Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1781

Chương 1781MINH HÒA LOAN

Không hợp thời thì sẽ phải sửa, dạy học sinh những thứ có thể áp dụng thực tế được.



Đây là những lời Khương Bồng Cơ đã nói, các võ sư trong thư viện tất nhiên sẽ làm theo.



Bởi vậy, “ngự mã” mà thư viện truyền thụ đã được thay đổi, các hạng mục trong đề thi lại càng phù hợp với hình thức tác chiến hiện tại hơn.



Hạng mục cưỡi ngựa được chia thành năm hạng mục nhỏ, mỗi hạng gồm có sáu phần.



“Minh hòa loan” - Cưỡi ngựa sao cho chuông treo trên cổ ngựa cùng tứ chi có nhịp điệu thống nhất, không đến mức phải tấu luôn một khúc nhạc, nhưng tuyệt đối không thể kêu loạn đinh đong đinh đong lên được; nếu như có thể cưỡi ngựa sao cho con ngựa đó diễn tấu được một khúc nhạc hoàn chỉnh thì khỏi cần phải nói, tuyệt đối tròn điểm.



“Trục thủy khúc” - Để người cưỡi ngựa cưỡi thật vững vàng trên con đường gập ghềnh, đồng thời chuông treo trên con ngựa cũng không thể kêu loạn.



“Quá quân biểu” - Hạng mục này có một chút thiên hướng về lễ nghi, nhưng lại có nội dung kiểm tra kỹ thuật lái xe ngựa, để cho người cưỡi ngựa lái xe đi qua cánh cửa nhỏ hẹp, đồng thời cũng phải cung kính hành lễ, nếu như làm không tốt chỗ nào thì sẽ trừ điểm chỗ đó.



“Vũ giao cù” - Đây có thể coi là trận đấu vượt chướng ngại, cưỡi ngựa phi nhanh, thực hiện chính xác các động tác cưỡi ngựa theo chỉ lệnh của giám khảo.



“Trục cầm tả” - Đây có thể coi là thực chiến, đuổi theo con mồi chính xác, đồng thời bắn trúng.



Sàn đấu đủ lớn, có thể cho phép năm mươi học sinh tạo thành một nhóm đồng thời tiến hành kiểm tra, những con ngựa được sử dụng đều là những con ngựa cái với tính cách khá là dịu ngoan.



Khi có người phát hiện ra nội dung kiểm tra “năm kỹ thuật đánh xe” không phải là đánh xe ngựa mà là cưỡi ngựa, bèn không nhịn được nhíu mày.



Suy nghĩ của bọn họ khá là bảo thủ, tôn trọng những thói cũ, nên không dễ gì tiếp nhận được sự thay đổi vượt qua thời đại này...



“Quả thực là quần ma loạn vũ*, sửa thành chẳng ra cái gì hết...”




* Quần ma loạn vũ: những người xấu đang làm bừa trên vũ đài chính trị.



Có một danh sĩ được mời đến đây quan sát âm thầm trợn trắng mắt, lão ta nhỏ giọng khe khẽ nói thầm với bạn bè.



Bạn bè cười nói: “Nghe nói chuyện này là do Lan Đình công đưa ra ý kiến đấy.”



Lỗ mũi danh sĩ xì ra tiếng hừ lạnh, tràn đầy vẻ khinh thường, khi lão ta nhìn thấy trong những người cưỡi ngựa còn có cả nữ giới thì tức giận đến mức râu cũng phải nhếch lên, miệng liên tục nói không ra thể thống gì, để cho một cô gái đứng trước công chúng biểu diễn “năm kỹ thuật đánh xe” thì có gì để xem chứ? Không nhìn nổi, không xem nổi!



Nếu không phải sợ Khương Bồng Cơ tức giận, lão ta đã phất tay áo bỏ đi rồi.



Lão ta lẩm bẩm trong lòng, nể mặt Lan Đình công một chút, không muốn xem thì nhắm mắt lại không xem vậy...



Cũng có nhiều người có cùng suy nghĩ với vị danh sĩ này, đám Phong Chân thì trái lại, vui vẻ đón xem.



Các thí sinh chia nhóm dựa vào bốc thăm, nhóm đầu tiên chỉ có mười sáu học sinh của lớp nữ.



Vận may của Tôn Lan không tốt lắm, cậu bốc ngẫu nhiên vào nhóm thứ nhất, chiến mã mà cậu nhận được cũng được chia ngẫu nhiên.



“Ngựa ơi ngựa à, hôm nay nể mặt ta chút nhé, nếu như ta thi tốt thì ta sẽ mua vài khuông cỏ ngựa khao ngươi!”



Cậu lẩm bẩm trong miệng, Tôn Lan nghe thấy âm thanh vải ma sát nhẹ nhàng ở bên cạnh, bèn quay đầu nhìn lại, cậu phát hiện nương tử ở lớp nữ bên cạnh đã vững vàng xoay mình ngồi lên lưng ngựa, hai chân vừa kẹp vào bụng ngựa, con ngựa kia liền ngoan ngoãn đi về phía trường thi. Tôn Lan nhìn lên lưng chiến mã, sắc mặt đen kịt.



Khương Bồng Cơ là một ác ma không chịu theo lẽ thường, tất nhiên sẽ không để cho học sinh được thi cử thoải mái rồi.



Tôn Lan suýt nữa bật khóc: “Ít nhiều gì cũng phải cho cái bàn đạp chứ...”



Đúng vậy, chiến mã mà Khương Bồng Cơ sai người đem đến đã được tháo hết bàn đạp rồi, chỉ còn lại có yên ngựa thôi.



→_→



Thứ đồ bàn đạp này mới xuất hiện chưa được bao nhiêu năm, ít nhất là khi anh chàng Lý Uân tòng quân, anh vẫn có thói quen cưỡi ngựa không có bàn đạp.



Bây giờ bàn đạp đã thông dụng, đồng thời cũng hạ thấp tiêu chuẩn cưỡi ngựa xuống.



Để thử thách bản lĩnh thật sự của học sinh, Khương Bồng Cơ “thấu tình đạt lý” mà gỡ bàn đạp xuống. Làm vậy không chỉ khiến học sinh thi cưỡi ngựa sẽ gặp khó khăn lớn hơn, khi ngồi trên lưng ngựa cũng sẽ khó khăn. Điều duy nhất đáng để ăn mừng chính là chiều cao của con chiến mã này không cao lắm, tính cách còn rất ngoan ngoãn hiền lành, nếu như đổi thành ngựa kiểu lớn trong doanh trại kỵ binh, chọn bừa một con còn to lớn hơn đàn ông trưởng thành thì các học sinh này sao có thể lên ngựa được.



Phong Chân nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Tôn Lan, suýt chút nữa đã cười đến ngã ngửa.



Trương Bình khó hiểu nói: “Không biết chủ công bỏ bàn đạp đi, rốt cuộc là có thâm ý gì?”



Phong Chân vô cùng thần bí, nói: “Hi Hành không biết chuyện này, không cần bàn đạp vẫn có thể cưỡi lên ngựa, chuyện khác tạm không nói, chắc chắn là eo phải tốt.”



Trương Bình: “???”



Không khí đột nhiên trở nên không sạch sẽ rồi.



Vệ Từ ở bên cạnh ho nhẹ, ý bảo đám tài xế già này kiềm chế chút xíu đi, đang lúc nghiêm túc mà tự nhiên suy nghĩ đen tối gì thế?



Phong Chân tiếp tục nhìn, anh ta phát hiện ra một hiện tượng khá kỳ lạ.



“Thắt lưng của mấy đứa trẻ này không tốt...”



Tư thế lên ngựa của mọi người đều khác nhau, hoàn toàn không có chút phong lưu tiêu sái nào, nhìn sang các nương tử lớp nữ bên cạnh, ai ai cũng mang tư thế oai hùng hiên ngang.



Đúng vậy, Phong Chân phát hiện ra các nương tử trong lớp nữ có hơi mạnh mẽ, tư thế khi lên ngựa đều rất lưu loát.



Chưa nói đến năm kỹ thuật đánh xe thế nào, chỉ với thắt lưng này thôi cũng rất có tiền đồ rồi.



Vệ Từ càng nghe càng cảm thấy không hợp lý lắm, ý bảo Phong Cẩn ra tay đi, Phong Cẩn nhìn Phong Chân bằng ánh mắt chết người.



Phong Chân: “...”



Hạng mục cưỡi ngựa đầu tiên là “minh hòa loan”, trên cổ cùng chân của chiến mã đều treo chuông, việc học sinh cần làm là điều khiển cho con ngựa di chuyển, khiến chuông trên người chúng phát ra âm thanh và cố gắng để cho âm thanh có nhịp điệu. Nếu như nhịp điệu đó có thể tạo thành một giai điệu, càng hoàn hảo thì càng có thể đạt điểm tối đa.



Hạng mục này không chỉ kiểm tra cưỡi ngựa mà còn kiểm tra cả nhạc lý.



Trước khi cuộc thi bắt đầu sẽ cho học sinh một khoảng thời gian ngắn để tiếp xúc với chiến mã, đồng thời cũng là thời gian hòa hoãn để bọn họ điều chỉnh cảm xúc.



“Thi như vậy không công bằng với các học sinh phía sau nhỉ?”



Có người nghi ngờ, dù sao thì khi nhóm đầu tiên thi sẽ đọc đề mục, thời gian chuẩn bị ngắn, nhưng mấy nhóm phía sau sẽ có thời gian chuẩn bị đầy đủ.



“Cứ xem tiếp đi, Lan Đình Công sẽ không ngay cả chuyện này cũng không suy nghĩ chu toàn đâu.”



Khi nhạc quan biểu diễn giai điệu trong đề thi, mọi người đều ngây người, không nhịn được khe khẽ thì thầm.



“Ta chưa từng nghe giai điệu này bao giờ, XX huynh tinh thông nhạc lý, có ấn tượng gì không?”



Tất nhiên XX huynh cũng chưa từng được nghe rồi, bởi vì giai điệu này là do các cá muối lựa chọn ra, đó là bài hát Jingle Bell quen thuộc được nghe ở khắp nơi trong lễ Giáng Sinh.



Cho dù giai điệu xa lạ, nhưng tiết tấu lại rõ ràng ngắn gọn, thuộc dạng giai điệu nghe xong có thể gây nghiện.



Nhạc quan biểu diễn ba lần, học sinh cưỡi trên lưng ngựa yên lặng ghi nhớ, hoặc tính toán trước hoặc nặng nề thở dài. Nguồn : Vietwriter.vn



Một tiếng ra lệnh, nhóm đầu tiên bắt đầu kiểm tra.



Hạng mục “minh hòa loan” đặc biệt, nhóm đầu tiên năm mươi người lại bị chia thành năm nhóm nhỏ, mười người một nhóm biểu diễn.



Nếu như năm mươi người cùng làm thì tiếng chuông rất rối loạn, không tiện để chấm điểm.



Tôn Lan căng thẳng nắm chặt dây cương, trán cậu toát ra từng giọt mồ hôi, tiết tấu nhạc điệu không rõ lắm, nhưng cũng không thể tính là lạc điệu.



Jingle Bell chỉ có một đoạn ngắn, biểu diễn không mất bao nhiêu thời gian.



Tiêu chuẩn chấm điểm không chỉ giới hạn ở giai điệu mà còn phải xem động tác của người cưỡi ngựa có lưu loát hay không, vẻ mặt có tự tin hay không...



Tôn Lan âm thầm tính toán được điểm số đại khái, điểm tối đa sáu điểm chắc là không lấy được, nhưng bốn điểm thì vẫn được.



“Quả nhiên.... minh hòa loan chính là tặng điểm cho lớp nữ mà...”



Tôn Lan cưỡi ngựa đi sang một bên, quan sát biểu hiện của nhóm nhỏ tiếp theo, cậu phát hiện biểu hiện của hai nương tử lớp nữ trong nhóm nhỏ đó khá là đẹp mắt, không chỉ giai điệu đều đúng mà chiến mã dưới thân còn phối hợp trôi chảy. Không thể nghi ngờ, việc họ lấy điểm tối đa là điều có thể đoán được....



Cứ dựa vào biểu hiện này thì bốn hạng mục tiếp theo, bọn họ cũng có thể lấy được điểm cao.



Cuộc thi cưỡi ngựa không chỉ dựa vào bản lĩnh của bản thân, mà còn có thành phần may mắn nhất định, dù sao thì nội dung cuộc thi là phải phối hợp với chiến mã.



Không thể nghi ngờ, chiến mã dưới thân mấy vị nương tử lớp nữ kia không chỉ ngoan ngoãn mà còn nghe lời...



Ừm, phải nói là nghe lời quá đáng luôn.



Không lâu sau, năm mươi người kết thúc vòng thi.



Trong mười sáu nương tử lớp nữ chỉ có một người không được điểm tối đa, nguyên nhân là do bị lạc điệu, trong ba mươi tư bạn học nam còn lại chỉ có mười người điểm tối đa, những người khác đều là bốn điểm đến năm điểm. Biểu hiện của Tôn Lan ổn hơn so với sự đánh giá của cậu, cậu được năm điểm.



Mấy danh sĩ ban đầu còn khinh thường cũng trầm mặc.



Cho dù trong lòng bọn họ vẫn đang rất coi thường, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận biểu hiện của mấy nương tử lớp nữ kia rất hoàn hảo, không thể chỉ trích.



“Hừ, may mắn thôi.”

Bình Luận (0)
Comment