi đẹp ấy, nam thanh nữ tú cười nói rộn ràng, đối thơ hoặc vui vẻ chuyện trò, bộc lộ hết vẻ đẹp của tuổi thanh xuân.



Gió đêm thoang thoảng làm cho rèm cửa vang lên tiếng sột soạt.



Vệ Tông dựa vào bàn, dần dần chìm vào giấc ngủ, cảnh trong mộng hôm nay không hề sặc sỡ nhưng mọi thứ lại trở nên rất tươi sáng.



Cậu nhìn những gì đang xảy ra trong mộng, hoảng hốt nhận ra đó là thư viện Kim Lân.



Ánh mắt của cậu rơi vào nhà thủy tạ*, nhìn thấy một tốp thiếu niên mặc đồng phục học sinh trắng xanh đứng cùng nhau cười nói chuyện trò, khóe môi không khỏi nhếch lên.




* Nhà thủy tạ: Nhà được xây trên mặt nước.



Vệ Tông nhớ ra rồi, hóa ra là ngày hôm đó.



Ngày hôm đó là ngày nào?



Dĩ nhiên là ngày mà tiểu lang quân nhà công bộ thượng thư bị mẹ ruột hắn đánh gãy hai chân.



Vệ Tông không kìm được mà đến gần để nghe rõ ràng hơn.



Lúc này có một thiếu niên mặt mũi trông rất quen cười nói: “Hừ, các huynh nói xem vị công bộ thượng thư kia có còn là mẹ của Sử Ngọc hay không vậy? Bà ta xách cây gậy lớn như thế trực tiếp xông vào thư viện đánh gãy chân con trai ruột. Ôi mẹ ơi! Hù chết ta!”



Thiếu niên cũng là con của quan viên trong triều, hắn và Sử Ngọc - con trai của công bộ thượng thư - là bạn cùng bàn.



Lúc vị công bộ thượng thư kia xông vào rồi xách cổ áo con trai lôi ra ngoài, hắn bị dọa sợ hết hồn.



“Có phải mẹ ruột hay không thì không biết, nhưng Sử Ngọc kia có phải con ruột hay không mới đáng nghi kìa.” Chỉ thấy một người khác trong đám thiếu niên mở quạt xếp trong tay ra, mặt cậu vẫn còn hơi non nớt, rõ ràng chính là dáng vẻ thời niên thiếu của Vệ Tông, giữa hai lông mày hiện rõ ý chí tiến thủ, nhìn không ra sự yên lặng tịch mịch của nhiều năm sau này: “Công bộ thượng thư là nhân vật tài hoa hơn người, vì sao lại sinh ra một đứa con trai không có triển vọng như vậy nhỉ? Theo ta thì Sử Ngọc chỉ bị mẹ ruột đánh gãy hai chân vẫn là còn may đấy, không đại nghĩa diệt thân giết chết đứa con trai này đã là nể tình thân rồi.”



Sử Ngọc chính là con của Công bộ Thượng thư Bách Nguyệt Hà và Sử Trung.



Bởi vì Sử Ngọc là con độc đinh nên được cha hắn và bà nội cưng chiều đến mức coi trời bằng vung, hành xử hung hăng càn quấy, thường xuyên bắt nạt học sinh xuất thân bình thường trong thư viện. Vệ Tông chỉ là con thứ của thái phó nên đương nhiên cũng từng bị Sử Ngọc bắt nạt, trong lòng vẫn còn ôm oán hận.



Mấy thiếu niên nghe vậy thì tò mò.



“Vệ Tông, huynh biết nguyên nhân Sử Ngọc bị đánh à?”



Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, tiểu bá vương Sử Ngọc lại bị “núi dựa” của chính mình đánh gãy chân, có thể nói đây là tin tức sốt dẻo đó.



Cây gậy gỗ mà Công bộ Thượng thư Bách Nguyệt Hà dùng để đánh gãy chân con trai bự y như cánh tay của người đàn ông khỏe mạnh vậy!



Tại sao tiểu bá vương có thể hung hăng càn quấy như thế? Còn không phải ỷ vào có mẹ ruột là công bộ thượng thư hay sao?



Còn cha Sử Ngọc thì sao?



Ôi dào, hai vợ chồng họ sớm đã ly hôn từ lâu rồi, Sử Trung - cha của Sử Ngọc chính là một phế vật vô tích sự.



“Nguyên nhân á? Dĩ nhiên là ta biết một chút. Chuyện này đơn giản là nghiệp mà Sử Ngọc tự rước lấy.” Thiếu niên nói: “Tướng mạo Sử Ngọc bình thường, tài năng bình thường, thiên phú cũng bình thường nốt, theo lý mà nói hắn nên bị người ta ghét, nhưng hắn có gia thế, có ‘núi dựa’ vững chắc. Tuy có công bộ thượng thư bên cạnh uốn nắn đốc thúc, nhưng làm một người mẹ nghiêm khắc không dễ chút nào, Sử Ngọc bị người trong nhà xúi giục phải xa lánh mẹ ruột, cuối cùng gây ra sai lầm lớn, thà sinh ra một xiên thịt nướng còn tốt hơn hắn nhiều.”



Thiếu niên Vệ Tông lại nói: “Hai hôm trước có tin đồn liên quan đến công bộ thượng thư, nói bà ấy không biết dạy con, dung túng con trai bức gái nhà lành làm kỹ nữ, hành hung người ngoài đường phố, cưỡi ngựa kéo lê người ta đến tàn phế. Công bộ thượng thư về phủ điều tra một phen, chứng minh được chuyện này là thật, dưới cơn giận dữ lấy gậy gỗ đánh con trai mình.”



“Làm sao huynh biết được tin tức này?”



Thiếu niên Vệ Tông đáp: “Thiên cơ không thể tiết lộ, ta có cách riêng của ta.”



Nhìn thiếu niên trong mộng của mình cười trên nỗi khổ của người khác một cách cực kỳ ngây thơ, mặt Vệ Tông hiện lên vẻ khổ sở.



Cậu còn nhớ rõ bởi vì chuyện này mà bản thân mình lúc còn nhỏ đã bị cha trách phạt một trận.



Cha nghe nói cậu nói xấu sau lưng người ta, chỉ trích người khác, nói thẳng ra đây không phải hành động của người quân tử, vậy nên phạt cậu chép sách.



Lúc đó Vệ Tông còn non trẻ - chính là thời kỳ phản nghịch, cha không phân biệt phải trái đã phạt cậu khiến cậu cực kỳ không cam lòng.



Làm gì có chuyện cậu muốn gây khó dễ cho Sử Ngọc?



Rõ ràng là tên tiểu bá vương Sử Ngọc âm thầm bắt nạt Vệ Tông.



Bắt nạt như thế nào?



Hắn chửi thẳng vào mặt Vệ Tông rằng cậu là con của thiếp thất, nói thân phận cậu hèn hạ không có tư cách trò chuyện cùng học sinh có xuất thân tốt trong thư viện.



Không những sỉ nhục xuất thân của cậu, nhục mạ mẹ của cậu mà còn sỉ nhục cha cậu mấy năm trước sa sút vì bị người trong triều đình công kích.



Vệ Tông bị vị tiểu bá vương này dẫn người chặn ở xó xỉnh vắng vẻ của học viện không chỉ một lần.



Dù phải chịu đựng những uất ức này Vệ Tông cũng không dám kể lể với cha mình. Mặc dù Sử Ngọc ăn nói khó nghe nhưng hắn cũng không nói sai chút nào, cha chỉ là thái phó, còn cậu chỉ là con của thiếp thất. Nếu cha đòi công bằng với công bộ thượng thư vì cậu thì sẽ liên lụy đến con đường thăng quan tiến chức vốn đã không dễ dàng của cha.



Chính vì vật hợp theo loài, người phân theo nhóm, tiểu bá vương Sử Ngọc là một thiếu gia ăn chơi trác táng nên đám bạn bè qua lại với hắn cũng không phải hạng người tốt lành gì.



Vệ Tông xuất thân thấp hèn nhưng đứng đầu trong danh sách, thường xuyên được tiên sinh lấy làm gương để đả kích những học trò ngỗ nghịch kia, vô hình trung kéo đến rất nhiều oán hận.



Bọn họ biết Vệ Tông dễ bắt nạt, không có “núi dựa” nên mấy người thường xuyên cấu kết với nhau gây khó dễ cho cậu, chửi mắng sỉ nhục cậu coi như còn nhẹ.



Có vài lần còn xảy ra mâu thuẫn, Vệ Tông đơn độc yếu ớt, đối phương người đông thế mạnh cho nên cậu bị “ăn” vài quả đấm.



Nơi bị đánh rất kín đáo, bọn họ lại ra tay cẩn thận, cơ bản không để lại dấu vết gì, trong lòng Vệ Tông chỉ có sự tức giận và hận ý.



Mỗi lần như vậy cậu đều không nhịn được oán hận xuất thân của mình nhưng lại không thể làm gì được, mọi sự đau khổ đành phải nuốt ngược vào trong.



Cậu không dám kể lể với cha, sợ làm cha khó xử.



Cũng may còn có mấy người bạn tốt cùng tuổi là nơi duy nhất để cậu trút bầu tâm sự.



Mấy người bạn này không phải ai khác, chính là con trai của anh họ - con huynh trưởng Vệ Ưng của cha cậu.



Luận về tuổi tác, tuổi Vệ Tông xấp xỉ bọn họ.



Luận về thân phận thì Vệ Tông là chú họ của bọn họ.



Bây giờ nghĩ lại, chính vì những lời khuyên và sự quan tâm của những người “bạn tốt” này mới khiến cho thiếu niên Vệ Tông dần dần lạnh nhạt với cha ruột. Thanh niên Vệ Tông thờ ơ nhìn lại những cảnh trong mộng như những bức họa, những cảnh tượng ấy từng khiến cậu oán giận, nhưng lúc này cậu lại không hề có chút cảm xúc nào.



Thanh niên Vệ Tông thấy thiếu niên Vệ Tông bị cha mình nhốt trong phòng chép sách những hai mươi lần.



Cậu quật cường không chịu nhận sai với cha, cứng rắn không chịu dừng bút, chép từ ban ngày đến tận tối, cuối cùng ngủ quên luôn.



“Hừ, cái tính này sao mà lại giống ta đến thế, cực kỳ cứng đầu.”



Thanh niên Vệ Tông rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, tựa như sợ quấy rầy người trong phòng. Ngoài cửa là một người phụ nữ dáng người cao gầy, thời gian cũng không lưu lại nhiều dấu vết trên mặt cô, chẳng qua theo năm tháng người đó đã trầm ổn, chín chắn hơn nhiều.



“Thần giáo dục không nghiêm...”



Thanh niên Vệ Tông nhìn thấy người cha nhiều năm không gặp mặc một bộ áo xanh cùng người phụ nữ kia đi vào trong phòng, lời nói tựa như cảm khái.



“Đừng có động tí là lại tạ tội, ban ngày ta đã gặp đủ người xin tạ tội rồi, giờ lại đến huynh nữa.” Tuy lời nói của người phụ nữ kia là trách cứ nhưng giọng điệu cực kỳ ôn hòa, cô khom người xuống bế thiếu niên Vệ Tông đang ngủ gục trên bàn lên, nhẹ nhàng đặt lên giường ngủ, yêu thương ngắm nhìn thiếu niên: “Nói tới nói lui vẫn là người mẹ này không đủ quan tâm, không biết đám học sinh ở thư viện lại làm ra những chuyện tồi tệ như vậy.”



“Đến bệ hạ còn nói như vậy, há chẳng phải thần nên lấy cái chết để tạ tội?”



Trong mắt người đàn ông tràn ngập áy náy và tự trách, anh dạy dỗ Vệ Tông nhiều năm như vậy nhưng lại không phát hiện ở thư viện Kim Lân đứa bé này phải chịu nhiều ấm ức như thế. Nếu không phải tình cơ biết được, anh không biết chuyện này còn bị giấu giếm đến lúc nào, bây giờ muốn bù đắp cũng không biết nên đền bù từ đâu.



Người phụ nữ nói: “Cả huynh và ta đều sai.”



“Bệ hạ không sai, bệ hạ công việc bận rộn, chỉ riêng chính sự cũng đã chiếm mất tám chín canh giờ, làm gì dư thừa sức lực quan tâm chuyện của đứa bé ở thư viện?” Người đàn ông giúp thiếu niên chỉnh góc chăn, nhẹ nhàng nói: “Chuyện công bộ thượng thư...”



“Con trai cô ta phạm nhiều tội như vậy, không lấy đi cái mạng của nó đã coi như khoan hồng rồi.” Người phụ nữ cười lạnh nói: “Con trai ta là người mà tiểu súc sinh kia có thể tùy tiện sỉ nhục hay sao? Nếu Bách Nguyệt Hà không ra tay đánh gãy hai chân nó thì ta cũng sẽ giơ đao chém đầu của nó.”



Bách Nguyệt Hà giơ gậy gỗ đánh gãy hai chân con trai ngay trước mắt mọi người, trên mặt nổi là trừng phạt, dạy dỗ con trai, nhưng trên thực tế là mưu kế của cô mà thôi.



Mấy ngày liên tiếp ngôn quan* tố cáo Bách Nguyệt Hà vì chuyện của Sử Ngọc, người phụ nữ này cũng có ý muốn xử nặng tay.




* Ngôn quan: Có nhiệm vụ giúp vua sửa điều lỗi, chữa điều lầm, từ bỏ điều ác, biểu dương điều thiện. Chức trách “phải nói” của họ còn là nêu tội những quan viên tham nhũng, lạm quyền, phạm luật, thiếu năng lực…



Bách Nguyệt Hà là người thông minh, đương nhiên cô biết nên làm cái gì.



Rốt cuộc bị mẹ ruột đánh gãy hai chân nghiêm trọng hơn hay bị cơn giận dữ của đế vương “lấy” mất cái đầu, tự mình chọn đi.



Mặc dù Bách Nguyệt Hà không biết thân thế của Vệ Tông nhưng cô đi theo bệ hạ nhiều năm nên biết tâm ý của bệ hạ - bệ hạ sẽ thật sự ra táy!



Người đàn ông than nhẹ một tiếng, đưa tay vén tóc mai rối loạn của thiếu niên Vệ Tông ra sau tai.



Người phụ nữ nói: “Cũng nên chỉnh đốn lại thư viện Kim Lân rồi, nếu như loại chuyện này lại phát sinh nữa ta sẽ ‘xử lý’ cả phụ mẫu của bọn chúng.”



Vốn dĩ thư viện Kim Lân là nơi để học tập, không ngờ mới thành lập được mười mấy năm đã dính phải tai tiếng bạo lực học đường như vậy, thế mà cái vấn nạn này lại dính đến Vệ Tông, thật sự không cần mạng nữa à? Người phụ nữ nói muốn chỉnh đốn thư viện Kim Lân, vậy chắc chắn cô sẽ nghiêm túc chỉnh đốn.



“Vậy để Từ tìm một cơ hội tốt khuyên bảo Phúc Thọ.”



Người phụ nữ gật đầu: “Ừ.”



Thanh niên Vệ Tông nhìn tất thảy cảnh trong mộng, mắt cay cay, hai hàng lệ nóng lăn xuống.



Hóa ra là như vậy…



Thời trẻ Vệ Tông bị tiểu bá vương cùng trường bắt nạt, nhưng sau khi Công bộ Thượng thư Bách Nguyệt Hà tự mình đánh gãy hai chân của con trai Sử Ngọc thì không có ai đến bắt nạt Vệ Tông nữa. Khi đó Vệ Tông còn ngây thơ cho rằng hành động của Bách Nguyệt Hà có tác dụng răn đe, hóa ra là...



Hóa ra là... Chân tướng cuối cùng là như vậy!



Mẹ trăm công nghìn việc, trong lúc bận rộn còn có thể dành chút thời gian trút giận cho cậu, cha cũng từng muốn khuyên bảo cậu.



Nhưng lúc đó Vệ Tông còn trẻ, tự do phóng khoáng lại phản nghịch, sớm đã bị người khác xúi giục đầu độc, cơ bản không nghe lọt lời dạy dỗ lải nhải của cha. w●ebtruy●enonlin●e●com



Nếu như có thể quay ngược thời gian, cậu sẽ không nói với chị những lời tổn thương đó, càng không bị người ta xúi bẩy mà đi tổn thương cha mẹ.



Vệ Tông lờ mờ nghe thấy tiếng ồn ào từ phía chân trời.



Vất vả lắm mới mở được mắt, cậu phát hiện Ninh Vãn Nguyệt đang quỳ gối bên cạnh, vẻ mặt ân cần nhìn mình.



“Vãn Nguyệt? Chuyện gì xảy ra...”



Vệ Tông nghe thấy giọng mình khàn khàn, trên mặt ướt đẫm.



“Mới vừa rồi chàng gặp ác mộng ư?”



Ninh Vãn Nguyệt dùng khăn tay lau khô nước mắt trên mặt Vệ Tông.



Vệ Tông cúi đầu tựa vào vai cô, ánh nến kéo dài bóng của hai người đang tựa sát vào nhau.



Giọng cậu có vẻ hơi nghẹn ngào: “Có lẽ cũng không phải là ác mộng, có thể đó là mộng đẹp.”

Bình Luận (0)
Comment