[Danh khí XX - Cửu Khúc Hồi Lang, tuyệt diệu khôn cùng, bạn xứng đáng có được nó! Bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể tránh thoát được sự quyến rũ của bạn, khiến đàn ông mê muội đến mức không thể kiềm chế. Có được nó, có là hậu cung ba ngàn giai lệ thì mọi yêu chiều đều thuộc về bạn, từ nay quân vương không bãi triều sớm.]
*Cửu Khúc Hồi Lang: Chỉ bộ phận sinh dục nữ nhưng có cấu tạo đặc biệt khiến đàn ông chết mê chết mệt >,
Khương Bồng Cơ: “...”
Hệ thống: “...”
Chết mất chết mất chết mất chết mất!!!
“Hệ thống!”
Khương Bồng Cơ đột nhiên mỉm cười, nụ cười sáng ngời như ánh bình minh, nhưng lời nói ra lại khiến người ta không rét mà run.
“Mày nhớ kỹ cho tao!”
Hệ thống oan uổng gánh tội.
Âu Hoàng* không rút được thẻ tốt là lỗi do nó sao?
*Dân châu Âu là bọn số đỏ trong game, thường hay gặp được đồ ngon, Âu Hoàng đại loại là dạng đỏ của đỏ.
Nếu là ký chủ trước, phải kiếm được thật nhiều điểm mới đổi được cái Cửu Khúc Hồi Lang ở cửa hàng hệ thống.
Khương Bồng Cơ không tốn bất kỳ thứ gì, tiện tay mở một cái rương bạc là đã có tấm thẻ giá trị cao nhất rồi, thế chưa đủ may sao?
Nhưng những lời này nó không dám nói, nó sợ bị Khương Bồng Cơ mắng.
Hu hu, trên đời này có hệ thống nào khổ như nó không cơ chứ?
Hệ thống nói xuôi xuôi theo ý Khương Bồng Cơ: “Nếu ký chủ không thích thì có thể bán lại cho cửa hàng hệ thống mà.”
Khương Bồng Cơ lười biếng đến độ mắt cũng không thèm mở, nói ra một câu khiến hệ thống vừa kinh hồn bạt vía nhưng cũng vừa thầm vui mừng trong bụng.
“Tao nói không thích bao giờ?”
Không để hệ thống vui vẻ quá lâu, cô nói: “Thứ này giữ lại cũng tốt, đàn ông nào ai có đủ lý trí để khống chế bản thân? Số người làm được cũng quá ít ỏi. Địa vị càng cao thì càng không kiêng nể gì, cũng càng tự cao tự đại...”
Cô có thể tưởng tượng được suy nghĩ của những kẻ tam thê tứ thiếp.
Trong mắt họ phụ nữ thích thì cưng chiều, không thích quăng qua một bên.
Những người phụ nữ này sẽ không oán trách gì họ, mà chỉ biết lục đục đấu với nhau, mang hết tất cả vốn liếng của bản thân ra để cầu mong được chú ý, được yêu thương.
Hậu viện cấu xé nhau, máu me lênh láng, rốt cục là vì mục đích gì?
Vì độc chiếm sự yêu chiều của đám mày râu?
Hay có được tình yêu của chồng?
Hoặc chỉ là vì muốn mặc những bộ áo quần rực rỡ, muốn ăn những bữa linh đình, đắc chí khi ra vào có tôi tớ tiền hô hậu ủng?
Khương Bồng Cơ cực kỳ ghét những chuyện “thường tình” dị hợm như vậy ở thời đại này.
Vô cùng vô cùng ghét, nghĩ đến chỉ thấy buồn nôn.
Nhưng điều khiến cô càng bực mình là trong đầu luôn có một hệ thống suốt ngày lải nhải với cô về điều này.
Cung đấu là gì?
Về bản chất thì nó có khác nào một chuỗi những trò hề, mục đích là tranh quyền sử dụng của quý của một gã đàn ông?
Khương Bồng Cơ trong lòng nhộn nhạo, hệ thống ở một bên ôm trái tim bé nhỏ đang dần khôi phục nhịp đập, ý của ký chủ là...
Cô ấy có hứng thú chơi cung đấu sao?
Nó đã nói mà, “dáng, nhan sắc, thân thể” chính là vũ khí trời sinh của phụ nữ. Để chinh phục thế giới, phụ nữ chỉ cần chinh phục người đàn ông nắm trong tay thế giới ấy là được, cần chi vất vả?
Dù có là một người phụ nữ mạnh mẽ đến nhường nào, thì cũng có trái tim của phụ nữ mà thôi, muốn được người ta che chở, cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa.
“... Loại đàn ông như thế chỉ tổ làm ta ngứa mắt, nói hay thì là đàn ông, còn nói khó nghe thì là một cái xác bị dục vọng làm chủ, là động vật dễ dàng bị dắt mũi chạy loanh quanh. Sở dĩ con người là được gọi là sinh vật có trí tuệ, là vì họ có thể rời khỏi ràng buộc của Trái Đất, bước lên vũ đài của vũ trụ, vì họ có lý trí, không bị bản năng chi phối như động vật.” Khương Bồng Cơ nói một cách thản nhiên, tay thì vuốt ve tấm thẻ có hình vẽ xấu hổ kia.
Hệ thống nghe thấy cô nói vậy liền mặt nhăn mày nhó, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Nó giật giật khóe miệng nói: “Dựa theo tiêu chuẩn của cô thì ở thế giới này không có đàn ông hay đàn bà gì sất, chỉ có động vật mà thôi.”
Khương Bồng Cơ cười giễu: “Nói thế cũng không đúng, đừng vơ đũa cả nắm vậy. Trúc xấu còn có thể sinh ra măng ngon cơ mà.”
Hệ thống cười ha ha: “Yêu cầu cao vậy, tui thấy cô ế cả đời chắc rồi.”
Là một hệ thống cung đấu, sao nó lại chọn một ký chủ vừa tiêu chuẩn cao lại vừa biến thái như thế chứ?
Khó hiểu thực sự!
Cô thuận miệng đáp: “Tao sẽ lấy người tao cho là tốt nhất. Đã lấy phải lấy tốt nhất, không thì đừng lấy.”
Hệ thống có hơi ngu người, nếu đã vậy thì Khương Bồng Cơ phải cực ghét tấm thẻ trong tay mình chứ?
Dường như Khương Bồng Cơ biết tỏng suy nghĩ của nó, cô nói: “Tuy là rất ghét, nhưng không thể không thừa nhận, loại người bị bản năng chi phối này khá dễ đối phó. Tấm thẻ này rất tà ác, nếu có dịp dùng cho một người phụ nữ tuyệt sắc, chắc hẳn sẽ không có tên đàn ông nào thoát khỏi tay ả. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.”
Mỹ nhân kế vốn đã rất có uy lực, lại đập thêm tấm thẻ này vào, uy lực sẽ gấp bội.
Hệ thống: “...”
Khương Bồng Cơ nhíu mày, khinh khỉnh nói: “Lẽ nào mày tưởng tao dùng cho tao?”
Hệ thống lúng túng cười hai tiếng, không dám trả lời.
Nếu nó thừa nhận, cam đoan sẽ bị Khương Bồng Cơ mắng cho to đầu.
Phòng livestream đã đóng cửa, Khương Bồng Cơ nhắm mắt lại, tận hưởng sự yên lặng.
Không rõ qua bao lâu, mùi máu tươi rất nồng bay tới khiến cô mở bừng mắt ra, đúng lúc đối diện với Mạnh Hồn.
“Giết hắn rồi sao? Báo được thù rồi?” Cô hỏi.
Mạnh Hồn ngồi cách cô không xa, trên trán còn dính bụi bặm lúc trước quỳ lạy, trông ông có vẻ tiều tụy.
Khương Bồng Cơ hỏi tiếp: “Tìm ta có việc gì?”
Mạnh Hồn do dự, không biết nên nói thế nào.
Khương Bồng Cơ liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của Mạnh Hồn: “Ngươi còn sống, những người kia mới có thể sống tốt, vì ngươi là người mà bọn họ tin cậy. Mạnh Lượng đã chết, mối thù của ngươi đã được báo rồi, sau này ngươi tính làm gì? Nếu muốn lặng lẽ tự sát, rồi để ta cắt đầu ngươi giao cho Mạnh thị, vậy thì đừng nói nữa, tự sát là hành động của kẻ hèn nhát nhu nhược.”
Mạnh Hồn ngượng ngập, Khương Bồng Cơ đã nói hết những điều mà ông muốn nói, ông còn có thể nói gì đây?
“Ngày trước ta từng hỏi ngươi rằng có muốn tới Liễu phủ không, giờ câu trả lời của ngươi là gì?” Khương Bồng Cơ hỏi, “Chỉ cần nói muốn hay không muốn là được. Nếu ngươi muốn thì chuyện sau đó ta sẽ xử lý cho ngươi, bởi vì Mạnh thị chẳng bao lâu nữa sẽ gà bay chó sủa, không rảnh quan tâm đến chuyện này đâu.”
Mạnh Hồn mấp máy môi, trên mặt ông hiện lên sự do dự và đấu tranh.
Dù gì cũng phải nói, thời gian ông và Khương Bồng Cơ biết nhau cộng lại còn chưa đủ một ngày, nhưng ông thật sự bị dao động.
“Ngươi có muốn lưu danh sử sách không?” Khương Bồng Cơ ngả người lên cây cột rồi quay lại hỏi Mạnh Hồn.
Mạnh Hồn nghe xong trợn tròn mắt, có vẻ hơi dại ra.
Ông... vừa nghe cái gì?
Lưu danh sử sách?
Ông sao?
Mạnh Hồn thầm nghĩ, hình như ông vừa nghe được thứ gì đó rất cao xa.
Lý trí thúc giục ông đừng nghe tiếp nữa, nhưng cơ thể lại rất trung thực, thậm chí là nóng lòng muốn thử.
Theo giọng điệu bình thản của Khương Bồng Cơ, ông có cảm giác... dòng máu vốn đã nguội lạnh trong mình bắt đầu nóng dần lên, rồi sôi sùng sục!