Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1700

KẾT CỤC CỦA HOA UYÊN (9)

Câu hỏi đầu tiên trong bài thi của Mị Họa là do Phong Chân ra đề, đề thi đại ý là hỏi làm sao để giải quyết việc vỡ đê ở một nơi nào đó.



Có một số thí sinh trả lời rất hời hợt, hỏi làm thế nào quản lý việc đê điều liền trả lời một cách không thể thành thực hơn, một số khác thì lại có câu trả lời hoang đường, xa vời.



Câu trả lời của Mị Họa vừa tường tận vừa thiết thực, không chỉ miêu tả kỹ càng cách xây dựng, nạo vét mà còn đưa ra thêm nhiều phỏng đoán khác nhau như liệu nhân tố con người có liên quan đến việc vỡ đê hay không, nếu có thì phải giải quyết thế nào, sau đó dân chúng phải làm sao và cách khôi phục cuộc sống của mọi người sau lũ lụt... Người này còn tính đến từng khâu chi phí cần cho việc hỗ trợ.



Đối phương hoàn toàn hoá thân vào nhân vật giả lập trong đề bài, từ chính góc nhìn của nhân vật ấy để xem xét vấn đề từ nhiều khía cạnh một cách cẩn thận.



Một câu hỏi làm hai trang giấy, lít nhít toàn chữ thật khiến người ta có hứng thú.



Đám Phong Chân đưa ra những câu hỏi thế này không phải vì muốn chọn ra tài tử biết trả lời câu hỏi, mà bọn họ muốn chọn ra những người tài có thể quản lý các huyện, châu.



Hiển nhiên là cách trả lời của Mị Họa rất chính xác.



Cô trả lời vừa hay, phong cách viết văn lại bất đồng so với những tác phẩm diêm dúa khác.



Ngoài câu hỏi này, tám câu khác cô cũng trả lời rất tốt, tuyệt nhất vẫn là bài văn cuối cùng.



Bài thi của người khác chỉ có năm sáu trang, nhiều hơn một chút thì là mười một mười hai trang, chỉ có một mình cô là viết tới hai mươi ba trang.



Viết nhiều chưa chắc là dài dòng lan man, trái lại nội dung các câu trả lời của cô hầu như đều rất súc tích.



Người vừa có thực lực lại vừa được Phong Chân, Vệ Từ tiến cử, Khương Bồng Cơ tự khắc sẽ thêm cô ấy vào danh sách.



Nếu như lập được chiến tích, mai này còn có khả năng được bồi dưỡng thành nhân tài quan trọng.



Chỉ là...



Tên thật đã là Mị Họa, tại sao còn phải dùng tên giả Tư Thung để tới tham gia?



Chỉ đơn giản là vì đàn ông sẽ thuận tiện hơn so với thân phận là phụ nữ?



Khương Bồng Cơ hơi thích thú, định phái người đi điều tra xem nội tình là thế nào.



Phong Chân nhận lệnh lui xuống, thuận tiện đi nghỉ một chút, chiều ngày mai tiếp tục luân phiên.



“Cô gái thế này hẳn là rất có tiếng.” Khương Bồng Cơ nói: “Nhưng làm sao mà Tử Hiếu biết được tên thật của cô ấy chứ?”



Mặc dù là cười hỏi nhưng mong muốn sống sót của Vệ Từ lại vang lên hồi chuông cảnh báo.



“Chủ công không phải là biết rõ mà vẫn hỏi. Hiển nhiên là vì Mị Họa chính là đồng liêu ở kiếp trước của ta, nên kiếp này mới có thể nhận ra.”



Khương Bồng Cơ cười nói: “Đồng liêu ở kiếp trước? Huynh nói tiếp đi, ta nghe, luôn cảm thấy cô ấy sẽ cho ta một bất ngờ khác.”



Một cô gái xuất sắc như vậy, nếu như không phải giữa chừng gặp chuyện thì sẽ không có chuyện không có cảm giác tồn tại ở kiếp trước của Vệ Từ.



Vệ Từ: “Vâng.”



Vào thời kỳ đầu của triều Khương kiếp trước, quan viên là phụ nữ quả không nhiều nhưng mỗi một người lại đều rất biết “đánh”, biết “đánh” ở đây không chỉ đơn giản là chỉ về vũ lực, ví dụ như Mị Họa tay trói gà còn không chặt, nhưng cũng chẳng có mấy người dám đối đầu trực diện với cô. Hơn nữa, sân nhà của họ cũng chẳng phải là ở chốn triều đường.



Phụng mệnh thiên tử đi tuần tra vụ muối ở ba sông sáu bể, bản thân kiêm nhiều chức vụ, giám sát việc tham ô nhận hối lộ của quan viên ở các địa phương, có trong tay thanh thượng phương bảo kiếm, có quyền tiền trảm hậu tấu. Bất luận là việc vụ muối hay điều tra quan lại tham ô thì đều là việc đắc tội với kẻ khác.



Đắc tội với kẻ khác đã đành, còn dễ bị ám toán mưu sát, những kẻ muốn lấy mạng cô xếp hàng còn vượt cả ba sông sáu bể.



Nhưng mà tính cách Mị Họa lại rất cứng rắn, mềm không được mà cứng cũng không xong, các quan chức bị cô động tới đã góp đủ trăm bàn mạt chược dưới địa phủ.



Một người con gái mạnh mẽ như vậy, tất nhiên là chiến tích của cô cũng rất huy hoàng.



Bách Nguyệt Hà quan bái công bộ thượng thư, trước khi về hưu đã đưa chân dung của mình vào bảng Thiên Công của Kim Lân Các. Còn Mị Họa thì sau khi phong làm thừa tướng lại đưa chân dung của mình vào bảng Văn Thần. Trong ba bảng Thiên Công, Văn Thần và Võ Tướng, độ khó và tính cạnh tranh của bảng Văn Thần là đáng sợ nhất, cô có thể chiếm được một chỗ để đặt chân, thứ tự còn không phải ở hạng chót thì có thể thấy cô có khả năng tới nhường nào. Nếu như Mị Họa không tự mình xuất hiện, Vệ Từ cũng sẽ đi tìm cô.



Cá muối trong kênh livestream đã tiếp nhận việc Vệ Từ đang cầm kịch bản nữ chính trùng sinh, hết mực chú ý lắng nghe chuyện buôn dưa lê.



[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Chị gái Mị Họa này thật cứng quá đi.



[Nghĩ Không Ra Tên]: Điên cuồng ủng hộ chị gái, háo hức chờ mong được gặp mặt người thật.



[Ship Hàng Gió Đông]: Thật là ngưỡng mộ. Nếu như chúng ta thực sự có một triều đại như vậy trong lịch sử thì điều kiện sinh sống của phụ nữ cũng chẳng gian khổ như bây giờ. Đừng nói chị gái Mị Họa xuất hiện ở thời cổ đại, cho dù là xuất hiện ở thời hiện đại thì cũng sẽ có vô số người theo đuôi mà tôn làm bá chủ.



[Bông Tuyết Cháy]: Không cần ngưỡng mộ người ta đâu, lịch sử cổ đại của chúng ta cũng có rất nhiều cô gái vừa cứng vừa soái mà, chỉ là chẳng có mấy ai tuyên truyền về việc đó mà thôi.



[Ha Ha Ha]: Mặc dù là rất tốt nhưng tui vẫn cảm thấy Streamer của chúng ta là tuyệt nhất.



Ngoài những bình luận thế này, không ít cá muối còn bảo Khương Bồng Cơ chú ý đến Vệ Từ.



Dù sao thì dấu hiệu cho thấy một người đàn ông di tình biệt luyến chính là anh ta nảy sinh hứng thú và quan tâm nồng hậu đối với người con gái khác.



Thật ra, sự lo lắng của cá muối hơi thừa thãi, Khương Bồng Cơ cũng không để ý.



“Vậy Tử Hiếu có biết tại sao cô ấy lại giả trang thành nam không?”



Vệ Từ: “Chủ công có điều không biết, những nữ quan của triều đình kiếp trước hầu như đều có một điểm chung.”



Khương Bồng Cơ nhíu mày, hỏi: “Chẳng lẽ là hôn nhân?”



Vệ Từ gật đầu, điều này thật là đáng tiếc.



Đối với con gái mà nói thì gia đình có một ý nghĩa đặc biệt. Nếu muốn cố gắng vươn lên từ áp lực của xã hội, vượt qua ràng buộc của gia đình từng bước đi lên tầm cao mà ít ai làm được, không những cần thực lực lớn mạnh mà đồng thời còn cần nội tâm vững chắc, nếu không thì sớm đã trụ không nổi.



Bách Nguyệt Hà gả cho Sử Trung sau cùng lại ly hôn, Mị Họa cũng vậy, chỉ là cô càng quyết đoán hơn.



Khương Bồng Cơ bảo: “Huynh nói tiếp đi.”



Vệ Từ lên tiếng: “Mị Họa là người Ninh Châu, Nam Thịnh, sinh ra trong gia đình giàu sang, phụ mẫu cũng là tài tử giai nhân có tiếng ở Ninh Châu, đây cũng coi như là một giai thoại. Nhưng lúc Mị Họa bảy tám tuổi thì họ lại xảy ra chuyện, chết vì bệnh truyền nhiễm. Mị Họa được gửi tới nhà họ hàng chăm sóc. Chỉ là... Vì là thân con gái mồ côi nên cho dù xuất thân có tốt thì cũng không tránh khỏi việc bị đối xử lạnh nhạt. Mị Họa đến tuổi cập kê, nghe theo lời của trưởng bối mà gả cho một người chồng đầu tiên có tuổi tác tương xứng. Hai người cũng có một khoảng thời gian nồng thắm, chỉ có điều người chồng thân thể ốm yếu, ngay từ trong bụng mẹ cũng đã có bệnh, chưa tới hai năm liền qua đời vì mắc phong hàn. Mị Họa ở giá hai năm rồi sau đó tái giá. Người này cũng là người chồng cuối cùng của Mị Họa, chỉ là tính tình không tốt, thường xuyên cãi nhau...” Vietwriter.vn



Cuộc hôn nhân đầu tiên rất hạnh phúc, lần hai thì không khác gì hai người ràng buộc giày vò nhau.



Chồng cô là người xuất thân sĩ tộc nhưng lại không học hành gì, ăn nhậu bài bạc chơi gái đủ cả.



Ngược lại, Mị Họa là tài nữ, người chồng đầu tiên cũng là tài tử, hết sức tôn trọng cô, hai người lúc nào cũng có đề tài chung để nói chuyện, trên trời dưới đất chuyện gì cũng nói được, quả đúng là tri kỷ. Còn người chồng thứ hai này ư? Quả đúng bùn nhão không thể dính lên tường, lại còn không có chí tiến thủ.



Mị Họa làm sao mà chịu cho nổi chứ?



Tên công tử bột kia còn châm chọc, kết quả bị Mị Họa phản kích, quan hệ giữa hai vợ chồng thật sự rất căng thẳng.

Bình Luận (0)
Comment