Chương 1758BA ANH EM NGƯỢNG NGÙNG TRÒ CHUYỆN
Lời này của Phong Khuê quả thật không phải nói quá. Mấy năm nay, dường như Phong Giác cố tình tránh né hai người huynh trưởng này.
Chỉ cần là trường hợp Phong Khuê và Phong Cẩn có mặt, tên này sẽ không xuất hiện, nếu là tình huống thật sự không tránh khỏi thì sẽ lấy lý do “qua chơi với bạn trốn mất” hoặc dứt khoát cáo ốm mà ngồi trong nhà. Phong Khuê cảm thấy không ổn, ba anh em ruột thịt náo loạn thành như vậy thú vị lắm sao?
Phong Cẩn cũng nghĩ như vậy, giữa anh em ruột thịt có điểm mấu chốt gì mà không vượt qua được?
Hơn nữa, bây giờ đang là loạn thế, ba anh em bọn họ có thể may mắn còn sống đã là không dễ, nhìn anh em nhà người ta xem, cơ bản đều là sinh ly tử biệt. Ngay cả điểm mấu chốt là sinh tử cũng đã vượt qua rồi, chẳng lẽ trên đời này còn có mâu thuẫn nào khó vượt qua hơn cả sinh tử chứ?
Nhìn nhà Trình Thừa tiên sinh cách vách xem, có hai đứa con trai, con trai trưởng Trình Tuần “treo cổ” trên cái cây méo mó Hứa Bùi, Hứa Bùi binh bại thì hắn ta tự sát theo.
Lại nhìn huynh trưởng Vệ Ưng của Vệ Từ đi, nghe nói đối xử với Vệ Từ như anh như cha, tình cảm anh em sâu nặng, cuối cùng vẫn lựa chọn tự sát vì binh bại.
Hai anh em Mạnh Hằng và Nhiếp Tuân thì may mắn hiện tại đều còn sống, nhưng lại từng xung đột vũ trang, tính kế đến mức dồn đối phương vào chỗ chết mới thôi.
Nhìn nhiều cảnh sinh ly tử biệt như vậy, còn khúc mắc gì mà không giải quyết được?
Hừ hừ...
Nói đi nói lại, vẫn là do tên Hoàng Tung kia, năm đó lừa Phong Giác đi ngay trước mặt anh, một lần là để lỡ suốt hơn chục năm.
Nghĩ đến đây, Phong Cẩn càng thêm chán ghét Hoàng Tung, chỉ ngại Hoàng Tung đã ký kết minh ước với Khương Bồng Cơ, tương đương với việc có một tấm bùa hộ mệnh, nên Phong Cẩn không làm gì được đối phương. Phong Giác còn ở bên cạnh đấy, Phong Cẩn mà có làm gì thật thì càng không dễ giải quyết.
Xét tới cùng, Phong Cẩn vẫn là sợ ném chuột vỡ đồ, thế nên mới phải chịu không ít bực dọc.
Lúc Phong Khuê đi lên, Phong Cẩn và Phong Giác đang mắt to trừng mắt nhỏ nên tình hình càng trở nên lúng túng, dường như ai cũng không ngờ sẽ gặp nhau trong trường hợp như vậy. May mà bọn họ còn có lý trí, duy trì nụ cười xấu hổ mà không thất lễ, cứ đứng cứng ngắc ở đó mà hành lễ gọi đại ca đại tẩu.
Phong Khuê ho nhẹ một tiếng, giọng cũng rất không được tự nhiên.
“Hôm nay rất đông đủ...” Còn không phải sao, lễ mừng năm mới mấy năm trước, chưa có năm nào đầy đủ cả, Phong Khuê từng cho rằng bọn họ thật sự chết già cũng không gặp lại nhau đấy. “Hai đứa hẹn gặp hay là trùng hợp gặp nhau? Vì sao không có ai đi cùng thế, ngày náo nhiệt như vậy mà chỉ có một mình thì có ý nghĩa gì chứ?”
Hội đèn lồng giao thừa vốn là ngày xum họp cùng với người nhà, nếu hai tên này quăng vợ con ở nhà, một mình ra ngoài rong chơi thì quá vô sỉ rồi.
Ha ha, nếu không có gia thế và gen của Phong thị tặng cho một khuôn mặt đẹp, dựa vào EQ của bọn họ thì chỉ có độc thân cả đời.
Phong Khuê chọn một chỗ ngồi xuống, Phong Cẩn nói: “Tĩnh Nhàn có hẹn với đệ muội, Cẩn không thích nhiều người nên mới ở đây.”
Phong Giác cũng gật đầu theo, chỉ là biểu cảm có phần cứng nhắc.
“Thì ra là thế.” Phong Khuê gật đầu, xem ra không phải hai đứa em trai thật sự hết thuốc chữa. “Nghe nói đệ muội bận rộn chính vụ, khó có được cơ hội thư giãn vui vẻ, tam đệ muội kết bạn dạo phố với muội ấy thì nên chơi hết lòng nhé. Dù sao cũng là người một nhà cả, không nên xa cách quá.”
Lời này không chỉ nói chị em dâu Ngụy Tĩnh Nhàn, mà còn ám chỉ hai đứa em trai nhà mình có thể chấm dứt mâu thuẫn ngây thơ kia.
Nhắc tới chuyện này cũng thấy kỳ quái, ba anh em Phong thị ngày thường không thấy mặt nhau, nhưng ba người vợ lại qua lại cực thân thiết.
Nhưng mà, hiện tại Ngụy Tĩnh Nhàn làm việc cho quan phủ, thời gian rảnh rỗi không nhiều lắm, còn vợ Phong Khuê và vợ Phong Giác thì qua lại khá thường xuyên.
Phong Khuê vừa dứt lời, hai anh em còn lại lập tức lúng túng.
Ban đầu là Phong Cẩn và Phong Giác mắt to trừng mắt nhỏ, bây giờ là cả ba anh em trợn mắt nhìn nhau, trong không khí lại tràn ngập cảm giác xấu hổ khiến người ta muốn nổi nóng. Lúc đầu, vợ Phong Khuê còn có thể giữ nụ cười ôn hòa, nhưng bị không khí xấu hổ của ba người áp bách, nên dần dần mất đi ý cười.
Cuối cùng, Phong Khuê dùng tư thái huynh trưởng, hỏi thăm tình hình việc làm gần đây của Phong Cẩn.
Không quan tâm đề tài có bao nhiêu lúng túng, vẫn còn tốt hơn việc ba người nhìn nhau không nói gì.
Bởi vì cái gọi là huynh trưởng như cha, trước đây Phong Khuê rất hay săn sóc việc học tập của em trai, lớn lên thì quan tâm công việc là chuyện rất bình thường.
Công việc của Phong Cẩn đương nhiên là xuôi gió xuôi nước, Khương Bồng Cơ đi tiền tuyến mấy năm nay, cuộc sống của anh dễ chịu cỡ nào. Không có vị chủ công nhà mình thường thường động kinh, cứ ở bên cạnh nghĩ ra đủ loại ý đồ xấu thì buổi tối anh nằm trong ổ chăn cũng vụng trộm cười ra tiếng ấy chứ.
Hỏi xong Phong Cẩn, Phong Khuê lại muốn quan tâm tới em út một chút.
Phong Giác đã là cha của hai đứa trẻ rồi, cho dù là vì vợ con thì cũng nên lo nghĩ về cuộc đời mình một lần nữa.
Quả thật, hiện tại Phong Giác ngồi ở nhà cũng không đói chết, dù sao anh ta vẫn là dòng chính Phong thị, Phong Khuê là huynh trưởng, sẽ nuôi cả nhà anh ta.
Cho dù Phong Khuê không muốn nuôi, bản thân Phong Giác cũng là người có tiền, kho riêng rất phong phú, ăn uống hưởng lạc tới chết cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà Phong Giác là cha của hai đứa trẻ, anh ta thật sự muốn tạo một tấm gương suy sút như thế cho hai con ư?
Phong Giác vẫn tỏ ra như lợn chết không sợ nước sôi, lời huynh trưởng nói, anh ta nghe vào tai trái, nhưng đi ra tai phải.
Thật sự là đứng nghe, nhưng chết không hối cải.
Phong Cẩn ở bên cạnh càng nghe càng tức, nếu không phải anh kiềm chế rất tốt thì anh thật sự muốn đè đứa em này ra đánh một trận, đánh hết nước đang ngập trong đầu nó ra.
Tên Hoàng Tung vô liêm sỉ kia rốt cuộc đã cho em trai nhà mình uống bùa mê thuốc lú gì thế?
Hoàng Tung đã không thể trở mình mà Phong Giác vẫn còn muốn treo cổ lên cái cây chết bầm đó.
Thực tế là...
Phong Khuê thở dài: “Hôm nay không có người ngoài, Hoài Giới không ngại nói lên ý nghĩ của bản thân chứ? Vì sao đệ thà lãng phí thời gian cũng không chịu tỉnh lại?”
Phong Giác nói: “Trang Tử không phải cá, sao biết cá vui hay không. Huynh trưởng không phải ta, sao biết tính toán trong lòng ta?”
Phong Khuê và Phong Cẩn dùng ánh mắt đầy chết chóc nhìn chằm chằm em trai mình: “...”
Một đứa em trai phiền phức như vậy, đánh chết cho rồi!
Phong Cẩn nhịn lửa giận, hỏi: “Đệ thì có thể có tính toán gì? Định học theo Trình Tĩnh, đi thư viện làm phu tử, dạy dỗ nhân tài à?”
Mặc dù Trình Tĩnh cũng không chịu xuất sĩ, nhưng anh ta không chịu xuất sĩ là vì bản thân là sư huynh đệ đồng môn với nhánh Lang Gia.
Anh ta ở thư viện dạy học đâu lãng phí thời gian, mỗi ngày đều học tập phong phú, ai như Phong Giác chứ?
Phong Cẩn cũng hy vọng em trai mình lăn đi dạy học, nhưng nghĩ lại con gái mình sau này sẽ tới thư viện đọc sách, nếu thật sự để cho tên đại nghịch bất đạo, chuyên bẫy người ta như Phong Giác dạy thì thật sự là dạy hư học trò rồi. Phong Cẩn làm người phúc hậu, không thể nói ra đề nghị không phúc hậu như vậy được.
Đối mặt với sự uy hiếp không lời “đệ không thành thật khai báo, bọn ta sẽ đánh hội đồng đệ” của hai người anh, Phong Giác cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp một chút.
Ánh mắt anh ta thâm trầm, mở miệng thở dài một tiếng, nhìn là biết chuẩn bị nói tràng giang đại hải.
“Có một số việc, huynh trưởng không biết. Đối với Liễu Hi, tiểu đệ không phải không thích, chỉ là có chút mê mang.”
“Mê mang cái gì?”
Phong Cẩn không thích nghe thằng em út này bịa chuyện, con hàng này cả ngày sống phóng túng, đi theo Hoàng Tung rong chơi khắp nơi, toàn bộ Thượng Dương còn có chỗ nào mà bọn họ chưa đi qua? Đừng nói là huyện Thượng Dương, bọn họ đã dạo qua toàn bộ Hoàn Châu này một lần rồi, Phong Cẩn chưa từng thấy chư hầu nào chiến bại mà làm càn như vậy.
Mê mang? Vietwriter.vn
Anh thấy Phong Giác là giả vờ ngây ngốc thì có.
“Tiểu đệ nghĩ, người này rốt cuộc là Liễu Hi, hay là một người khác?”
Phong Cẩn và Phong Khuê đều chuẩn bị sẵn sàng để giải đáp thắc mắc cho em trai nhà mình rồi, không ngờ lại nghe được một câu như vậy.
“Chỉ vậy? Hết rồi?”
Phong Giác giang tay nói: “Chỉ thế! Hết rồi!”
Phong Cẩn: “...”
Thôi, anh vẫn nên đi năn nỉ mẹ già lại sinh đứa khác, còn tên trước mắt này cứ lập tức đánh chết rồi chôn tại chỗ luôn đi.