Chương 1775CẦN XE ĐẠP GÌ
Thế đạo này có ai sống dễ dàng chứ?
Có được một công việc yên ổn, dù là công việc cực khổ phải dùng thể lực thì cũng là một tia hy vọng của dân chúng.
Khương Bồng Cơ nói: “Xe ngựa không phải nhà nào cũng nuôi được, thêm một cách để đi đứng thuận tiện hơn chắc cũng chẳng ai phản đối đâu.”
Thành Tượng Dương lớn như vậy, mức sống của dân chúng cũng không tệ, xa phu không lo không có chuyện làm ăn.
Lông mày Trương Bình giãn ra, nói: “Những suy nghĩ của chủ công đều vì dân chúng, phần lớn đều là việc thiện, thần sẽ dốc hết sức lực để chế tạo vật này.”
Khương Bồng Cơ nói: “Xe đạp cũng cần phải làm.”
Cô muốn đưa Tử Hiếu đi hóng mát.
Kể ra, dù sao cô cũng là một trong những đại lão của Liên Bang, trong gara xe cũng có vài chiếc xe đua độ, mấy robot chiến đấu gom góp lại cũng đủ mở triển lãm cá nhân, kết quả... Đến thời đại này cưa được một anh chàng, ra ngoài hóng gió lại phải dùng xe đạp, kể ra cũng quá mất mặt.
Trương Bình hiếu kỳ nói: “Chủ công gọi là ‘xe đạp’ thì hẳn cũng là xe, nhưng sao thần nhìn thế nào cũng không biết cách sử dụng...”
Khương Bồng Cơ nói: “Hai chân ngồi giang ra đặt lên hai bàn đạp chứ sao.”
Trương Bình: “...”
Anh ta không biết nên chất vấn là ngồi như vậy sao có thể giữ được thăng bằng hay nên nói tư thế này quá ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục?
Vừa nghĩ tới chuyện đi thứ này đồng nghĩa với kẹp thứ gì đó giữa hai chân, vào ban ngày ban mặt... đúng là không dễ coi.
Khương Bồng Cơ thấy anh ta không nói lời nào liền hỏi: “Có gì không ổn à?”
Trương Bình cười ngượng ngùng nhưng không mất đi sự lễ phép: “Cũng không phải là rất không ổn.”
“Vậy cứ quyết định thế đi, ta chờ tin tốt từ các huynh.”
Khương Bồng Cơ giờ cũng là người có sự nghiệp lớn, có việc gì cứ giao cho người dưới đi làm là được, cô chỉ cần cầm lái.
“Đúng rồi, nếu Nguyệt Hà đã có thai thì sức khỏe không được như trước đây, chuyện cao su đừng để cô ấy dính vào, tránh ảnh hưởng đến thai nhi.” Khương Bồng Cơ đổi chủ đề, nói: “Bảo cô ấy xem thử bản vẽ xe đạp, ta nhớ cô ấy có hứng thú với những thứ này nhất.”
Trương Bình đang định nói cảm ơn, vừa mở miệng ra, kết quả Khương Bồng Cơ lại giao cho anh ta chuyện này.
Anh ta cứ tưởng chủ công thương phụ nữ mang thai nên cho Bách Nguyệt Hà nghỉ việc có lương, kết quả là muốn cô mang theo bụng bầu để làm dự án mới?
Người ta là phụ nữ mang thai đấy!
Phụ nữ mang thai cũng là người, chỉ cần cường độ lao động không quá nặng, “Chu Bái Bì” Khương Bồng Cơ này ngay cả phụ nữ mang thai cũng không chịu buông tha.
Trương Bình còn có gì để nói nữa.
Đương nhiên anh ta đành nở nụ cười cứng ngắc, thay Bách Nguyệt Hà lĩnh mệnh.
Vốn cứ nghĩ Bách Nguyệt Hà không có tinh lực để làm, kết quả Trương Bình vừa giao bản vẽ vào tay cô, người mang cái bụng khá lớn như cô suýt chút nữa đã nhảy dựng lên trên nệm. Trương Bình vội vàng đỡ lấy cô, dáng vẻ vô cùng kinh hãi: “Kiềm chế một chút, kiềm chế một chút, bụng của nàng không được nảy như vậy.”
Bách Nguyệt Hà nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay phải của anh ta.
“Bụng trên người ta, ta không nói gì, sao phản ứng của chàng còn ghê hơn cả ta vậy.”
Trương Bình cười khổ, nói: “Ta không đành lòng để nàng phải quá mệt mỏi.”
Bách Nguyệt Hà nói: “Chủ công giao việc, ta há có thể lơ là? Sức khỏe của ta rất tốt, đứa nhỏ trong bụng cũng không dám quấy ta đâu.”
Khương Bồng Cơ vẽ rất kỹ càng, cuối cùng còn có sơ đồ phân tích kĩ từng bộ phận.
Bách Nguyệt Hà nhìn kĩ một lượt, càng xem càng sợ hãi thán phục.
Chủ công nhà mình đúng là một thiên tài Mặc gia bị tranh giành thiên hạ làm cản bước.
Cùng lúc đó, cũng có người đang cảm khái Khương Bồng Cơ là nhà thiết kế bị tranh giành thiên hạ làm cản bước.
“Chủ công, áo mẫu đã được đưa tới, người đang chờ bên trong.”
Khương Bồng Cơ rời khỏi phường nghề mộc, quay về liền gặp phải Vệ Từ.
Cô hỏi: “Áo mẫu gì?”
Vệ Từ trả lời: “Không phải đợt trước chủ công giao bản vẽ cho tú nương làm trang phục tốt nghiệp ư, áo mẫu đã may xong rồi.”
Khương Bồng Cơ vỗ đầu một cái, suýt chút nữa cô đã quên mất chuyện này.
“Đi, đi xem thử trông như thế nào.”
Bản thiết kế của Khương Bồng Cơ đã được Vệ Từ chỉnh sửa, kỹ thuật vẽ của cô phù hợp vẽ máy móc, những thứ khác là sở trường của Vệ Từ.
Thành phẩm cuối cùng trông như thế nào, cô mong đợi lắm.
Tú nương và thợ may đã có tuổi cung kính hành lễ với Khương Bồng Cơ rồi đem quần áo đã gấp ngay ngắn lên.
Khương Bồng Cơ nói: “Sao không bảo người nào đó mặc lên xem thử hiệu quả như thế nào?”
Gấp lại sao có thể nhìn được hình dáng?
Thợ may nói: “Lão nô không dám, y phục của quý nhân, người chỗ lão nô sao dám mặc thử được?”
Theo lẽ thường, y phục các bà may xong đều đưa cho quý nhân mặc thẳng lên người, tuyệt đối không có chuyện sau khi các bà thử xong mới để quý nhân mặc.
Y phục buộc phải mới, không thể mặc lại.
Khương Bồng Cơ nói: “Cũng được, ta tìm hai người mặc thử. Y phục phải mặc lên người mới biết chỗ nào không hợp.”
Từng đường kim mũi chỉ trên y phục là do tú nương thêu lên cẩn thận, những sợi chỉ vô cùng tinh xảo, hiệu quả tổng thể của y phục cũng khá giống tưởng tượng của Khương Bồng Cơ... Không đúng, cô bảo người mặc thử xoay người thì bấy giờ mới phát hiện tộc huy Thú Ăn Sắt chính giữa phía sau y phục đã bị sửa lại.
Khương Bồng Cơ vẽ đầu gấu trúc khổng lồ trắng đen bản chibi, trông rất đáng yêu tuy nhiên không ăn khớp với phong cách chỉnh thể của bộ y phục. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Sau khi được Vệ Từ chỉnh sửa, gấu trúc bản chibi đáng yêu ban đầu lại mang phong cách lạnh lùng, cao quý.
Đầu gấu trúc được thêu bằng chỉ màu đen, vừa nhìn giống một chữ cái xa lạ, nhìn kĩ mới có thể nhận ra là đầu Thú Ăn Sắt. Xung quanh cái đầu bao bằng một hình tròn, bốn phương tám hướng có tám đám mây lượn lờ vừa giống như lá liễu vừa giống ngọn lửa rực cháy.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Sửa khá lắm.”
Trước đó Vệ Từ có nói là sửa lại tộc huy một chút, Khương Bồng Cơ đang bận rộn nên cũng không hỏi nhiều mà để mặc anh làm.
Người trong nghề ra tay là khác ngay, chuyên nghiệp hơn cô nhiều.
Vệ Từ cúi đầu cười khổ.
Anh có thể nói tộc huy này chính là tộc huy của hoàng thất triều Khương kiếp trước không?
Năm đó bệ hạ cũng muốn dùng Thú Ăn Sắt làm tộc huy, kết quả vẽ không đẹp lắm, phải nhờ mấy trọng thần sửa đổi vài lần mới có phiên bản bây giờ.
Tộc huy này ở vị trí chính giữa sau lưng, diện tích không lớn, chỉ bằng khoảng một vòng tròn do ngón cái và ngón trỏ tạo thành, sẽ không quá bắt mắt nhưng cũng không dễ bị bỏ sót.
“Ta rất hài lòng áo mẫu này, các áo khác cứ làm y như vậy đi.” Khương Bồng Cơ cười nói với mọi người: “Các học sinh năm cuối của thư viện Kim Lân đều sắp đi học lại rồi, các ngươi theo lệnh ta đến thư viện tùy cơ ứng biến may đồ cho các học sinh, nhất định phải may vừa người thì khi mặc mới toát lên được khí chất.”
Số lượng học sinh tốt nghiệp khóa đầu khoảng hai trăm người, may gấp sẽ kịp.
Đây là lần đầu tiên nên chưa có kinh nghiệm gì, đến đợt tốt nghiệp khóa sau, trang phục tốt nghiệp sẽ chuẩn bị sớm hơn.
“Trang phục đã chuẩn bị xong, chủ công định chừng nào thì ra đề thi cho bọn họ?”
Khương Bồng Cơ nói: “Sao vậy, ta cũng cần ra đề à?”
Vệ Từ nói: “Dù sao cũng là khóa đầu, chủ công coi trọng bọn họ bên ngoài dĩ nhiên sẽ càng coi trọng hơn.”
“Có lý lắm, để ta nghĩ xem...” Con ngươi của Khương Bồng Cơ đảo một vòng, cười nói: “Đúng lúc lắm, có sẵn rồi đây.”
“Có sẵn?”
“Cây mía và cây cao su, chẳng phải có sẵn rồi à?”
Lúc trước, khi Khương Bồng Cơ đi học, đề thi lần nào cũng sát với tin thời sự đang nóng.
Chi tiết này nói cho chúng ta biết, các học sinh cũng cần phải tạo thành thói quen quan tâm tới những chuyện lớn ngoài đời.
Khóe môi Vệ Từ khẽ giật, đột nhiên có một dự cảm không lành.