“Hôm nay tiên sinh không tới đi săn thật là đáng tiếc.”
Mấy ngày nay trời đẹp nên thiếu niên muốn hẹn tiên sinh Hoa Uyên đi săn một chuyến, nhưng Hoa Uyên lại bị chuyện lương thảo bị cướp khiến cho sứt đầu mẻ trán, đành phải tiếc nuối từ chối lời mời của thiếu niên. Thiếu niên rất thất vọng vì chuyện này, nhưng cậu ta cũng biết chính sự quan trọng, không dám tùy ý làm bừa.
Từ khi trắc phu nhân của An Thôi mang thai, thiếu niên cảm nhận rõ ràng phụ thân An Thôi đối xử với cậu ta hơi khác lạ, ví dụ như trận chiến lần này, cậu ta là người thừa kế sắp thành niên rồi mà lại bị ném ở phía sau, nói hoa mỹ thì là bảo vệ nhưng nếu bình tĩnh mà xem xét thì liệu trong thời loạn thế có cần loại bảo vệ này không?
Mấy năm trước thiếu niên sớm đã đi sứ Đông Khánh cùng với ân sư Hoa Uyên để tìm kiếm đồng minh, khi đó đâu có nói gì đến bảo vệ, thế mà giờ cậu ta sắp trưởng thành rồi, An Thôi lại đột nhiên nghĩ ra cái gọi là “bảo vệ”? Trên danh nghĩa thì là bảo vệ, còn trên thực tế chính là muốn giảm bớt liên lạc giữa thiếu niên và bề tôi dưới trướng An Thôi. Thiếu niên không ngốc, đương nhiên cậu ta ý thức được điều này. Chẳng qua là cậu ta không có cách nào bày tỏ chuyện này với người ngoài, chỉ có thể yên lặng kìm nén trong lòng.
Là một người rảnh rỗi, đồng thời cũng muốn bày tỏ mình vô hại đối với An Thôi nên gần đây thiếu niên rất thích đi săn, sa vào hưởng lạc.
Ân sư Hoa Uyên còn rất nghiêm túc dạy dỗ cậu ta.
“Không thể sa vào hưởng lạc mà lơ là việc học tập.”
Lúc đó thiếu niên chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt thất vọng của Hoa Uyên.
Hiện giờ cậu ta không có phe cánh, chỉ có thể dựa vào An Thôi, đối phương hắt hơi một cái thôi là cậu ta đã sợ hết hồn hết vía, suy nghĩ lung tung rồi.
Điều may mắn duy nhất chính là sau khi phát sinh biến cố vẫn còn ân sư Hoa Uyên là người duy nhất giữ thái độ bình thường với cậu ta.
Bởi vì hiếm có nên cực kỳ đáng trân trọng.
Thiếu niên rất coi trọng lòng tốt của Hoa Uyên nên đương nhiên càng thêm tin tưởng và tôn kính đối phương.
Cậu ta nhìn con mồi treo trên lưng ngựa, hình như nghĩ đến chuyện gì đó, đôi môi không tự chủ nở nụ cười, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, hai con ngươi trong suốt cũng hiện lên ý cười. Tướng mạo của cậu ta rất khá, mặc dù vẫn còn vẻ non nớt nhưng đã có dáng vẻ trưởng thành.
Đảm bảo ai ở nơi sơn dã nhìn thấy thiếu niên xuất sắc như vậy có lẽ sẽ cho rằng bản thân nhìn thấy yêu tinh có dung mạo xinh đẹp.
“Hôm nay vận may không tệ.”
Mùa này không phải thời điểm thích hợp để đi săn, con mồi mới vừa vượt qua mùa đông, da thịt còn gầy, không được béo tốt như lúc lập thu.
Nhưng mà con mồi hôm nay săn được cũng không tệ lắm, da lông trơn mượt, thiếu niên định chọn ra loại tốt nhất để xử lý rồi tặng cho Hoa Uyên.
Người hầu của thiếu niên lại thấy xui xẻo.
Hắn lẩm bẩm: “May mắn chỗ nào chứ, chúng ta đều ướt như chuột lội đây này.”
Thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn nước mưa đang tí tách rơi xuống mái hiên, rêu xanh bị nước mưa xối thành xanh biếc, mặc dù lúc này thời tiết không coi là quá đẹp nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của thiếu niên. Cậu ta cười, nói: “Trời vừa mới mưa đã gặp được một căn nhà để trú mưa, đây còn không phải là may mắn à?”
Thợ săn lên núi đi săn, nếu may mắn thì đi rồi về được trong ngày, còn nếu xui xẻo thì còn phải ở lại trong núi mấy ngày.
Để tiện làm việc thì họ sẽ dựng một căn nhà gỗ để trú chân tạm thời, người qua đường cũng có thể nghỉ lại đây.
Tâm trạng thiếu niên khá thoải mái nên không cảm thấy trận mưa này đến không đúng lúc.
Người hầu lấy bầu rượu treo trên lưng ngựa xuống, hai tay dâng lên thiếu niên.
“Thiếu chủ, uống chút rượu cho nóng người đi ạ, tránh bị nhiễm phong hàn.”
Cơn mưa tới thật đột ngột, tất cả mọi người đều dùng tốc độ nhanh nhất để tìm chỗ tránh mưa nhưng vẫn bị ướt một chút, đầu tóc quần áo đều bị dính nước mưa.
Thân phận thiếu niên cao quý, nếu như cậu ta sinh bệnh vì người hầu không hầu hạ chu đáo thì kẻ xui xẻo chính là người hầu đi theo cậu ta.
Người hầu tận mắt nhìn thiếu niên uống một hớp lớn rượu thì lúc này mới yên tâm xoay người lấy một bộ quần áo đã được giặt sạch sẽ đưa tới.
Tuy nhà gỗ này nhỏ nhưng khá đầy đủ, trong nhà cũng có không ít củi khô để đun, đúng lúc có thể dùng nhóm lửa nấu nước cho thiếu niên tắm.
Thiếu niên phất tay nói: “Đem quần áo để qua bên kia đi, đợi một lát nữa ta thay, bây giờ không muốn nhúc nhích.”
“Vâng ạ.”
Người hầu mang quần áo đặt ở chỗ thiếu niên có thể với tay đến, cung kính lui về phía sau, làm hộ vệ canh giữ ở bên cạnh.
Thiếu niên không biết do tửu lượng của mình quá kém hay do rượu hôm nay đặc biệt tinh khiết thơm ngon mà thiếu niên uống mấy hớp đã uống hết sạch bầu rượu, gò má tựa như bạch ngọc đã hiện lên vẻ say rượu, men say xông thẳng lên não. Không lâu sau hai gò má bạch ngọc của thiếu niên đã được nhuộm lên một vầng đỏ ửng, toàn thân tỏa ra khí chất thanh xuân. Mới đầu cậu ta còn không để ý nhưng rất nhanh sau đó đã phát hiện có gì đó khác thường, một luồng nhiệt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc cuồn cuộn phát ra khiến da thịt cậu ta nóng bỏng và đỏ bừng lên, không nhịn được đưa tay nới vạt áo ra cho bớt nóng.
Cảm giác này...
Trong lòng thiếu niên hơi nổi nóng.
“Rượu này có vấn đề gì vậy?”
Người hầu nghe thấy động tĩnh bèn chạy tới, nghe thiếu niên chất vấn thì trong lòng ngạc nhiên.
“Thiếu chủ, chẳng phải rượu này do tiên sinh Hoa Uyên tặng hay sao?”
Phút chốc thiếu niên nhớ ra gì đó, sắc mặt có vẻ hơi mất tự nhiên.
Ban đầu rượu này là thiếp thất của thiếu niên không biết kiếm được ở đâu tặng cho cậu ta.
Thiếu niên biết là hiếm khi có rượu ngon liền trực tiếp tặng cho Hoa Uyên, gần đây Hoa Uyên bận rộn chuyện quân lương, mấy ngày nay không hề nghỉ ngơi, làm gì còn tâm trạng thưởng thức rượu ngon nên bảo thiếu niên mang nửa chỗ rượu về. Nói cách khác, rượu này có vấn đề đều do thiếp thất của thiếu niên động tay động chân. Nghĩ đến đây hai gò má của thiếu niên đỏ ửng lên như bị lửa hơ qua vậy, vừa xấu hổ vừa tức giận lại vừa hận.
Đám đàn bà trong nhà vì tranh sủng mà chuyện gì cũng làm được.
Thật may tiên sinh không uống, nếu như ngài ấy uống phải không chừng lại nháo ra chuyện cười gì cũng nên.
Sắc mặt thiếu niên vừa xanh vừa tái, xanh rồi lại tím, cuối cùng biến thành màu đen.
Người hầu là một người có năng lực phân biệt rất tốt, hắn không biết có chuyện gì xảy ra nhưng chuyện đó không hề cản trở hắn nhân cơ hội này nịnh hót.
Hắn nịnh nọt: “Tiểu nhân thấy thiếu chủ có vẻ mệt mỏi, hay là đi vào trong nghỉ ngơi trước đi ạ.”
Trong lòng thiếu niên đang mất tự nhiên nên gật đầu đồng ý.
Cậu ta đang định đứng lên nhưng đột nhiên cả người cứng ngắc tại chỗ, đứng lên cũng không được, không đứng lên cũng không xong, rất lúng túng.
Mười ba tuổi cậu ta đã mộng tinh, hai năm trước phụ thân An Thôi chuẩn bị cho cậu ta hai thiếp thất thông minh xinh đẹp, dạy cậu ta thấu hiểu chuyện làm người.
Có những kinh nghiệm này nên đương nhiên cậu ta hiểu sự thay đổi trong cơ thể mình hiện giờ là chuyện gì, bởi vậy cậu ta càng xấu hổ hơn.
Cậu ta mất tự nhiên siết chặt chân, nhưng mà hôm nay lại mặc đồ mỏng nên phản ứng của bụng dưới khá rõ ràng.
Người hầu lanh mắt nhìn thấy “lều vải nhỏ” dưới bụng thiếu niên, trong lòng hiểu ra.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Thiếu niên cực kỳ xấu hổ, vội vàng chạy vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.
Nhà gỗ này là chỗ thợ săn nghỉ ngơi, dù khá đơn sơ nhưng chắn được mưa che được gió.
Bên ngoài có hộ vệ trông coi, thợ săn bình thường cũng không vào được, thiếu niên liếc nhìn bụng dưới của mình, sắc mặt càng trở nên xanh mét.
Người hầu là một người thông minh, hắn đứng bên ngoài nhỏ giọng hỏi: “Thiếu chủ có muốn gọi người đến không ạ?”
“Nói sau đi, tạm thời không cần.”
Thiếu niên khàn khàn trả lời, hô hấp cũng trở nên nóng bỏng.
Người hầu đi theo săn thú toàn là đàn ông mười mấy hai mươi tuổi, không có con gái.
Nếu muốn gọi người đến dĩ nhiên là gọi tùy tùng tuổi còn nhỏ, bộ dạng anh tuấn. Thời này nếp sống rất cởi mở, không ít người nam nữ đều “ăn”, ví dụ như thư đồng của rất nhiều nhà giàu, ngoài việc chăm sóc hầu hạ chủ nhân trong sinh hoạt hàng ngày ra thì thỉnh thoảng cũng phải làm “công cụ” ấm giường cho chủ nhân.