Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1686

“Không, không phải...”



Sắc mặt của tướng lĩnh đen kịt lại, nhưng bây giờ mất bò mới lo làm chuồng cũng không kịp nữa rồi, sao Phù Vọng có thể nghe hắn giải thích được?



Phù Vọng dùng bàn tay còn trống bạo lực lau sạch vết bẩn trên mặt đối phương xuống, cây đuốc trong tay phải để sát vào hắn, nhìn ngắm tỉ mỉ.



Gã cười lạnh, nói: “Thằng nhãi ngu dốt, chẳng lẽ ngươi không biết là bản tướng đã từng gặp mặt An Thôi sao?”



Trong miệng tướng lĩnh đắng ngắt, làm sao mà hắn biết được Phù Vọng từng gặp An Thôi cơ chứ, dường như là vừa mới đối mặt đã bị người ta bóc trần rồi.



Mà chỉ có như thế thì cũng đành thôi, vậy mà hắn còn phạm phải một sai lầm cực kỳ ngu xuẩn. Cho dù lần này bọn họ đã rơi vào bẫy của quân địch, nhưng phe địch cũng không thể biết được tin tức An Thôi thân chinh ra trận. Nói một cách khác, căn bản tướng lĩnh không cần phải mặc xiêm y của An Thôi đi đánh lạc hướng quân địch, làm như vậy không chỉ không thể kéo dài thời gian mà ngược lại còn để lộ sự thật là An Thôi đã ở trong nhóm người chạy trốn, khiến quân địch đuổi giết hắn.



Cách làm chính xác hẳn phải là để cho An Thôi ngụy trang thành du binh đang chạy trốn, nương nhờ sự hỗn loạn mà trốn vào trong rừng, mới có cơ hội trốn thoát được.



Kết quả...



Bởi vì tình hình quá khẩn cấp nên hắn đã coi nhẹ việc này, ngược lại còn để lộ sự tồn tại của chủ công An Thôi.



Không chỉ có như vậy, võ tướng uy vũ cao lớn trước mắt này còn từng gặp An Thôi, một khi An Thôi bị gã tóm được, căn bản là không có hy vọng trốn thoát.



Nghĩ tới đây, tướng lĩnh hối hận muốn tự sát tạ tội.



Phù Vọng lạnh lùng quan sát sắc mặt của tù binh, trong lòng đã có suy xét của mình rồi.



Gã vừa nói dối, căn bản Phù Vọng chưa từng gặp An Thôi, chỉ từng nhìn thấy bức tranh vẽ đối phương mà thôi, gã nói dối chẳng qua là để lừa đám tù binh.



“Người đâu!”



Phù Vọng kiềm chế sự mừng rỡ điên cuồng đang không ngừng dâng lên trong lòng mình, nếu như có thể bắt giữ được An Thôi, đây chẳng phải một công lao rất lớn hay sao?



Đàn ông đều có dã tâm hết, Phù Vọng cũng không ngoại lệ.



Phó tướng nghe thấy tiếng động bèn vội vàng tiến lên nhận lệnh, Phù Vọng ra lệnh cho ông ta tăng thêm nhân thủ đuổi giết đám cá lọt lưới đang chạy trốn.



“Ngươi đi trước đi, bản tướng sẽ theo sau.”



Công trạng rất có lực hấp dẫn, nhưng Phù Vọng cũng sẽ không vì công trạng mà mặc kệ không quản chiến trường, sơ ý đào hố cho Tạ Tắc thì sao đây?



Phó tướng nhận lệnh lui ra, tướng lĩnh của An Thôi nghe thấy gã nói vậy, hai mắt lập tức tối sầm lại, suýt nữa là ngất xỉu luôn.



Phù Vọng khinh thường liếc mắt nhìn tướng địch bị bắt giữ một cái, đã ngu rồi còn thích tỏ ra nguy hiểm, hại người hại cả mình, nên sửa sang lại cái não rồi đó.



Phó tướng vừa rồi là trợ thủ đắc lực nhiều năm của Phù Vọng, khi ông ta còn trẻ đã từng đi theo dưỡng phụ Phù Dương của Phù Vọng, bây giờ, ông ta cũng có kinh nghiệm tác chiến phong phú, là một lão nhân làm việc chu toàn ổn trọng. Giao trọng trách truy kích An Thôi cho ông ta, Phù Vọng vô cùng yên tâm, cho dù phó tướng có không bắt được An Thôi, ông ta cũng sẽ không để cho An Thôi thoải mái chạy trốn đâu. Chờ tới khi Phù Vọng sắp xếp xong chiến cuộc bên này, chẳng bao lâu là gã có thể đuổi theo được.



Suy nghĩ của Phù Vọng chắc chắn là rất chu toàn, nhưng gã đã quên mất một chuyện - chủ công của gã là người chuyên môn tạt đầu người khác!



Ở một diễn biến khác, An Thôi ngụy trang thành binh lính bình thường, cưỡi ngựa chạy trối chết để thoát thân.



Màn đêm tối đen như mực không có nhiều ánh sáng, mọi người chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy con đường nhỏ, nhưng lại không nhìn rõ được tình hình đường xá, bởi vậy nên con đường chạy trốn này vô cùng gập ghềnh. Dưới ngọn roi không ngừng quật xuống, chiến mã liều mạng chạy về phía trước, gió đêm lao tới táp vào mặt hắn, khiến cho khuôn mặt đau buốt. An Thôi cũng bị xóc nảy khiến hắn muốn nôn mửa, nhưng hắn không dám dừng roi ngựa lại, chỉ có thể chịu đựng khuôn mặt đã trắng bệch tiếp tục chạy.



“Cha...”



An Thôi lại một lần nữa dùng roi ngựa quật chiến mã dưới thân hắn, chiến mã chịu đau rống lên một tiếng, móng trước đột nhiên giẫm phải khoảng không, thân hình to lớn của nó ngã quỵ về phía trước. Không biết nó đụng phải thứ gì, chân ngựa phát ra tiếng động nứt xương. Thân hình mạnh mẽ của chiến mã ngã xuống mặt đất theo quán tính, An Thôi cũng bị sức mạnh này quăng ra ngoài, chật vật lăn hai vòng trên mặt đất, răng nanh phập vào môi, mùi máu tươi nồng đậm lan tràn trong khoang miệng hắn. Mọi người không quan tâm chiến mã đang nửa sống nửa chết, vội vàng kéo dây cương khiến cho chiến mã dừng lại, xoay người xuống ngựa dìu An Thôi.



Vận may của An Thôi cũng không tệ, ngã mạnh như vậy mà cũng chỉ lung lay răng cửa, đầu xoay vòng vòng cùng với một ít vết thương ngoài da.



Nếu như hắn xui xẻo, nói không ngừng còn có thể bị chiến mã đè tới lục phủ ngũ tạng đảo lộn lên.



“Chủ công!”



“Chủ công!”



Tiếng gọi chủ công vang lên bên tai An Thôi, hắn hít thở mấy hơi mới miễn cưỡng tỉnh táo lại được, có cảm giác vững chắc khi đạp trên mặt đất.



Nhớ lại cảnh tượng mạo hiểm vừa rồi, hắn vô cùng hoảng hốt, suýt chút nữa hắn nghĩ mình sẽ phải chết.



“Ta không sao, thời gian cấp bách, nhanh chóng rời đi thôi.”



An Thôi nâng tay mạnh mẽ lau lại mặt một phen, vô ý đè lên vết thương trên mặt, đau đến mức hắn phải hít một hơi khí lạnh.



“Mạt tướng xin mạo phạm.” Một võ tướng nào đó giúp đỡ An Thôi ngồi lên chiến mã của hắn ta, chờ tới khi hắn ngồi vững vàng rồi mới xoay người lên ngựa, nắm chặt dây cương vung roi ngựa lên, đội ngũ chạy trốn vừa mới dừng lại đã khởi hành lần nữa. Trái tim của mọi người đều đã nhảy đến họng đến mắt rồi, căn bản không ai dám dừng lại.



Cho dù là như vậy, bọn họ vẫn bị quân địch phát hiện tung tích, tiếng võ ngựa phía sau dần dần tới gần.



Nhân mã hai phe ngươi đuổi ta chạy, khoảng cách vô cùng sít sao.



Tiếng vó ngựa kia rơi vào trong tai An Thôi, dường như không giống đang giẫm trên mặt đất mà càng giống như bùa đòi mạng giẫm vào trong tim hắn hơn!



“Đuổi theo... Ngay đằng trước thôi!” Vietwriter.vn



“Cha...”



Vó ngựa đạp trên mặt đất, rung động khiến cho cát đá trên mặt đất khẽ tung lên, giống như vừa mới xảy ra động đất vậy.



Cảnh tượng ngay giờ khắc này khiến cho An Thôi nhớ đến quá khứ từng chạy chối chết năm đó, khi đó, hắn cũng cưỡi trên một con ngựa mới cướp được như vậy, quật ngựa như đang liều mạng, mong rằng có thể thoát khỏi binh lính Nam Man đang đuổi theo sau giết hắn. Hắn bị truy binh đuổi theo tới không thở nổi, căn bản không có sức lực để nhớ tới cảnh tượng cha mẹ người thân, thê thiếp con cái chết thảm, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất - Chạy trốn, sống sót, báo thù!



Cuối cùng, lưng hắn trúng phải ba mũi tên của quân địch, trong lúc hôn mê nhảy xuống một dòng sông chảy xiết, lúc đó mới may mắn giữ được một mạng.



Khi nước sông lạnh như băng bao phủ lấy đầu hắn, cẩm y hoa phục trên người dính đầy nước, lúc thân hình mệt mỏi xuôi xuống theo dòng nước sông, hắn nghĩ mình đã chết chắc rồi. Trải qua bóng tối dài dằng dặc, hắn mạng lớn nên đã tỉnh lại. Hắn mang theo một thân đầy vết thương, nghĩ đủ mọi cách để rời khỏi Nam Thịnh. Nửa đời trước, An Thôi là quý nhân sĩ tộc hưởng thụ cẩm y ngọc thực, mười ngón chẳng bao giờ dính nước xuân, nhưng trong vài năm chạy trốn kia, An Thôi phải chịu vô vàn đau khổ, không biết bao nhiêu lần hắn phải giãy giụa bồi hồi cạnh ranh giới sinh tử. Mỗi một lần hắn đều muốn buông tay, nhưng ác mộng luôn khiến cho hắn phải nhớ đến cảnh tượng cha mẹ vợ con chết thảm, liền vực dậy thù hận cùng sự không cam lòng trong nội tâm hắn... Cuối cùng, hắn đã lưu vong tới Đông Khánh.



Nhiều năm trôi qua, An Thôi nghĩ rằng những ngày tháng gian khổ đã rời khỏi hắn rồi, không ngờ rằng hôm nay còn có cơ hội ôn lại. Năm đó, hắn may mắn mạng lớn còn sống được, cuối cùng Đông Sơn tái khởi, diệt Nam Man để báo thù. Hôm nay nếu như có thể chạy thoát được, chưa chắc đã không thể lặp lại kỳ tích.



An Thôi ôm suy nghĩ như vậy trong đầu, hai mắt như có hai ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực.



Cho dù là Lữ Trưng đã phản bội hắn, Khương Bồng Cơ đang cản trở hắn, hay là Hoa Uyên bằng mặt không bằng lòng...



Lúc An Thôi đang đắm chìm trong tâm trạng của mình, hắn đột nhiên nghe thấy âm thanh của võ tướng dưới trướng hắn, vài chữ ít ỏi mà giống như tiếng trời.



“Chủ công, chúng ta ngắt đuôi được truy binh rồi!”



Thật tốt quá!



Trong lòng An Thôi mừng như điên, nhưng khóe miệng hắn còn chưa kịp giương lên hoàn toàn, kỵ binh hộ vệ chạy ở đằng trước đột nhiên ghìm ngựa khẩn cấp, chiến mã dưới thân phát ra tiếng rống sắc bén lại thống khổ. Âm thanh chói tai kia khiến cho nụ cười của An Thôi cứng lại, không khí ở hiện trường vô cùng nặng nề.

Bình Luận (0)
Comment