Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1678

“Chẳng phải vì quá nhiều năm không gặp nên rất nhớ huynh, nên ta không kìm được trêu đùa vài câu hay sao.”



Khương Bồng Cơ nhíu mày cười khẽ, đưa tay tháo sợi dây thừng đang buộc chặt Lữ Trưng, tiện tay ném sang một bên.



Lữ Trưng nghe xong sợ run cả người, lông mày nhíu lại, cả khuôn mặt lộ ra vẻ giống như đang nhẫn nại và gần ở bờ vực sụp đổ.



Cơ thể anh ta hơi nghiêng ra sau, tránh sự áp sát của cô.



Hai tay vừa có được tự do, anh ta không kìm được vừa xoay cổ tay đau nhức, vừa nói với giọng điệu có vẻ không được tự nhiên.



“Liễu Lan Đình, cô tưởng mình vẫn còn là thiếu niên mười hai, mười ba tuổi à?”



Đây là quân doanh, không phải tần lâu sở quán để cô uống rượu nghe hát, không thể để mặc cô tùy tiện phóng đãng như vậy được.



“Nếu ta đi chung với một đám đông, nói ta mười hai, mười ba tuổi thì hơi quá, nhưng mười lăm, mười sáu thì không thành vấn đề.” Khương Bồng Cơ cười trêu chọc: “Nếu ta nhớ không nhầm thì tuổi của huynh và Tử Hiếu không kém nhau bao nhiêu, nhưng nếu so ra thì trông huynh tiều tụy và già hơn nhiều. Nếu lấy số tuổi của huynh cộng thêm mười tuổi, nói ra chắc ai cũng tin đấy. An Thôi là hạng chủ công không đáng tin, những năm qua, huynh đã phải thu dọn giúp hắn khá nhiều cục diện rối rắm đấy nhỉ? Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, làm hơn trâu bò, thật đúng với câu nói đó: Thức khuya dậy sớm, cực khổ thật...”



Lữ Trưng ngước mắt nhìn Khương Bồng Cơ, trong thoáng chốc có ảo giác thời không bị hỗn loạn, người đứng trước mặt Lữ Trưng vẫn là thiếu niên quý tộc áo gấm. Dường như người trước mắt anh ta vẫn dừng lại ở năm đó, thời gian hơn mười năm chưa từng lưu lại dấu tích nào trên người cô.



“Hừ, cái miệng của cô đúng là vẫn nói năng hùng hổ, quen hung hăng càn quấy.”



Lúc mười hai, mười ba tuổi mà hung hăng càn quấy thì gọi là ngây thơ đáng yêu, trong sáng động lòng người.



Mười mấy năm qua đi, cô vẫn hung hăng càn quấy như lúc đó... Anh ta không phải Vệ Tử Hiếu, đâu thể nuông chiều cô chứ?



“Ta đây là đang biện luận dựa theo lý lẽ, giảng giải đạo lý căn cứ vào sự thật, từ lúc nào lại biến thành ‘hung hăng càn quấy’ chứ?” Khương Bồng Cơ đưa tay cho anh ta, nói: “Doanh trướng của ta đúng là đã được dọn dẹp rất sạch sẽ nhưng trên mặt đất vẫn bẩn, huynh định ngồi dưới đất đến bao giờ? Không sợ lạnh mông à?”



Lữ Trưng nhìn bàn tay cô, cố gắng kiềm chế kích động muốn hất tay cô ra.



“Dù sao cũng là người đọc sách, thầy dạy cô ba năm không phải để cô lúc nào cũng treo chữ ‘mông’ trên miệng như vậy.”



Khương Bồng Cơ buồn cười.



“Ta cứ nghĩ huynh sẽ nói ‘Dù gì cũng là nữ nhi, nói chuyện không thể thô tục như vậy’ cơ đấy.”



Cho tới bây giờ, vẫn có rất nhiều người đem giới tính của cô ra làm văn, dù người ta không cố tình nhưng trong tiềm thức vẫn đem chuyện giới tính ra. Khương Bồng Cơ không ngại, bởi vì bọn họ đều là người ngoài, cô không thể nào làm vừa lòng tất cả mọi người được.



Nếu như Lữ Trưng cũng như vậy thì cô sẽ rất thất vọng.



Lữ Trưng nhướn mắt nhìn Khương Bồng Cơ. Hôm nay cô mặc áo bào ngắn cổ tròn màu xanh, vẫn là bộ trang phục già dặn phối hợp với gương mặt khí khái, tuấn nhã, đôi mắt linh động, bờ môi như cười như không... Thoáng nhìn qua trông cô rất giống một thanh niên sĩ tộc phong lưu. Ở trên người cô không thể tìm được những “dấu hiệu nữ tính” quen thuộc, chẳng hạn như “mềm mại động lòng người”, “đoan trang thục nữ”...



Nhưng không thể phủ nhận cô thực sự là con gái, là minh chứng sống cho một vẻ đẹp hiếm lạ của nữ giới.



“Dáng dấp bản thân ra sao, trong lòng không tự hiểu à?”



Trong lòng Lữ Trưng rất thưởng thức nhưng ngoài miệng vẫn không chịu buông tha.



Anh ta nắm chặt tay Khương Bồng Cơ, mượn sức để đứng dậy.



Vì Lữ Trưng còn bệnh, giờ lại đột nhiên đứng dậy nên đầu hơi choáng váng, cả người lảo đảo suýt nữa ngã về phía trước.



Khương Bồng Cơ thuận tay đỡ một cái, Lữ Trưng nghiêng đầu nhìn một bên gương mặt cô, trong lòng thầm nói. Năm đó không ai nhận ra được giới tính của cô, không phải do anh ta và người xung quanh đều không có mắt, mà rõ ràng là bề ngoài của người này trông rất dối trá.



“Nửa năm nay, An Thôi ngược đãi không cho huynh ăn thịt à?”



Lúc hai người cầm tay nhau, cô phát hiện Lữ Trưng còn gầy hơn cả cô, bàn tay gần như chẳng có chút thịt.



Tử Hiếu cũng gầy nhưng vẫn còn có thể nhéo được chút thịt, Lữ Trưng thì đã thành bộ xương rồi.



Hơn nửa năm trước, Khương Bồng Cơ phái Phương Trực đi thuyết phục Lữ Trưng.



Phương Trực thất bại trở về nhưng vẫn mang về cho Khương Bồng Cơ khá nhiều tin tức.



Theo như lời Phương Trực miêu tả thì Lữ Trưng đã bị An Thôi đóng băng rồi, tuy nhiên hoàn cảnh sống vẫn không quá tệ, ăn ngon uống ngon ngủ ngon nên đã mập hơn lúc trước một chút.



Bây giờ nhìn lại, anh ta đâu có mập lên chút nào.



Bên ngoài nếu trời nổi gió to, cô chỉ cần cột sợi dây thừng lên cổ Lữ Trưng là có thể biến anh ta thành con diều và thả lên trời chơi rồi.



“Đừng nhắc tới thịt nữa, buồn nôn.”



Dù cháo thịt kia chưa hề nuốt vào bụng nhưng anh ta đã nếm qua mùi vị, mỗi lần nghĩ lại, anh ta đều cảm thấy buồn nôn.



Đợi cho cơn choáng váng tạm thời qua đi, Lữ Trưng đứng thẳng dậy buông tay cô ra, bí mật quan sát.



Đúng như Khương Bồng Cơ tự luyến, mấy năm nay, cô thực sự không thay đổi nhiều.



Lúc trước, Lữ Trưng từ chối lời thuyết phục của Phương Trực, anh ta không đồng ý lời mời chào nhưng cũng nhân cơ hội này trò chuyện cùng bạn học.



Hai người đàn ông đã đầu ba, bước vào độ tuổi trung niên cùng ngồi lại với nhau, mượn ánh nến trò chuyện, nhớ lại trước kia, ngoài cảm khái còn nhớ tới tình cảnh của “Thiên đoàn F5 Lang Gia”. Từ thiếu niên đến thanh niên rồi lại đến trung niên, ngoài Khương Bồng Cơ ra, tất cả mọi người đều đã hoàn toàn thay đổi.



Phương Trực hay thẹn thùng nhưng không hề thiếu sự kiêu ngạo đã bị hiện thực tôi luyện thành một phu tử dân dã ổn trọng lễ độ, dòng máu nóng sôi sục trong lồng ngực thời niên thiếu đã thất bại trước hiện thực; Giang Mạt luôn chìm đắm người giấy trong thế giới 2D, thích các bức xuân cung đồ, tính cách hơi nhút nhát, giờ đã trở thành một tộc trưởng sĩ tộc thâm trầm nội liễm và rất đáng tin cậy, năm đó, hắn ồn ào không chịu khuất phục gia tộc, giờ cũng đã noi theo gương cha mẹ; lang quân phú quý Mã Hưu, nhà có ruộng tốt, không phải lo chuyện ăn uống nhưng giờ phải chịu ảnh hưởng bởi chiến loạn, ruộng tốt bị phỉ hào nhân lúc quật khởi rối loạn cướp đoạt, để tránh họa, anh ta không thể không đưa cả nhà lên phương Bắc, nhiều năm qua bặt vô âm tín... Đương nhiên, biến hóa của ba người bọn họ không lớn, trong năm người, người có biến hóa lớn nhất là Khương Bồng Cơ và Lữ Trưng.



Khương Bồng Cơ nghịch ngợm nhất đã thành chư hầu thiên hạ.

Vietwriter.vn

Lữ Trưng trong xương cốt ẩn chứa sự không cam tâm, mang theo thành kiến đối với sĩ tộc, lại trở thành mưu sĩ của An Thôi - người đối địch với Khương Bồng Cơ.



Bây giờ anh ta đã trở thành tù nhân của Khương Bồng Cơ.



Gặp gỡ trong cuộc đời này đúng là thú vị, chưa tới thời khắc cuối cùng, không ai biết tương lai của mình rốt cuộc sẽ thế nào.



“Được rồi, được rồi, được rồi, không nhắc thì không nhắc.”



Khả năng quan sát người khác của Khương Bồng Cơ rất tốt, cô vừa nhìn phản ứng của Lữ Trưng liền biết trong lòng có nỗi khổ nên đương nhiên cô không tiếp tục đâm chọt nữa.



Đùa vừa phải gọi là trêu chọc nhưng nếu đùa quá độ sẽ thành kết thù.



“Nhìn vẻ mặt huynh tiều tụy như bị bệnh ấy, hãy an tâm ở trong quân doanh của ta chờ đến khi chiến tranh kết thúc đi. Dưỡng thân thể cho tốt, nói không chừng, ta sẽ để huynh được gặp chủ cũ lần cuối.” Khương Bồng Cơ nói xong, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, ta phải nói với huynh một chuyện.”



Với những sắp xếp của Khương Bồng Cơ, trong lòng Lữ Trưng đã hiểu rõ nên không có gì bất ngờ.



Tuy nhiên, lời cô nói vẫn khiến Lữ Trưng bỗng thấy sợ sệt.



“Chuyện gì?”



Khương Bồng Cơ nói: “Ta cần một thứ ở chỗ nghĩa nữ của huynh.”



Lữ Trưng nhíu mày: “Thứ gì?”



Khương Bồng Cơ nói: “Sách vở giấy bút của huynh.”



“Cô cần những thứ đó để làm gì?”



Khương Bồng Cơ cười nói: “Dĩ nhiên là để viết một bức tang thư, tiễn chủ cũ của huynh chầu trời rồi.”

Bình Luận (0)
Comment