NHỮNG CHUYỆN ĐÃ QUA (2)
Thiên Não tiền nhiệm điên cuồng trả thù dòng chính Khương thị đương nhiên không phải vì nhàm chán đi khoe khoang mà nó có dụng ý khác đó.
Đám người cấp cao: “...”
Hồi lâu sau, có người nói ra một câu mà tất cả mọi người đều lo lắng.
“Hình như dòng chính Khương thị... không còn ai nữa...”
Không phải hình như, mà vốn dĩ là không còn ai nữa.
Nhưng mà...
Người đàn ông trước mặt tự xưng là tổ tiên của Khương thị này, chẳng phải huyết thống của ông càng tinh khiết hơn à?
Dường như người đàn ông này có năng lực đọc được suy nghĩ của người khác vậy, chỉ nhìn một cái đã nhìn thấu tâm tư của lão thủ trưởng.
Ông nói: “Bởi vì một vài tình huống đặc biệt nên tôi không có loại năng lực này, nhưng mà... dòng chính Khương thị vẫn còn một người.”
Nguyên soái Liên Bang hỏi ông: “Nói ra mục đích của ông đi.”
Người đàn ông nói: “Con bé sẽ trở lại gây dựng lại Khương thị, nên tôi cảnh cáo các ông đừng có làm chuyện gì ngu xuẩn.”
Trong số những cấp cao quân sự và chính trị ở đây, ngoài số ít không có căn cơ gì, dựa vào công lao mà leo lên thì những người còn lại căn bản đều có quan hệ mật thiết với các thế lực lớn trong Liên Bang. Miếng bánh ngọt Khương thị này quá lớn, những thế lực kia làm sao có thể không đỏ con mắt, nhân cơ hội này xin chia một miếng cho được?
Từ loại góc độ này mà nói, bọn họ có lập trường đối lập với sự tồn tại của dòng chính Khương thị.
Để phòng ngừa đối phương trả thù sau khi trở nên lớn mạnh, thừa dịp cô còn nhỏ yếu mà bóp chết từ trong nôi là chuyện rất bình thường.
“Người đó là ai?”
Người đàn ông không khách sáo nói: “Giao cho các ông, tôi không yên tâm.”
Nguyên soái nói: “Cô ấy quan trọng như vậy, Liên Bang sẽ dốc toàn lực đào tạo cô ấy, tiên sinh không nên nghi ngờ dụng ý của bọn tôi.”
Người đàn ông nói: “Đóa hoa lớn lên trong nhà kính đã được định trước không chịu được gió thổi mưa rơi, nhà họ Khương trong tay nó sẽ không thể tái sinh lần nữa.”
Mọi người nghe mà không nhịn được giật khóe miệng một cái.
Nguyên soái nói: “Thật ra thì... tại hạ có một cách...”
Chỉ còn lại một dòng chính rất nguy hiểm, nghe ý của người đàn ông này thì hình như ông còn định cho cô bé kia tham gia huấn luyện khắc nghiệt.
Đại bảo bối trân quý như vậy mà có tổn thất gì thì Liên Bang làm sao mà đối phó với đại họa Thiên Não lần thứ hai đây?
Hay là...
Lưu lại một chút gen mẫu nhỉ?
Nếu như người đó có bị tổn hại gì đó thì còn có thể nhân bản thêm một người mà.
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Tốt nhất là đừng có cái ý nghĩ đó.”
Nghiêm chỉnh mà nói, dòng thứ Khương thị cũng có huyết mạch và gen nhưng bọn họ không thể thức tỉnh được năng lực của tổ tiên, đương nhiên là có nguyên nhân sâu xa nhất định. Mưu đồ dùng thủ đoạn nhân tạo can thiệp vào việc sinh sản, thậm chí còn sao chép gen, kết quả sau cùng chính là tự bê đá đập vào chân mình.
Nói tóm lại, dòng chính Khương thị chỉ còn lại một cục cưng thôi.
Nguyên soái bị “bật” lại, trong lòng hơi xấu hổ, không nhịn được lẩm bẩm: “Những gia tộc truyền thừa từ thời thượng cổ là thứ phiền phức nhất, bí mật của bọn họ còn nhiều hơn sao trên trời, bí kíp thì có hết bộ này tới bộ kia, lợn mẹ mặc áo ngực còn không rườm rà như vậy.”
“Vậy thì tiên sinh cũng nên tiết lộ thân phận của đối phương một chút chứ, chúng tôi sẽ không đi quấy rầy nhưng không thể không âm thầm bảo vệ được.”
Người đàn ông kia nói: “Đợi con bé trưởng thành mà còn sống thì tôi sẽ âm thầm sắp xếp cho nó xuất hiện.”
Trong lòng Nguyên soái run một cái: “Nếu như không thể...”
Người đàn ông nói: “Kẻ yếu thì không xứng để sinh tồn. Đến cả loại thử thách cấp thấp này mà cũng không vượt qua được thì sớm muộn cũng sẽ chết trong tay Thiên Não thôi.”
Mấy người cấp cao: “...”
Bọn họ đã hiểu được đại khái tại sao người đàn ông này lại không truy cứu chuyện lúc trước Khương thị bị chèn ép rồi, lòng dạ quả thật là sắt đá mà. Nhưng lão thủ trưởng cảm thấy người này rất đáng nghi, không chịu giao ra tung tích dòng chính Khương thị, hơn nửa là bởi vì không tin tưởng chứ không phải bởi vì “kẻ yếu thì không xứng được sinh tồn”.
Đương nhiên cũng có người không tin mà âm thầm điều tra.
Nhưng quyền hạn tối cao truy cập Thiên Não nằm trong tay người đàn ông kia, cao cấp Liên Bang có lợi hại hơn nữa cũng không chống nổi Thiên Não vạn năng kia được.
Tin tức về dòng chính Khương thị vẫn luôn là một ẩn số.
Cấp cao kiên nhẫn chờ đợi rất nhiều năm, cho đến khi Khương Bồng Cơ trong hàng ngũ chiến sĩ gen được điều đến Quân Đoàn 7 thì người đàn ông mới công bố thân phận của Khương Bồng Cơ. Biết được kết quả này, cấp cao Liên Bang ngạc nhiên, ai cũng không ngờ dòng chính Khương thị chân chính lại được huấn luyện ở trại huấn luyện chiến sĩ gen có tỷ lệ sinh tồn thấp nhất. Lại xem lý lịch của cô, trong đó có ghi cô đã vượt qua nhiệm vụ khó khăn mấy chục lần, người xem không nhịn được mà đồ mổ hôi hột.
Cho dù chỉ nhìn chữ viết thôi, bọn họ vẫn có thể tưởng tượng được những năm qua, đối phương đã trải qua những gì.
Nếu như vận may kém chút thì chắc chắn sẽ game over.
Người đàn ông kia đúng là tổ tiên ruột.
“Đến Quân Đoàn 7, có khi nào không tốt lắm không?”
Nguyên soái không hoàn toàn tán thành, ai bảo Quân Đoàn 7 là quân đoàn chiến đấu trực tiếp, tỷ lệ tử vong không hề thấp hơn trại huấn luyện chiến sĩ gen chứ.
Người đàn ông hỏi ngược lại: “Vậy để con bé gia nhập đội hậu cần chắc?”
Nguyên soái im lặng không nói.
Nếu như có ý định để dòng chính Khương thị chấn chỉnh lại Khương thị, điều này đồng nghĩa với việc quyền hành của Khương thị cuối cùng sẽ thuộc về tay dòng chính.
Một gia chủ ưu tú, nếu không có năng lực thì làm sao trấn áp được yêu ma quỷ quái?
Nếu mà đến đội quân hậu cần thật thì tiền đồ không khả quan lắm.
“Ngoại trừ Quân Đoàn 7, những quân đoàn khác đều không thích hợp.”
Nguyên soái: “...”
Ngược lại, ông cảm thấy Quân Đoàn 7 cũng không ổn.
Quân Đoàn 7 là quân đoàn chiến đấu trực tiếp, người đàn ông lại không có ý định làm “núi dựa” cho Khương Bồng Cơ, có nghĩa là sau khi gia nhập Quân Đoàn 7, Khương Bồng Cơ chỉ có thể bắt đầu cạnh tranh kịch liệt từ cấp thấp nhất, điều Khương Bồng Cơ có thể dựa vào chỉ có kinh nghiệm thời là chiến sĩ gen.
Chiến sĩ ở cấp thấp nhất muốn thăng chức, một là dựa vào chiến công, hai là dựa vào lý lịch.
Dựa vào lý lịch thì cần thời gian, còn dựa vào chiến công thì cần phải đổ máu.
Đổ máu có nghĩa là nguy hiểm, thậm chí là hy sinh.
Nói thật, lần đầu tiên thấy có tổ tiên đối xử lạnh lùng hà khắc, thậm chí đẩy con cháu vào chỗ chết như thế này.
Tổ tiên nhà người ta đều lo lắng quan tâm con cháu chưa đủ, còn vị này lại lo lắng con cháu nhà mình chết chưa đủ nhanh. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
May mắn là Khương Bồng Cơ đạp lên thi thể kẻ địch, dựa vào chiến công mà phấn đấu đi lên ở Quân Đoàn 7, thể hiện sự ưu tú nên có của dòng chính một gia tộc cổ xưa. Hết lần này tới lần khác lại cứ có kỳ đà cản mũi vào lúc này, là Quân đoàn trưởng của Quân Đoàn 7, thân thể của lão thủ trưởng xuất hiện căn bệnh không có cách nào chữa trị, tinh thần não vực dần dần héo mòn, chỉ kiên trì được mấy năm, rồi không thể không lui về.
Khi cô ta lui về, đương nhiên muốn tiến cử người thích hợp kế nhiệm.
Lão thủ trưởng chọn Khương Bồng Cơ.
Nhưng chuyện này lại vấp phải sự phản đối của Nguyên soái và những vị thủ trưởng quân đoàn khác.
“Tôi cần một lý do.”
Mặt lão thủ trưởng hơi đen đen, đào tạo được một người thừa kế không dễ dàng, thân thể cô ta lại không cho phép cô ta tiếp tục trì hoãn nữa.
Nếu như không chọn Khương Bồng cơ thì cuối cùng chỉ có thể chờ Nguyên soái và các thủ trưởng quân đoàn khác cùng chọn ra một thí sinh thích hợp.
Người được chọn lại chưa chắc đã thích hợp hơn Khương Bồng Cơ.
“Bởi vì thân phận của cô ấy nên mấy người mới từ chối có đúng không?”
Mọi người không nói gì có nghĩa là âm thầm chấp nhận.
Quả thật bọn họ cần Khương Bồng Cơ nhưng lại không thể để cô gia nhập cấp cao.
Người đàn ông kia đã nắm quyền hạn tối cao của Thiên Não, sau này Khương Bồng Cơ có thể thừa kế phần quyền hạn này từ ông ta.
Vốn dĩ đã nguy hiểm rồi, nếu như lại để cô tiếp xúc với nòng cốt quân quyền...
Ài!
Một khi để cô tiếp nhận vị trí thủ lĩnh quân đoàn, nguy cơ tiềm ẩn bên trong quá lớn, ai cũng không dám mạo hiểm.
“Thời điểm người đàn ông kia xuất hiện quá nhạy cảm, Khương Bồng Cơ gia nhập Quân Đoàn 7 nhiều năm như vậy, đã dần dần có phe cánh rồi, đúng lúc này, cô lại bị bệnh, không thể không giải ngũ… mà người cô đề cử lại là Khương Bồng Cơ... Cô không cảm thấy quá trùng hợp hay sao?”
Nơi này tràn đầy mùi vị âm mưu.
Dưới sự cứng rắn và kiên trì của lão thủ trưởng, mọi người đều lui một bước, cho Khương Bồng Cơ một cơ hội nhưng cô phải vượt qua rất nhiều loại thử thách.
Chính vào khoảng thời gian này, nhiệm vụ của Khương Bồng Cơ ngày càng nhiều hơn một cách khó hiểu, độ nguy hiểm càng tăng cao.
Nhưng mà đối với Khương Bồng Cơ mà nói, những thứ này đều rất bình thường, mỗi ngày cô đều “giãy giụa” bên bờ vực sinh tử, đối với những thay đổi này, cô chẳng có cảm giác gì.