Chương 1752CẮT RAU HẸ
Phong thư mật của Khương Bồng Cơ vượt đường xá xa xôi tới được Hoàn Châu thì ít nhất phải một tháng, đợi khi phong thư tới thì cũng đã là tháng Giêng đầu năm mới.
Phong Chân đang buồn lo thay con trai, nhưng cả nhà khó khăn lắm mới được đoàn viên ăn Tết, anh ta không thể cứ giam con trai lại mãi được.
Dưới sự thuyết phục của Vạn Tú Nhi, cuối cùng Phong Chân cũng thả Phong Nghi đã bị nhốt hai ngày ra, nhưng lòng dạ anh ta hẹp hòi nên nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu. Con trai gây ra họa lớn như vậy, anh ta lại không thể đánh cũng không thể chửi, tức nghẹn mà chết. Cuối cùng, Phong Chân lấy danh nghĩa gia trưởng tới tìm phu tử thư viện, mong phu tử phụ trách dạy học giao cho Phong Nghi thêm bài tập, tốt nhất là nhiều đến mức đè chết thằng nhóc này.
Phong Nghi chỉ bị nhốt hai ngày, bên ngoài nói là bị nhiễm phong hàn, nhân phẩm và tác phong của cậu quá tốt nên người ngoài đều không nghĩ tới chuyện cậu bị nhốt.
Còn nhóm Trường Sinh biết rõ mọi chuyện lại lo lắng thấp thỏm hai ngày.
Đến khi bọn họ tận mắt nhìn thấy Phong Nghi tinh thần bình thường, phong thái vẫn như cũ, bấy giờ mới thở phào một hơi.
Nhưng họ lại không biết, lúc này đã xảy ra một sự kiện lớn liên quan đến vận mệnh tương lai của bọn họ.
Kể ra, học sinh lớp lớn nhất của thư viện Kim Lân phần lớn đều ở độ tuổi từ mười bảy đến hai mươi tuổi, thời gian bọn họ học tập ở thư viện Kim Lân không ngắn. Học sinh học lâu nhất chẳng hạn như nhóm Phong Nghi, dài thì học gần mười hai năm, ngắn cũng được mười năm.
Không thể nghi ngờ, cho dù là học sinh nam hay học sinh nữ, bọn họ đều là những học sinh được phu tử thư viện bỏ ra nhiều tâm huyết nhất.
Tài liệu giảng dạy bọn họ đều là những tài liệu mới nhất.
Các phu tử sẽ căn cứ vào tiến độ học tập và trình độ hấp thu của họ để thay đổi tài liệu giảng dạy... Ừm, nói trắng ra thì họ chính là những con chuột bạch thí nghiệm.
Có điều, lại là một đám chuột bạch quý giá, tài nguyên dạy học của thư viện cũng sẽ ưu tiên thiên vị cho bọn họ.
Hoàn toàn xứng đáng với tâm huyết!
Học đến bước này rồi, rất nhiều học sinh không thiếu học thức mà chỉ thiếu trải nghiệm, dùng những gì mình được trải nghiệm để nâng cao bản lĩnh.
Trên phương diện học tập, rất nhiều phu tử cảm thấy đã không còn gì để dạy nữa.
Nếu cứ tiếp tục để những học sinh này ở lại thư viện Kim Lân thì sẽ không tốt cho họ mà còn có hại, không thể nào lãng phí những năm tháng hoàng kim này được. Vậy thì chẳng bằng để cho các học sinh tốt nghiệp, cho họ rời khỏi thư viện, bước ra thế giới rộng lớn bên ngoài.
Học không có điểm cuối, nếu học sinh vẫn muốn học thiên môn tạp thư thì vẫn có thể đến thư viện Kim Lân mượn sách chép lại, đem về nhà từ từ đọc.
Uyên Kính tiên sinh đứng đầu các phu tử ở thư viện Kim Lân cảm thấy không thể tiếp tục làm trễ nải học sinh nữa, phải bàn bạc lại vấn đề này.
Cuối cùng, bọn họ viết thư cho Khương Bồng Cơ.
Nếu truy tận gốc rễ thì thư viện Kim Lân là cơ cấu học viện chính phủ, học sinh tốt nghiệp hay không, không phải do những người đứng đầu thư viện quyết định mà do Khương Bồng Cơ quyết định.
Ngoài ra, phần lớn học sinh khóa đầu sau khi tốt nghiệp đều sẽ tới chỗ cô làm việc.
Sao bọn họ có thể giấu giếm được boss cuối Khương Bồng Cơ chứ?
Khương Bồng Cơ cũng đồng ý, nhưng lựa chọn học sinh nào nhập sĩ thì cô có suy nghĩ của riêng mình.
“Tính toán bao nhiêu năm, chuyện chia khoa nhận sĩ cuối cùng cũng có thể lên lịch được rồi.”
Vừa lên đã đề xuất chọn nhân tài thông qua hệ thống khoa cử thì các sĩ tộc có chịu yên không?
Giờ đưa ra khái niệm chia khoa nhận sĩ, những tên này có muốn nói gì cũng không ảnh hưởng đến kết quả.
Một là Khương Bồng Cơ lông cánh đầy đủ, sĩ tộc phản đối nhưng không đủ năng lực để cứng đấu cứng với cô, ai dám đứng trước mặt cô nói một chữ không, cô sẽ cho đối phương “Trời lạnh rồi X phá sản thôi”; thứ hai, lúc thành lập Kim Lân Các, Khương Bồng Cơ đã dùng cách tương tự như khảo hạch, chinh tích mang tính lựa chọn. Lúc đầu, các sĩ tộc còn giậm chân rất gớm, nhưng vì quy mô nhỏ, người được chinh tích mỗi đợt lại không nhiều lắm, sự phản đối của bọn họ cũng chỉ là tiếng sấm to một chút, mang theo vài giọt mưa nhỏ thôi; thứ ba, sau nhiều năm tích lũy, thông qua chinh tích ở Kim Lân Các, tầng cơ sở và tầng trung đã hình thành được quy mô nhất định, tiếng nói của họ đã không còn là tiếng muỗi vo ve, cho dù không cách nào cứng đối cứng với sĩ tộc nhưng vẫn là một lực lượng không nhỏ.
Nếu Khương Bồng Cơ đã đề xuất chia khoa nhận sĩ thì những người này không có tư cách phản đối nhất, dù không ủng hộ nhưng cũng sẽ không nhảy ra làm cô thêm tức giận.
Cuối cùng, mấy năm nay, Khương Bồng Cơ luôn xây dựng cho thư viện Kim Lân một hình tượng chính diện.
Học sinh của thư viện đã trở thành một phong cảnh độc đáo, dân chúng có độ chấp nhận rất cao đối với họ.
Ngoài chủ viện là thư viện Kim Lân ra, Khương Bồng Cơ dùng hình thức đấu thầu toàn dân để xây dựng hai mươi hai phân viện ở các châu các quận thành. Bởi vì quản lý thỏa đáng, Khương Bồng Cơ vừa thân thiện với thứ dân vừa lung lạc một vài sĩ tộc và thứ tộc phổ thông nên sức ảnh hưởng của thư viện Kim Lân đúng là không thể nào sánh nổi. Giờ đây, nhóm học sinh đầu tiên sắp tốt nghiệp, nơi bọn họ làm việc dĩ nhiên sẽ gây ra sự chú ý rộng rãi.
Trong mắt người ngoài, những học sinh này là tâm huyết mà Khương Bồng Cơ đã bỏ ra nhiều năm, chắc chắn sẽ không để nước phù sa chảy ra ruộng ngoài.
Vietwriter.vn
Sự thật là Khương Bồng Cơ bác bỏ toàn bộ đề nghị chinh tích.
“Thiên phú của mỗi người khác nhau, có những thiên tài nhưng chỉ lãng phí những gì ông trời ban cho, có người ngu dốt nhưng cần cù hiếu học. Nếu chinh tích toàn bộ, đối xử như nhau thì họ học hành khổ sở có ý nghĩa gì? Hễ người nào cứ vào học ở thư viện Kim Lân, đến tuổi chắc chắn sẽ được ra làm quan thì sau này còn ai phí tâm học hành nữa?” Khương Bồng Cơ nghiêm túc bác bỏ những ý kiến ngu ngốc này, không niệm tình cũ, cho dù vị này là danh nho đã có cống hiến rất nhiều trong việc xây dựng và phát triển của thư viện Kim Lân nhưng thứ cần bác bỏ vẫn phải bác bỏ.
Cô muốn tất cả học sinh đều biết rằng việc xuất sĩ không đơn giản như vậy, chỉ có người chiến thắng mới có thể trổ hết tài năng.
Thế là cô thuận thế đưa ra khái niệm chia khoa nhận sĩ.
Vì có rất nhiều sắp xếp trước đó nên khái niệm này không gặp phải sự phản đối quá lớn.
Dù có người phản đối, nhưng cũng chỉ giận mà không dám nói gì.
Chia khoa nhận sĩ là chuyện lớn, Khương Bồng Cơ định đích thân chủ trì, một là để thể hiện sự trịnh trọng, hai là để chấn nhiếp bọn đạo chích, ba là có thể cùng với những lãnh đạo của thư viện Kim Lân thương thảo các công việc cụ thể của chia khoa nhận sĩ. Đây là đợt khoa cử đầu tiên, dù thế nào cũng không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Chuyện Nam Thịnh thì cô ném cho mấy người Phù Vọng, Dương Tư, Dương Đào và Nhan Lâm lo liệu.
Dương Đào và Nhan Lâm không thể phản bác gì về hành động của cô.
Một năm trước, Dương Đào và Khương Bồng Cơ còn đánh nhau ta sống ngươi chết, giờ lại giao toàn bộ đại cục của Nam Thịnh vào tay họ...
Cô yên tâm quá nhỉ?
Cho dù Phù Vọng là thống soái, có Dương Tư, Tạ Tắc, Lý Uân ở bên theo dõi nhưng cũng không thể phủ nhận binh quyền trong tay Dương Đào không nhỏ.
Nếu Dương Đào muốn làm phản, Khương Bồng Cơ sẽ phải sứt đầu mẻ trán.
Dương Đào nói ra suy nghĩ của mình với bạn thân, Nhan Lâm liền trợn mắt với anh ta.
“Chính Trạch quên rồi ư...”
“Quên cái gì?”
Quên phu nhân và con cái của chúng ta đều bị đưa đến Hoàn Châu rồi à?
Trong tay người ta đang nắm con tin thì sao có thể lo lắng Dương Đào làm phản, Dương Đào nên lo không biết Khương Bồng Cơ có giết con tin hay không mới đúng.
Lòng mệt mỏi quá.
Vệ Từ cũng bày tỏ mình hơi mệt mỏi trong lòng.
Anh không muốn bị chủ công coi như đồ trang sức, đi đâu là đem theo đó, cứ tiếp tục như vậy thì dù là người mù cũng sẽ biết cả hai là một cặp.
Khương Bồng Cơ lại rất chính nghĩa nói: “Ta không có sở trường hội họa, dĩ nhiên phải dẫn Tử Hiếu đi rồi.”
Hãy nhìn đôi mắt to tròn thành thật của cô đi, nếu cô dẫn theo Vệ Từ chỉ để lén ôm ôm bóp bóp thì cô tội gì phải dẫn cả Lữ Trưng theo.
Đúng vậy, Lữ Trưng và con gái nuôi Khang Hâm Đồng là bóng đèn có công suất cực lớn.
Vệ Từ chần chừ, chẳng lẽ đúng là anh ở bên cô lâu nên tư tưởng không còn trong sáng, hiểu lầm chủ công nhà mình ư?
“Chủ công nói Từ am hiểu hội họa... chẳng lẽ có việc gì cần giao cho Từ làm?”
Khương Bồng Cơ cười xoa tay, dùng lòng bàn tay làm ấm bàn tay Vệ Từ: “Lứa hẹ đầu tiên của thư viện Kim Lân mọc tốt lắm, nên cắt rồi.”
Vệ Từ: “???”