XUẤT BINH TRUNG CHIẾU?
Quả thực là bên phía Kỳ Quan Nhượng có xảy ra chuyện, nhưng biến cố này đối với Khương Bồng Cơ mà nói cũng có thể coi là tin tức tốt.
Cô giao tình hình chiến sự ở ải Trạm Giang và Trung Chiếu cho Kỳ Quan Nhượng và Tôn Văn, cứ cách một khoảng thời gian là Khương Bồng Cơ sẽ nhận được chiến báo đến từ ải Trạm Giang. Nội dung của chiến báo thường rất bình thường, hỏi thăm và báo cáo việc công theo thông lệ, thuộc loại văn kiện xem cũng được mà không xem cũng được. Nhưng lần này lại là chiến báo khẩn cấp, cô hiểu quá rõ tính tình của Kỳ Quan Nhượng, nếu không phải là vấn đề gì lớn lắm thì Văn Chứng sẽ tự mình giải quyết chứ không làm phiền đến cô.
“Tiền tuyến xảy ra chuyện gì rồi à?”
Người đưa tin nói: “Chủ công chớ lo lắng, không phải chuyện xấu gì.”
Tính tình của Khương Bồng Cơ rất hay nóng nảy, cô cực kỳ không thích lôi thôi lề mề, so với việc chờ người đưa tin từ từ kể lại, chẳng bằng cô tự mình mở thư ra đọc. Cô giơ tay đoạt lấy thư mật mà người đưa tin trình lên, thành thạo mở ra rồi đọc kỹ càng, đầu lông mày vốn đang nhíu chặt lại dần dần giãn ra.
“Quả nhiên Văn Chứng và Tái Đạo không phụ lòng kỳ vọng của ta.”
Khương Bồng Cơ nở nụ cười sâu sắc, ánh mắt cũng chứa đựng sự vui mừng.
Người đưa tin nói: “Hai vị quân sư ra lệnh cho tiểu nhân nhất định phải chuyển mật thư đến tận tay chủ công, chờ chủ công xem xét rồi quyết định.”
Khương Bồng Cơ trầm ngâm trong chốc lát, phái người đi gọi toàn bộ mọi người ở gần doanh trại đến để họp.
“Việc này dính líu đến nhiều chuyện khác, vẫn nên bàn bạc với mọi người một lần rồi hẵng quyết định. Ngươi lui xuống chờ tin đi, khoảng nửa ngày sau, sẽ có kết quả.”
Người đưa tin cung kính hành lễ với cô, sau đó đi lùi vài bước rồi mới xoay người rời khỏi doanh trướng.
Trong lúc chờ đợi, Khương Bồng Cơ ngẫu nhiên nhìn thấy có vài cá muối đang lẩm bẩm làu bàu oán trách cô.
[Đập Chết Chó Sao Chép]: Tuy rằng tui không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng dựa vào nhiều năm kinh nghiệm của tui mà nói, chắc chắn bác Streamer lại có ý gì đó rồi. Cô nói cô đã có quyết định rồi, khả năng cao sẽ không thay đổi, nếu vậy còn gọi người ta đến họp để làm gì? Tui xem livestream này nhiều năm như thế rồi, chưa từng thấy bác Streamer thay đổi ý định bao giờ, thường thường toàn là người ta nghe theo cô... Họp cái gì mà họp, không phải là thông báo công việc thôi sao? Một lần hai lần thì thôi, lần này lại như vậy, tui thật sự nghi ngờ Streamer bị ngốc á!
[Tấm Sắt Đốt Chó Đạo Văn]: Nói vậy cũng rất có lý, nếu bác Streamer đã quyết định xong hết kết quả cuộc họp rồi, vậy thì ý nghĩa của cuộc họp này nằm ở xó nào? Chuyện này làm tui không khỏi nhớ đến lần trước tui có tham gia một giải đấu thiết kế nào đó, mất nửa tháng để chuẩn bị, kết quả quán quân của cuộc thi này là người quen của bên tổ chức. Thiết kế của đối phương chẳng có điểm sáng gì, cái danh quán quân này chỉ là có tiếng mà không có miếng thôi. Như vậy có khác nào đang chơi những thí sinh dự thi thực sự như tui đâu?
Nhìn theo góc độ này, bác Streamer của bọn họ đúng là hơi cặn bã.
Mấy tiểu thiên sứ nghiêm túc chân thành ngồi bày mưu tính kế như Vệ Từ thật sự rất đáng thương.
Một nhóm cá muối vốn không có suy nghĩ gì bị đống bình luận của những người kia vặn vẹo suy nghĩ, cuối cùng lại cảm thấy bọn họ nói rất có lý.
Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn, thuận miệng giải thích một câu.
Đúng là trong lòng cô đã có quyết định rồi, nhưng cô không phải kiểu người mù quáng cố chấp với quyết định của mình, nếu như những người khác đưa ra ý kiến có lý hơn thì cô cũng có thể sửa theo.
Sự thật thì cô và đám Vệ Từ suy nghĩ rất hợp nhau, hầu như lần nào bàn bạc thì quyết định của cả đám đều khá giống nhau.
Như vậy chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ cô rất thông minh sáng suốt! Đương nhiên người thông minh sáng suốt như Khương Bồng Cơ phải thể hiện ra ngoài, cho dù cô đã có quyết định chính xác rồi, nhưng vẫn sẽ nói với những người khác, cho bọn họ tham dự vào mọi chuyện, đây là sự tôn trọng cơ bản dành cho cấp dưới. Cô không muốn để lại ấn tượng độc đoán ngang ngược trong lòng người khác.
Trong thời gian ngắn thì có thể không xảy ra chuyện gì, nhưng cứ như thế mãi thì chắc chắn sẽ có tai họa.
“Trên thế giới này, chẳng có mấy người thông minh được như tôi.” Khương Bồng Cơ nói chuyện rất nghiêm túc: “Mong người thông minh đều đầu thai thành đời sau của tôi, hy vọng này hơi xa vời. Người đời sau không học sự thông minh của tôi, trái lại lại đi học sự ‘độc đoán ngang ngược’ của tôi, như vậy sớm muộn gì cũng ngỏm.”
“Quyền lực có quan hệ trực tiếp với sự cân bằng lẫn nhau.”
“Càng nắm giữ nhiều quyền lực thì càng cần có sự cân bằng với các tác động bên ngoài, bây giờ nếu không có ai có sức mạnh ngang bằng với tôi, tôi sẽ tự ràng buộc mình.”
Theo cách nhìn của Khương Bồng Cơ, đừng nói đến một chư hầu bình thường, cho dù là người đứng đầu thiên hạ như hoàng đế, cũng cần phải có những ràng buộc nhất định, không thể không kiêng dè gì được. Khi quyền lực trong tay một người không hề có bất cứ sự cân bằng hay ràng buộc nào thì sụp đổ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Vietwriter.vn
Quyền lực sẽ nâng cao dục vọng của người ta, dù một người có sáng suốt đến mức nào cũng không thể tránh khỏi sa ngã.
Cô tự nhận là một người không bị quyền lực làm thay đổi tính tình, nhưng sau này thì không biết chắc được.
Một khi để cho thần tử có thói quen “Quân chủ có thể muốn làm gì thì làm mà không cần kiêng nể ai”, sau này một khi quân chủ làm sai điều gì đó thì liệu còn có người nào dũng cảm đứng ra chỉ lỗi sai không? Xuất phát từ những suy nghĩ này, Khương Bồng Cơ và các thuộc hạ đã thương lượng với nhau, cố gắng tìm ra tiếng nói chung, gác lại sự bất đồng.
Nhóm cá muối bị cô giảng dạy một tràng, vô số bình luận ba chấm liên tiếp hiện ra.
Cuối cùng, một cá muối lâu năm nói lên tiếng lòng của bọn họ.
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Tui hiểu đạo lý chứ, nhưng đây là lý do để cô vừa tự luyến vừa mặt dày vô liêm sỉ đấy hả?
Bọn họ từng thấy người da mặt dày, nhưng chưa từng thấy Streamer nào có da mặt dày đến như vậy, quả thực còn dày hơn cả góc của Vạn Lý Trường Thành, đạn bắn cũng không thủng được.
Khương Bồng Cơ nói: “Đây phải gọi là tự mình lượng sức mình mới đúng, mỗi người hẳn là nên tự xem xét lại mình, tự nhìn nhận mình, nhìn thẳng vào mình.”
“Sau khi tôi tự xem xét lại mình xong, không thể không thừa nhận, tôi thật sự quá mức tài giỏi luôn!”
Nhóm cá muối: “...”
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Bác Streamer, uống thuốc đi, thuốc não tàn cũng không đắt lắm đâu, đừng từ bỏ điều trị.
Ngay lập tức, bình luận này được vô số cá muối copy paste lại, hận không thể lay Khương Bồng Cơ tỉnh lại, để cô bình thường hơn một tí.
May là Khương Bồng Cơ cũng không phải “vô địch”, vẫn có người có thể trị được cô như thường.
Lúc đám người Vệ Từ nhận được tin tức vội vàng chạy tới, Khương Bồng Cơ vừa mới tự khen mình thông minh phải lập tức kiềm chế lại, trở nên chững chạc đoan trang.
“Ta vừa mới nhận được lời triệu gấp, tiền tuyến đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Lúc Dương Tư chạy tới, gã vẫn còn đang thở hồng hộc, vất vả lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh.
“Nếu mọi người đã đến gần đủ rồi thì ta sẽ nói luôn.” Khương Bồng Cơ nhìn một vòng mọi người xung quanh, lấy mật thư Kỳ Quan Nhượng gửi cho cô ra và nói: “Ta vừa mới nhận được cấp báo mà Văn Chứng gửi từ ải Trạm Giang tới, một mình ta khó mà tự quyết định được, bởi vậy mới gọi mọi người đến cùng nhau bàn bạc.”
Cô đưa mọi người xem thư cấp báo vừa nhận.
Sắc mặt của đám Vệ Từ coi như khá bình tĩnh, chỉ có hai mắt trợn tròn lên, nhưng có một vài người không được bình tĩnh lắm, đọc xong thì bắt đầu khó thở.
Một lúc lâu sau...
Một lão tướng bước ra khỏi hàng, ôm quyền nói: “Chủ công, mạt tướng cho rằng Trung Chiếu nội loạn, vận số sắp cạn, đây là thời cơ thích hợp để chúng ta xuất binh chinh phạt Trung Chiếu. Quân ta có trăm nghìn lính tinh nhuệ, có được Đông Khánh, hạ được Nam Thịnh, nếu như có thể thu được thêm Trung Chiếu, có thể hy vọng thống nhất thiên hạ...”
Chiến báo mà Kỳ Quan Nhượng gửi cô rất đơn giản, đại khái là Trung Chiếu đã hoàn toàn tụt dốc rồi, anh ta còn phân tích tổng quát thế cục ở trong Trung Chiếu lúc này, cuối cùng đưa ra kết luận: Xuất binh tấn công Trung Chiếu vào lúc này, chưa nói đến có thu được hết hay không, nhưng dăm ba tòa thành thì không có vấn đề gì cả.
Trung Chiếu nằm ở giữa Trung Nguyên, khí hậu ôn hòa, có nhiều ruộng tốt, chắc chắn là miếng thịt béo bở nhất.
Ai cũng nóng lòng muốn đánh nhau.
Chủ công nhà bọn họ đã tóm được Nam Thịnh rồi, bọn họ vẫn còn ở lại ải Trạm Giang nhìn chư hầu Trung Chiếu cấu xé nhau, đúng là ngột ngạt mà.
Tiếng nói của phe chủ chiến rất đông, Kỳ Quan Nhượng và Tôn Văn bị mọi người giục xuất binh rất nhiều, rơi vào đường cùng, chỉ có thể gửi cấp báo xin quyết định của Khương Bồng Cơ.
“Ngươi cảm thấy bây giờ chúng ta nên xuất binh à?”