Chương 1750MỜI GIA PHÁP
“Phu nhân, không xong rồi, lão gia đột nhiên nói muốn chuẩn bị gia pháp...”
Lúc lão quản gia vội vàng tìm Vạn Tú Nhi cứu viện, Vạn Tú Nhi đang bảo dưỡng da, suýt chút nữa thì không phản ứng kịp.
“Chuẩn bị gia pháp?”
Nghe vậy, đầu lông mày của Vạn Tú Nhi khẽ chau lại.
Trong phủ có thứ này sao?
Không đúng, trọng điểm phải là vì sao đòi gia pháp, ai bị phạt?
Vạn Tú Nhi vội vàng đứng dậy khỏi đệm, không để ý tới tô son điểm phấn, để mặt mộc cùng quản gia đi “cứu người”.
“Vì sao lão gia đột nhiên đòi dùng gia pháp? Ai phạm lỗi? Đã phạm lỗi gì?” Ngoài miệng hỏi vậy nhưng người thông minh như cô trong lòng đã đại khái có suy đoán. Tính khắp phủ của Phong Chân chỉ có ba người được coi là chủ nhân thực sự, Phong Chân sẽ không đòi dùng gia pháp để phạt mình, vậy thì chỉ có Phong Nghi... Có điều, đứa bé Phong Nghi này từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn, sao lại chọc cho Phong Chân tức giận đòi dùng gia pháp gì đấy?
Lão quản gia cũng là người cũ hầu hạ Phong Chân nhiều năm, là hạ nhân dĩ nhiên ông ta sẽ không tự tiện nhúng tay vào việc giáo dục con cái của Phong Chân, ông ta vội vàng đến tìm mình để cứu viện có thể thấy sự việc lần này không giống bình thường. Lông mày Vạn Tú Nhi nhíu chặt, chân lướt nhanh không màng đến phong thái.
Mặt lão quản gia tái nhợt nói: “Lão nô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là đại lang quân nói gì đó với lão gia, lão gia đột nhiên nổi giận, không chỉ định dùng gia pháp mà còn tuyên bố phải dùng roi đánh chết đại lang quân, để đỡ cậu ấy, đỡ cậu ấy lại ra ngoài đi gây tội lớn tày đình...”
Vạn Tú Nhi kinh ngạc.
“Gây tội lớn tày đình? Nói ai gây tội lớn tày đình cũng được nhưng Dung Lễ là nhi tử chàng ấy chứng kiến trưởng thành, tính nết Dung Lễ như thế nào, chàng ấy là phụ thân còn không biết sao? Không hỏi nguyên do, không phân tốt xấu đã phát ngôn tàn nhẫn như vậy, Phong Tử Thực điên rồi à?”
Vạn Tú Nhi nói chuyện đều có dẫn chứng cụ thể làm lão quản gia cảm thấy vô cùng đồng cảm.
Đúng vậy, đại lang quân nhà mình là hạt giống tốt mọi người cùng nhìn trưởng thành, mấy ngày nay cũng cực khổ học hành, nên đi học thì đi học, nên cố gắng thì cố gắng, không hề ăn chơi lêu lổng chút nào, cậu luôn giữ mình trong sạch, chưa từng giao du với đám phá gia chi tử kia.
Những bạn đồng lứa đã bảy ra bảy vào mấy chốn ăn chơi với nàng này nàng nọ, bên cạnh đại lang quân nhà họ còn chẳng có lấy một nữ tỳ hầu hạ.
Không chơi gái không cá cược không say rượu, đi đâu tìm được con nhà quan ngoan ngoãn như vậy cơ chứ.
Trong lòng lão quản gia cũng buồn bực, vô thức coi nhẹ câu mắng không chút khách sáo “Phong Tử Thực điên rồi” kia của phu nhân nhà mình.
Trong lòng ông ta, Phong Chân đúng là mắng không oan.
Lúc Vạn Tú Nhi dẫn người đến đã nghe thấy tiếng mắng chửi đầy tức giận của Phong Chân từ đằng xa.
“Nghiệt tử, con đang muốn tức chết phụ thân con đúng không? Con xem con đã làm gì đi, chuyện gây họa cả nhà thế này mà con cũng dám làm sao?” Phong Chân nghe thấy tiếng còn tưởng lão quản gia đã đem gia pháp đến: “Đem đồ ra đây, xem ta có đánh gãy hai chân nghiệt tử này không.”
Vạn Tú Nhi bước lên trước nói: “Đánh gãy hai chân cái gì? Ta xem thử ai dám ra tay!”
Phong Chân đang đứng và Phong Nghi đang cúi đầu quỳ đều đồng loạt nhìn về phía cô, ánh mắt Phong Nghi bình tĩnh còn Phong Chân thì cơn giận vẫn chưa tan hết.
“Ở đây không có chuyện của nàng.” Phong Chân giận đến mức máu chảy nhanh, cả người toát đầy mồ hôi, nói chuyện cũng hơi kích động: “Nàng về trước đi!”
“Chàng đánh nhi tử của ta sao lại là ‘không phải chuyện của ta’?” Vạn Tú Nhi đứng chặn trước mặt Phong Nghi, khí thế không hề thua kém Phong Chân, tức giận nói: “Chàng muốn dùng gia pháp giáo huấn hài tử, ta không phản đối, nhưng động một tí đánh gãy chân, dùng roi đánh chết thì không phải hơi quá đáng à? Nó là con chàng chẳng lẽ không phải con ta? Trước khi đánh nó chẳng lẽ chàng không có gì cần giải thích với ta sao?”
Phong Chân ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, thầm giận lão quản gia nhiều chuyện dám kéo cả Vạn Tú Nhi đến đây.
Có điều họa mà Phong Nghi gây ra không thể lan truyền được, anh ta đành bảo hạ nhân lui xuống hết, chỉ vào Phong Nghi nói: “Nghiệt tử, tự con nói thử xem mình làm chuyện gì sai, để nương con phân xử thử, dùng gia pháp đánh gãy hai chân con rốt cuộc là ta quá đáng hay đáng đời con!”
Nói xong, Phong Chân nén cơn giận, nói với Vạn Tú Nhi: “Việc này không phải vi phu tàn nhẫn mà thật sự là nghiệt tử này đã gây ra họa diệt môn. Nếu giờ không dạy dỗ nó một trận để nó có bài học sâu sắc thì sau này làm sao bảo vệ được nó?”
Vietwriter.vn
Lúc này Vạn Tú Nhi mới giật mình cảm thấy hình như mình hiểu lầm gì đó.
Cô đưa mắt nhìn Phong Nghi, ôn hòa nói: “Dung Lễ, con thử nói xem đã xảy ra chuyện gì.”
Phong Nghi ngoan ngoãn nói sơ chuyện mình viết thư mật cho Khương Bồng Cơ.
Vạn Tú Nhi hỏi: “Chỉ là một bức thư mật?”
Phong Nghi nhắm mắt nói: “Nội dung thư mật dính líu khá nhiều...”
Phong Chân đứng bên lửa giận trùng trùng bổ đao: “Há chỉ dính líu khá nhiều. Chẳng lẽ con không biết một khi chuyện con làm lan truyền ra ngoài sẽ có bao nhiêu người xem con là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt? Chuyện thuế khóa lớn như vậy ai cho con cả gan đụng vào? Vốn cứ nghĩ con cẩn trọng trưởng thành, không ngờ... Còn chẳng bằng để con làm một công tử ăn chơi, nuôi thành phế vật, ít nhất sẽ không gây ra họa lớn như vậy!”
Vạn Tú Nhi lúc đầu nghe còn thấy khó hiểu, nhưng khi cô nghe thấy hai chữ “thuế khóa” từ miệng Phong Chân thì đã hơi sáng tỏ.
“Chuyện dính líu nhiều chừng nào?”
Phong Chân cười lạnh, nói: “Phàm là những sĩ tộc có chút của cải và hàn môn e là nằm mơ cũng mong nghiền thằng nhóc này thành tro bụi.”
Trong lòng Vạn Tú Nhi lạnh lẽo, thấp giọng hỏi: “Thư mật có thể lấy về không?”
Sắc mặt Phong Chân mệt mỏi thở dài một tiếng, sự tức giận giữa hai hàng lông mày đã tan biến hết, chỉ còn lại lo lắng nặng nề, anh ta giận con nhưng đồng thời cũng lo lắng cho con mình, việc này sao có thể cứu vãn đây: “Không thể lấy về nữa, đã quá muộn, sợ là thư mật đã đến tay chủ công rồi.”
Phong Chân tức giận vì con gây ra họa nhưng càng lo lắng Phong Nghi nhà mình sẽ bị chủ công bắt tế trời hơn.
Dù chủ công không tế trời con trai mình thì những “người bị hại” bị chủ công động đến miếng bánh ngon kia cũng sẽ âm thầm trả thù.
Phong Nghi nói: “Phụ thân...”
Phong Chân tức giận mắng: “Đừng gọi nữa, ta không có nghiệt tử như con! Giờ đã nhớ ra ta là cha con đấy à?”
Lúc gây họa thì sao không nghĩ nhiều một chút?
Nhi tử đáng lo như vậy thì đánh chết sớm một chút, anh ta và vợ cố gắng chút nữa nói không chừng có thể tạo ra một nhi tử mới.
Trước đó Phong Nghi còn hơi lo lắng, thấy thái độ này của Phong Chân liền cảm thấy bình tĩnh hơn.
“Phụ thân, nhi tử nghĩ mọi chuyện có lẽ không nghiêm trọng như phụ thân nghĩ đâu...”
Phong Chân cười lạnh, nói: “Ta ăn muối còn nhiều hơn đường con đi, con tưởng con đủ tài trí qua mặt phụ thân con à, còn non lắm.”
Phong Nghi nói: “Chẳng qua nhi tử chỉ cảm thấy, chủ công không giống với những minh quân thánh hiền trước đây...”
“Giờ con có nịnh nọt ngài ấy, ngài ấy cũng không nghe thấy, càng không tha cho con đâu. Chủ công đúng là không giống bình thường, nhưng ngài ấy cũng...”
Nói đến đây, Phong Chân đau đầu đưa tay lau trán.
Chư hầu cảm tính niệm tình cũ sẽ không thể đi xa được, chủ công nhà mình là người một ngày mười hai canh giờ đều có thể giữ vững lý trí đến mức người ta phải khiếp sợ.
Nếu tế trời Phong Nghi mà có thể đạt được lợi ích lớn nhất, chắc chắn cô cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Đương nhiên, Phong Nghi vẫn chưa đủ sức nặng để cô đem ra tế trời, phải xem thử ai xui xẻo bị cô bắt vào cho đủ quân số nữa.