Chương 1791TRẦN AI LẠC ĐỊNH*
* Có nghĩa là tất cả bụi đã rơi, ẩn dụ mọi chuyện đều kết thúc.
Ởvị diện kia của cá muối, nếu muốn thay tên đổi họ thì chỉ cần mang theo chứng minh nhân dân, hộ khẩu hiện nay và xin các loại văn bản tài liệu báo cáo, đi đến cơ quan đăng ký hộ khẩu xin thay đổi tên là được. Ở vị diện của Khương Bồng Cơ thì càng đơn giản hơn, đăng nhập vào tài khoản thiên não cá nhân xin là OK.
Có điều, thời đại trước mắt lại không nhanh gọn như vậy.
Không chỉ quy trình rườm rà mà còn phải đối mặt với rất nhiều cản trở, thậm chí còn có sự khiển trách của dư luận xã hội.
Mọi người thường hay nói “đi không đổi tên, ngồi không đổi họ”, tùy tiện thay tên đổi họ là có thể bay thẳng đến vấn đề nhân phẩm.
Tên họ chính là cha mẹ gia tộc ban tặng, việc tự mình sửa đổi đủ để chụp lên cái mũ “bất hiếu, quên ông bà tổ tiên”, nên mọi người sẽ không tùy tiện thay tên đổi họ.
Đương nhiên, nhìn chung thì trong sách sử, người thay tên đổi họ không phải số ít, nhưng bọn họ đều thuộc về tình huống đặc biệt.
Ví dụ như trốn tránh tai họa, tránh né kẻ thù đuổi giết, loại mai danh ẩn tính này thuộc kiểu không thể tránh được. Ví dụ như người ở vị trí cao ban tên ban họ cho, loại này xảy ra phổ biến trên người đầy tớ có địa vị xã hội tương đối thấp, được ban tên ban họ là vinh dự mà không phải là tuyệt tự, không có con cháu nối dõi. Ví dụ như cấm kỵ quân chủ, loại tình huống này đa phần đổi tên là chính, ít khi đổi họ. Ví dụ như đàn ông đến ở rể nhà gái, kéo dài hương hỏa, nối dõi tông đường cho nhà gái.
Trừ những ví dụ tương đối thường gặp này, còn có một vài trường hợp nữa tương đối ít thấy, ví dụ điển hình chính là tam tộc Bắc Cương bị Khương Bồng Cơ đánh bại. Để đẩy nhanh đồng hóa những dân chúng ngoại tộc này, đồng thời pha loãng dung hợp văn hóa của bọn họ, mấy năm Tôn Văn lão gia tử ở Bắc Châu (Bắc Cương) đã phổ biến không ít chính sách định hướng, lấy lợi ích dụ dỗ, dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc, dùng sức mạnh thu phục, dần dần có không ít dân chúng tam tộc Bắc Cương tự đem họ Trung Nguyên hóa, sau khi nếm được ngon ngọt, càng ngày càng có nhiều dân chúng dị tộc làm như vậy.
Đối với bọn họ mà nói, dòng họ vốn không quan trọng đến thế, nếu thay tên đổi họ có thể giúp bản thân có cuộc sống tốt hơn, vậy thì đổi thôi.
Dân chúng tam tộc Bắc Cương nghĩ như vậy, nhưng một số người minh mẫn sáng suốt, học tập văn hóa Trung Nguyên thấy thế thì vừa đau lòng vừa không biết làm thế nào.
Theo chiều hướng phát triển, lúc Bắc Cương Hoàng Đình cùng với hơn vạn hậu duệ quý tộc bị Khương Bồng Cơ tàn sát sạch sẽ, Bắc Cương đã hoàn toàn xong đời rồi.
Trừ khi Khương Bồng Cơ sụp đổ, Trung Nguyên lại bị nhiều nhà chia cắt, nếu không thì Bắc Cương chỉ có thể bị xơi tái sạch sẽ.
Sau khi liệt kê những tình huống thay tên đổi họ này, Khương Bồng Cơ lại thuộc về loại nào đây?
Cô không tính là loại nào cả, chỉ vì mẹ kế đầu độc cô, gia tộc mưu đồ cơ nghiệp của cô, cô liền kiên quyết dứt khoát lựa chọn cắt đứt với Liễu thị. Cho dù người ban tên ban họ là lão thần tiên, trời ban tên họ, thì vẫn không thể thay đổi sự bạc tình và dứt khoát của cô trong chuyện này.
Cha đẻ Liễu Xa vẫn còn ở đây, Khương Bồng Cơ không để ý đến thái độ của Liễu Xa và Liễu Chiêu mà lựa chọn thay tên đổi họ, cô đã hỏi qua ý kiến của bọn họ chưa?
“Đối với chuyện này, ta thật sự không có ý kiến gì, ta đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi.”
Lúc nói câu ấy, Liễu Xa mặc một bộ nho sam màu nâu xanh, tay áo rộng rãi được dây tay cột chắc, trên tay xách một chiếc bình dùng để tưới hoa, thong thả thoải mái đứng dưới cửa sổ trồng hoa làm cỏ. Hàng rào tre quanh sân quây không ít hoa cỏ quý giá, trong sân tràn ngập hương hoa.
Liễu Chiêu đi theo phía sau Liễu Xa, đưa kẹp gắp sâu cho ông, hai cha con cùng nhau có một buổi chiều nhàn nhã.
“A tỷ náo chuyện này lớn quá, nghe nói hai ngày qua luôn có trưởng bối tông tộc đến cửa tìm phụ thân...”
Khóe môi Liễu Chiêu nở nụ cười yếu ớt, vài năm trôi qua, nét ngây ngô trên mặt hoàn toàn biến mất, cậu đã lột xác thành thanh niên có vẻ ngoài đẹp trai sáng sủa, nho nhã.
“Đúng vậy, hai ngày này, ta bị bọn họ chặn đường đến nỗi không dám ra ngoài thăm hỏi người thân kết bạn.”
Liễu Xa gắp con sâu nhỏ đang nằm úp sấp trên hoa lá xuống, những hoa cỏ này là bảo bối quý giá của ông, bị côn trùng gặm mất một lỗ nhỏ thôi cũng thấy đau lòng.
Liễu Chiêu nói: “Đây là thử hết tất cả mọi cách khi tuyệt vọng.”
Theo như Liễu Chiêu biết, Liễu Xa đã sớm mặc kệ mọi thứ rồi.
Trước kia, lúc còn chưa ngả bài, Liễu Xa còn có thể dùng thân phận cha để khuyên bảo Khương Bồng Cơ vài câu, bây giờ nói ra rồi, hai người có diễn xuất tài tình này ai hét ai bá còn chưa chắc đâu. Liễu Chiêu không biết rõ lắm nội tình bên trong, nhưng cũng biết mối quan hệ giữa Liễu Xa và Khương Bồng Cơ không hề “cha hiền con gái hiếu thảo” như bên ngoài tưởng. Nếu không phải là có vài trường hợp không thể né tránh, đôi cha con hoa nhựa* này có thể phát huy câu “sống không chạm mặt, chết không gặp nhau, trường hợp quan trọng, chống đỡ tình hình”. Liễu Xa còn đỡ, Khương Bồng Cơ cũng không muốn ngày ngày gọi cha.
* Hoa nhựa: Ngoài mặt có vẻ như hai người gần gũi với nhau nhưng thực tế họ thường có những ý kiến, suy nghĩ khác nhau.
Xét về tuổi thật, mọi người xấp xỉ nhau, dựa vào cái gì mà khi gặp nhau, cô phải thấp hơn một vai vế?
Vì vậy, những trưởng bối Liễu thị kia thường xuyên quấy rối Liễu Xa cũng vô dụng.
Liễu Xa cười nói: “A tỷ của con xử sự như thế, bọn họ có thể không vội sao? Dù phải thử hết tất cả mọi cách khi tuyệt vọng cũng phải thử một lần chứ.”
Liễu Chiêu mím chặt môi, cậu lo lắng hỏi cha.
“A tỷ sẽ không thật sự đem tất cả Liễu thị và mẹ kế đều gì đó chứ?”
Liễu Xa nhờ Liễu Chiêu đưa cho ông cây kéo, tỉ mỉ cắt bỏ sạch sẽ cành lá dư thừa, để cho những bông hoa này có thể nở ra đẹp hơn.
Ông vừa cắt bỏ vừa nói: “Nếu như con là người làm vườn, nhìn thấy cành lá mọc thành bụi lộn xộn đầy sân, con có nhổ hết gốc rễ của những cây cối này không?”
“Đương nhiên sẽ không, lớn lên lộn xộn thì cắt tỉa là được, vì sao phải nhổ tận gốc?” Vừa mới dứt lời, Liễu Chiêu đã hiểu rõ những gì Liễu Xa nói. “Ý của cha là… A tỷ chỉ là muốn cho họ một bài học, giống như cắt tỉa cành cây lộn xộn, chứ không phải là một lưới bắt hết sao?”
Liễu Xa đứng thẳng người lên, nhìn những bông hoa được bao quanh bởi mảnh hàng rào này mà thất thần giây lát.
“Một lưới bắt hết? Có lẽ nó có suy nghĩ này, nhưng không thể nào là hiện tại được.” Liễu Xa cười nói: “Thứ nhất, thời cơ chưa chín muồi, thứ hai, những bụi cây kia rễ sâu lá tốt, trong tay a tỷ con chỉ là một cây kéo nhỏ, vẫn chưa thể loại bỏ tất cả bọn họ một lần duy nhất... Chẳng thà cắt tỉa từ từ, nếu như có thể sửa chữa bọn họ thành dáng vẻ mình muốn, vậy thì tốt nhất. Nếu như không thể, chờ vây cánh dần to lớn thì lại nhổ.”
Liễu Chiêu nghe xong mà toàn thân phát lạnh, lại một lần nữa hiểu rõ mình kém hai vị vua màn ảnh này mấy cấp bậc.
“Làm việc không thể chỉ vì cái lợi trước mắt, chậm rãi lên kế hoạch mới là cách đúng đắn, a tỷ con rất am hiểu chân lý này. Những kẻ ngu xuẩn ngoài kia sao có thể là đối thủ của nó được? Con cũng phải học tập nhiều một chút, chớ bị người ta bán đi mà còn lo đếm tiền cho người ta.” Liễu Xa cảm thán, nói: “Người ngoài đều nói võ nghệ a tỷ con vượt trội hơn người, càn quét thiên quân vạn mã mà không biết công thành thì chỉ là hạ sách, đánh vào mặt tư tưởng mới là thượng sách. Người có toàn thân man lực không hề đáng sợ, nhiều lắm chỉ là một thanh đao có thể lợi dụng để giết người, đáng sợ chính là loại người có võ lực mạnh mẽ còn am hiểu tiêu diệt lòng người như a tỷ con, không chọc nổi đâu.”
Liễu Chiêu gật đầu: “Mẹ kế và Liễu thị lần này cũng như vậy sao?”
“Đâu chỉ là Liễu thị và mẹ kế con, ngoài ra, mấy nhà kia cũng là đối tượng nó muốn tiêu diệt.”
Liễu Chiêu nghe xong lại thấy hơi khó hiểu, Liễu Xa nhìn mà hơi tức giận.
Đứa con này vốn dĩ rất thông minh, thế mà hết lần này tới lần khác lại giấu dốt, lại giả heo ăn thịt hổ, giờ thì thật sự thành heo rồi, đầu óc khiến người ta lo lắng quá.
Liễu Xa để cho cậu cẩn thận phân tích một lần, lúc này Liễu Chiêu mới hoàn toàn hiểu rõ toàn bộ ván cờ mà Khương Bồng Cơ bày ra.
Đồng thời cậu cũng hiểu rõ là mẹ kế, Liễu Xa phản bội trước hay là Khương Bồng Cơ diệt tâm trước.
Liễu Xa cảm thán nói: “Con cũng là người hiếm thấy có thể được nó để trong lòng, chỉ cần giữ mình không sinh thay lòng, nó sẽ không động đến con đâu.”
“Nếu như thay lòng thì sao?”
“Vậy thì đối tượng diệt tâm kế tiếp chính là con đấy.”
Dù là như vậy, Liễu Chiêu vẫn cảm thấy hơi khiếp sợ.
“A tỷ sẽ không nhổ cỏ tận gốc Liễu thị cùng với mấy nhà khác, như vậy thì a tỷ sẽ làm gì mẹ kế?”
Liễu Xa bình tĩnh nói: “Mẹ kế trong miệng con là kế thất của vi phụ, a tỷ con thay tên đổi họ cũng không thể nào bước qua vi phụ, tự tay giết chết mẹ kế của mình được. Có lẽ là xích mích rồi trở mặt, cho mẹ kế con yên phận làm ‘Liễu Xa phu nhân’. Nếu bà ta còn không chịu yên phận, nói không chừng a tỷ con sẽ khiến vi phụ hòa ly với bà ta, lấy đi thân phận ‘Liễu Xa phu nhân’ của bà ta. Không có tầng thân phận mẹ kế này, muốn đánh muốn giết, còn không đơn giản sao?”
Không thể không nói, phán đoán của Liễu Xa về Khương Bồng Cơ rất chính xác.
Mặc kệ bên ngoài phản đối thế nào, châm biếm ra sao, Khương Bồng Cơ vẫn cố chấp thay tên đổi họ.
Người ngoài phản đối quyết liệt hơn nữa cũng không có tác dụng, cha đẻ Liễu Xa người ta đã không đứng ra phản đối hành động của con gái, người ngoài lại có thể sao?
Sau khi cô tuyên bố tin tức này không lâu, Cổ Trăn đang bị giam lỏng tạm thời giờ không chịu nổi nữa, cứ đòi phải tự mình đi gặp Khương Bồng Cơ một lần.
Không phải Cổ Trăn tới nhận sai, bà ta tới là để ngụy biện.
Khương Bồng Cơ dù bận rộn nhưng vẫn dành chút thời gian đi gặp bà ta, tiện thể răn đe một hai câu, tránh cho Cổ Trăn tìm đường chết, giẫm lên ranh giới cuối cùng của cô.
Nể mặt Nhiếp Tuân và Mạnh Hằng, Khương Bồng Cơ vẫn không muốn thật sự làm gì Cổ Trăn.
“Ban đầu đã nói rõ ràng rồi, vì sao bây giờ lại vì lợi ích cá nhân mà không giữ lời hứa?”
Cổ Trăn bị giam lỏng mấy ngày nay, bị lột bỏ trang phục tơ lụa, bên tóc mai cũng không còn trâm cài châu ngọc đá quý, trông rất đơn giản và tiều tụy.
Ngay đến mí mắt, Khương Bồng Cơ cũng lười ngước lên, cô nói: “Người vì lợi ích cá nhân mà không giữ lời hứa cũng không phải là ta.”
Cổ Trăn giận đến mức tái mặt: “Không phải cô thì là ai nhốt ta ở chỗ này? Ta vẫn là mẹ kế của cô, là thân di nương của cô đấy!”
“Ta và bà biết rõ trong lòng, bà không phải là cái gì cả!” Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Lúc đầu ta nhận lời bà, chỉ cần bà giấu giếm cho ta, ta sẽ cho bà hưởng vinh hoa phú quý vô tận. Thử hỏi, mấy năm nay, ta cho bà còn ít sao? Hàng năm bà tiêu xài hơn vạn xâu tiền, quân phí của ta dù có thiếu hụt cũng không thiếu hụt bà, hết tình hết nghĩa rồi! Bà lại đối xử với ta thế nào? Mấy thằng nhóc con Liễu thị kia rốt cuộc là thân phận gì?”
Vẻ mặt Cổ Trăn không hoảng loạn chút nào, bà ta vẫn ngụy biện: “Hằng nhi và Tuân nhi từ nhỏ đã bị chia cắt với ta, bây giờ thành gia lập nghiệp, có vợ con của mình, cũng không gần gũi với người mẫu thân này. Phụ thân cô lại sống một mình một nơi quanh năm suốt tháng, ta chỉ là cảm thấy trong nhà vắng vẻ, thấy mấy đứa trẻ kia rất hợp mắt, nên mới để bên người nuôi dưỡng chăm sóc, giải buồn một chút mà thôi. Một chuyện nhỏ như vậy cũng đáng để cho cô nghi ngờ nhiều như thế sao?”
Khương Bồng Cơ cười lạnh hỏi lại: “Hai vị đường ca không gần gũi với bà, bọn họ cũng đã lớn rồi, nhưng con trai con gái bọn họ đều còn nhỏ đấy. Nếu như bà thật sự cảm thấy vắng vẻ cô đơn lạnh lẽo, vì sao không đón cháu gái ruột cháu trai ruột đến bên người nuôi dưỡng giải sầu mà lại đi nuôi mấy đứa trẻ của Liễu thị? Bà gả cho phụ thân làm kế thất nhưng trừ tầng quan hệ này ra, bà cùng mấy đứa con nối dõi dòng chính không cùng chi Liễu thị kia lại có quan hệ gì?” Nguồn : Vietwriter.vn
Không nuôi cháu trai ruột cháu gái ruột, ngược lại đi nuôi mấy đứa trẻ không có chút quan hệ huyết thống thân thích nào, đây gọi là giải sầu sao?
Cổ Trăn còn muốn thanh minh nhưng Khương Bồng Cơ lại không có tính nhẫn nại.
“Những gì ta có thể cho bà chỉ có vinh hoa phú quý.”
Trừ cái này ra, những cái khác không nên vọng tưởng, chứ đừng nói khống chế ngược lại Khương Bồng Cơ.
Cổ Trăn thấy Khương Bồng Cơ nghiêm túc, còn không khách sáo xé xuống sự dối trá mất điều khiển của bà ta, không khỏi cười lạnh không dứt.
“Vinh hoa phú quý trong miệng cô chính là vạn xâu tiền tài bố thí như vậy sao?”
Khương Bồng Cơ nói: “Còn có vị trí hoàng thái hậu tương lai.”
“Hoàng thái hậu không có quyền lợi, chẳng qua là một lão thái thái có chút địa vị, nói cái gì làm cái gì còn không phải xem sắc mặt cô sao?”
Khương Bồng Cơ bật cười: “Hình như năm đó bà còn rất hài lòng với vị trí hoàng thái hậu, sao bây giờ lại bất mãn rồi?”
Năm đó chỉ cầu một vị trí tôn quý dưới một người trên vạn người, bây giờ lại muốn đứng trên vạn vạn người, vị trí trên đỉnh vạn người.
Khương Bồng Cơ tính kế sắp đặt không giả, nhưng Cổ Trăn bí quá hóa liều hạ độc cũng không giả.
Bà ta thật sự cho rằng đầu độc chết cô, nâng đỡ mấy đứa trẻ Liễu thị kia thì có thể buông rèm nhiếp chính, làm hoàng thái hậu thực quyền trên vạn vạn người?
Thật sự coi Liễu Xa và Liễu Chiêu chết rồi à?
Hoặc là nói, bà ta còn có một kế hoạch đầy đủ khác?
Khương Bồng Cơ rất thất vọng: “Ta nghĩ bà là một người phụ nữ thông minh, không nghĩ tới bà lại chỉ là một người phụ nữ tự cho là mình thông minh. So với Cổ Mẫn, bà không chỉ thua kém một cấp bậc. Bà ấy sẽ tranh thủ lợi ích lớn nhất cho bản thân trong phạm vi cho phép, mà bà chỉ biết đập nát một bộ bài tốt.”
Cô không ra tay với Liễu Xa, chăm sóc Liễu Chiêu như vậy, một phần lý do rất lớn là nể mặt Cổ Mẫn.
“Bà thật sự cho rằng không ai biết bộ mặt thật của mình sao?” Khương Bồng Cơ lờ đi khuôn mặt tái mét của Cổ Trăn, giễu cợt nói: “Bắt đầu từ lần đầu tiên ta gặp bà, ta đã biết rõ rồi. Lúc ta nói bóng gió với bà rằng ta sẽ cho bà vinh quang và địa vị mà Liễu Hi đó không thể cho, bà chỉ vì điểm ấy đã chấp nhận ta, không truy xét Liễu Hi mà bà nhìn lớn lên nữa, ta liền biết bà là người như thế nào. Chẳng lẽ, mấy năm nay ta gọi bà là ‘mẫu thân’, làm lễ với bà như một vãn bối, thật sự đã khiến cho bà sinh ra ảo giác… ta thật lòng thật dạ coi bà là mẫu thân?”
Nghe Khương Bồng Cơ nói đến mức không chút khách sáo như vậy, vẻ mặt Cổ Trăn lại đen thêm mấy phần, gần như đen đến nỗi có thể nhỏ ra mực nước rồi.
“Đừng ngụy biện nữa, ta dám nói như vậy với bà, dĩ nhiên là vì ta nắm giữ tất cả bằng chứng.”
Cổ Trăn cũng không giả bộ nữa, cười gằn nói: “Thế nào, cô muốn giết ta diệt khẩu?”
“Sao có thể chứ? Bà vẫn là kế thất của phụ thân, nào có thể giết trưởng bối dược? Nếu như ta thật sự giết chết bà, tự nhiên sẽ để cho phụ thân hòa ly với bà rồi hẵng giết.” Khương Bồng Cơ từ trên cao nhìn xuống Cổ Trăn, giọng nói lạnh lẽo không mang theo chút tình cảm nào: “Cuộc đời này, không xuống Hoàng Tuyền, không bao giờ gặp lại nhau!”
Chuyện này cũng truyền ra ngoài, vả bôm bốp vào mặt mấy người chắc chắn Khương Bồng Cơ sẽ tức giận giết chết mẹ.
Mẹ kế đâu phải mẹ ruột, một câu “không đến Hoàng Tuyền không bao giờ gặp lại nhau” là đủ rồi.
Khương Bồng Cơ ném Cổ Trăn cho Liễu Xa, giam cầm ở thiên viện của Liễu Xa, không có mệnh lệnh thì không thể bước ra sân nửa bước, càng không thể gặp người ngoài.
Chi phí ăn mặc không lấy ra từ kho riêng của Khương Bồng Cơ nữa, mà là từ Liễu Xa, toàn bộ ưu đãi ngày xưa bị loại bỏ.
Tất cả người hầu hạ Cổ Trăn đều đổi thành tai mắt của Khương Bồng Cơ.
Liễu Xa thuộc về nhân viên nghỉ hưu, tiền dưỡng lão đủ dùng, nhưng tuyệt đối không tiêu xài phung phí.
Giam Cổ Trăn rồi, kế tiếp chính là đối phó với Liễu thị.
Người thử hết tất cả mọi cách khi tuyệt vọng tìm Liễu Xa ngày càng nhiều.
Liễu Xa luôn dùng “con cái lớn rồi, ông không quan tâm đến sự lựa chọn của con cái” để thoái thác.
Nếu như có người nói Khương Bồng Cơ thay tên đổi họ, không nhận tổ tông là bất hiếu, cần phải tiến hành quản thúc, thì ông trả lời càng thêm lưu manh.
“Cái tên này là trời cao ban tặng, trời ban tên cho, không nhận là có tội. Cái này so với thiên tử ban tên ban họ ở nhân gian không phải càng làm rạng rỡ tổ tông hơn sao?”
Đúng như dự đoán của Liễu Xa, Khương Bồng Cơ không có một đao cắt đi Liễu thị mà giữ lại đường sống nhất định.
Cho dù như vậy thì cũng là đả kích tất cả các hướng.
Nên giết thì giết, nên bắt thì bắt, nên lưu đày thì lưu đày... Không chỉ là người bị gọt đi, sản nghiệp cũng bị đào móc một mảng lớn, người của Liễu thị đang nhậm chức cũng bị cách chức giáng chức, đưa vào danh sách đen. Liễu thị còn như thế, mấy nhà khác thì càng không cần phải nói, từng nhà một tổn thương nguyên khí nặng nề.
Đây còn chưa tính là bi thảm, thảm là có người bị Khương Bồng Cơ âm thầm thúc đẩy, bỏ đá xuống giếng với bọn họ!
Sau nhiều lần trấn áp, bọn họ như trứng chọi với đá, bị Khương Bồng Cơ hành hạ rất thảm.
Trải qua chuyện này, người nào còn muốn vươn tay vào thư viện Kim Lân, vậy thì phải suy nghĩ kĩ một chút.