Nói thì nói vậy nhưng những lời này của bệ hạ có mấy phần thật, mấy phần giả thì Vệ Từ không dám chắc chắn.
Nếu là kiếp trước, Vệ Từ sẽ tin tưởng một trăm phần trăm, không hề có chút chất vấn và anh cũng không dám chất vấn.
Kiếp này...
Càng hiểu rõ về cô hơn, Vệ Từ càng biết ẩn dưới bề ngoài bất cần đời của cô che giấu nội tâm thâm trầm đến mức nào.
Anh cho rằng những bố cục mà bệ hạ nhắm vào Hồng Liên Giáo chắc chắn là sớm hơn những gì cô nói một chút.
Thấu rõ lòng người, nắm chắc toàn cục.
Làm kẻ địch của cô thì thường bị tính kế và chết như thế nào cũng không biết.
Nói thật, nhóm triều thần kiếp ấy gặp phải một vị hoàng đế như thế, không biết nên nói là may mắn hay là xui xẻo.
Cho dù làm chủ công hay làm đế vương, tâm kế hay mưu lược của cô đều không thua bất kỳ một mưu sĩ nào, văn võ cả triều khi tranh cãi với cô đều bị rơi vào thế hạ phong. Thậm chí đôi khi, Vệ Từ còn nghĩ, nếu không phải tinh lực của bệ hạ có hạn, nói không chừng một mình cô có thể cân cả loạn thế. Điểm này, từ trong ghi chép triều đấu sau khi thành lập triều Khương là có thể phần nào nhìn thấy, vị trí nhà cái của cô nắm chắc phần thắng.
Là người “cuồng bệ hạ” kiêm “cuồng chủ công”, Vệ Từ nhắm mắt cũng có thể thổi phồng cô lên đến tận trời.
Vệ Từ là fan cuồng kiêm tổng giáo đầu “seeder” của Khương Bồng Cơ, anh thổi phồng Khương Bồng Cơ cũng là bình thường. Lữ Trưng thì hơi lạc đường rồi, anh ta là mưu sĩ dưới trướng An Thôi, trong lúc vô tình lại bán thuốc lú giúp Khương Bồng Cơ, cuối cùng còn biến thủ lĩnh vụ án Hồng Liên tương lai thành fan của cô.
Emmmm...
Hành động này thật sự vi diệu.
Đương nhiên, đây vẫn chưa phải việc vi diệu nhất.
Vi diệu nhất là Khang Hâm Đồng quyết tâm làm fan cứng cả đời của Khương Bồng Cơ, trước mặt fan của cô, Lữ Trưng nở nụ cười vui vẻ yên tâm.
Nên nói anh ta không hổ là học trò của thầy Uyên Kính, giáo dục người khác cũng rất bài bản.
Cô nhóc trẻ trâu đang trong thời kỳ phản nghịch trước mặt chẳng phải đã được anh ta cho uống thuốc thức tỉnh rồi sao?
“Có chí hướng là tốt, nhưng con phải suy nghĩ cho kĩ, cho dù Liễu Hi đứng lên cao bao nhiêu, đi được bao xa thì cô ấy vẫn là một con người hiếm hoi trong nữ giới. Những người như vậy có thể làm tấm gương nhưng không thể quá chấp mê thành tựu của cô ấy. Thế nhân có cái nhìn tương đối hà khắc đối với phụ nữ, dù con cố gắng gấp mười cũng chỉ bằng đàn ông cố gắng gấp đôi, con sẽ mãi mãi không thể đạt được thành quả to lớn như mình mong muốn đâu.” Lữ Trưng tiêm thuốc dự phòng cho Khang Hâm Đồng, tránh đứa trẻ này bị sốc: “Nếu là như thế, con vẫn sẽ không thay đổi mong muốn ban đầu của mình chứ?”
Khang Hâm Đồng còn nhỏ tuổi nên không thể hiểu rõ những lời Lữ Trưng nói, nhưng cô bé có thể hiểu đối phương trịnh trọng và nghiêm túc nhường nào.
Sau khi cẩn thận đánh giá, Khang Hâm Đồng gật mạnh đầu.
Cô bé không hy vọng xa vời là mình có thể lợi hại như idol, quyền khuynh thiên hạ, nhưng cô bé muốn sống có tôn nghiêm.
Khang Hâm Đồng muốn để mẹ của cô bé thấy, đối với phụ nữ mà nói, sống có tôn nghiêm rốt cuộc là như thế nào.
“Nô gia cả gan, vẫn mong tiên sinh chỉ điểm sai lầm, dạy bảo nô gia làm thế nào để đạt thành tâm nguyện.”
Khang Hâm Đồng không nói thêm gì mà hành đại lễ với Lữ Trưng, đôi mắt trước đây còn mê mang, lúc này toát lên sự quật cường và cầu khẩn.
Lữ Trưng đưa tay ấn vai cô bé xuống, ánh mắt cô bé vừa mong chờ vừa cẩn thận nhìn anh ta.
“Gọi là nghĩa phụ.”
Con nhà mình vẫn còn đang bò, Lữ Trưng dự định thu dưỡng một cô con gái nuôi trước để tiện thể tập luyện, học xem làm cách nào để trở thành một người cha đạt chuẩn. Khang Hâm Đồng nghe Lữ Trưng nói vậy thì lập tức hiểu ra, giọng giòn tan gọi “nghĩa phụ”.
Lữ Trưng vui vẻ đồng ý.
Khang Hâm Đồng mừng rỡ thi lễ lại, cao giọng nói: “Mong nghĩa phụ nhận của nữ nhi một lạy.”
Đúng lúc này quản gia đã thu dọn xong phòng, Lữ Trưng liền sắp xếp cho Khang Hâm Đồng đi nghỉ ngơi, anh ta định suy nghĩ thật kĩ xem nên mài khối ngọc thô này thành tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất như thế nào. Anh ta đã quen thức đêm nên ngày hôm sau vẫn tràn đầy tinh thần, Khang Hâm Đồng thì hơi mệt... Tất cả những chuyện hôm qua giống như giấc mơ vậy, sau khi cô bé nằm xuống, cô bé cứ trăn trở mãi không ngủ được, sợ sau khi tỉnh dậy sẽ nhận ra đây chỉ là một giấc mơ.
Lữ Trưng không nghĩ gì nhiều, cứ tưởng rằng trẻ con chưa quen giường.
Bên này, cặp nghĩa phụ nghĩa nữ mới ra lò cùng ngồi ăn bữa sáng không hề biết rằng mẹ của Khang Hâm Đồng đang gặp chuyện, trên làn da trắng như tuyết lưu lại dấu bàn tay xanh đỏ, sưng to, khuôn mặt sưng phù giống như một bức tranh đang vô cùng hoàn hảo bị trẻ con bôi màu lung tung, làm mất hết mỹ cảm. Người đánh cô ta không phải ai khác, chính là kế phụ của Khang Hâm Đồng.
Tối qua, kế phụ uống say đến mức không biết gì, mơ màng đồng ý cho Khang Hâm Đồng đi.
Hôm sau tỉnh rượu, hắn ta liền hối hận.
Hắn ta âm thầm ngấp nghé Khang Hâm Đồng đã hai năm, định đợi một năm nữa, cô bé lớn sẽ thu cô bé vào phòng, ai ngờ trái cây chăm sóc hai năm lại bị Lữ Trưng giữa đường nhảy ra cướp mất. Hắn ta kính trọng Lữ Trưng dĩ nhiên không dám trách Lữ Trưng, nhưng cơn giận cần có chỗ phát tiết, vì vậy mẹ của Khang Hâm Đồng chịu tội. Tuy hắn ta là mãng phu không biết chữ nhưng cũng biết suy nghĩ, chỉ cần suy xét kỹ càng liền đoán ra ai là người ngáng chân.
Mẹ của Khang Hâm Đồng là người phụ nữ được hắn ta sủng ái mấy năm, bình thường luôn rất hài lòng, ai ngờ người phụ nữ này cũng có dị tâm. Vietwriter.vn
Khang Hâm Đồng luôn làm những việc nặng nhọc ti tiện nhất, căn bản không có cơ hội ra tiền viện, phạm vi hoạt động có hạn. Hắn ta không tin nếu không có người phụ nữ này sắp xếp, Khang Hâm Đồng hàng ngày làm công việc của hạ nhân lại có cơ hội ra tới tiền viện để rồi bị Lữ Trưng nhìn trúng và dẫn đi.
Hắn ta thẹn quá hóa giận giơ tay tát mẹ Khang Hâm Đồng hai cái, đánh cho cô ta mắt nổi nổi đom đóm, lỗ tai chấn động giống như có tiếng nước suối róc rách vậy.
“Tiện nhân, gương mặt đố kỵ của ngươi thật đáng ghê tởm!”
Mặt hắn ta đầy sát khí giống như một giây sau là có thể vọt tới bóp chết người trước mặt vậy.
Phải một hồi sau, mẹ của Khang Hâm Đồng mới bớt đau, trong miệng toàn máu tươi, răng hàm hai bên cảm thấy lỏng lẻo.
“Lang quân, lang quân thứ tội, tại sao thiếp thân lại phải ghen tị với điệt nữ của mình chứ...” Cô ta cố gắng kìm nén cơn buồn nôn quay cuồng, nằm rạp trên mặt đất bò tới bên chân hắn ta, ôm bắp chân của hắn ta mà cầu khẩn nói: “Lang quân không biết, rõ ràng là con tiện nhân đó nghe nói Lữ tiên sinh đến phủ làm khách nên mới nảy ra tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ, nghĩ cách trèo cành cao... Thiếp thân thật sự quá oan uổng...”
Cô ta vừa nói vừa khóc lóc giống như thật sự có chuyện này vậy.
Gã đàn ông hơi thoáng mềm lòng nhưng vẫn nhấc chân đá cô ta bay ra xa, để lại một câu: “Nhốt vào hậu viện sám hối, dám có lần nữa, lão tử gặt đầu ngươi xuống!”
Nhìn chằm chằm con vịt hai năm sắp được làm thịt, cuối cùng vì tâm tư đố kỵ của một người phụ nữ lại bị thất bại trong gang tấc, bực chết mất.
Càng không có được lại càng khiến người ta nhớ nhung.
Hắn ta cố ý phái người đến phủ Lữ Trưng thám thính tình hình, nếu Lữ Trưng nhận Khang Hâm Đồng làm thiếp là tốt nhất, thời nay, những chuyện đem thiếp ra tiếp khách, tặng nhau thiếp thất rất phổ biến. Hắn ta có thể dùng một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp để đổi lại Khang Hâm Đồng về... một người không đổi được thì dùng hai người!
Không thể nào ngờ rằng, Lữ Trưng thật sự nhận Khang Hâm Đồng làm nghĩa nữ.
Nghĩa nữ này không phải “nghĩa nữ nghĩa phụ” kiểu treo đầu dê bán thịt chó mà là cha con thật sự.
Nói cách khác, nếu hắn ta tiếp tục ngấp nghé Khang Hâm Đồng tức là ngấp nghé con gái của Lữ Trưng!
Hắn ta ngấp nghé Khang Hâm Đồng không phải giả, nhưng cũng sẽ không vì một đứa bé con mà đi đắc tội với Lữ Trưng, chuyện này chỉ có thể cho qua như vậy thôi.
Mẹ của Khang Hâm Đồng nghe thấy tin này đã lén khóc mấy lần, nhưng là vừa khóc vừa cười.