Chương 1793KHÓA ĐẦU TIÊN TỐT NGHIỆP
“Xem ra, hai vị biểu ca đã từ bỏ Cổ Trăn phu nhân rồi.”
Sau khi hai anh em Mạnh Hằng và Nhiếp Tuân đứng dậy cáo từ rời đi, Liễu Chiêu mới chịu chui đầu ra.
Liễu Xa nói: “Cái này thì có thể nói là bọn họ thông minh, đương nhiên cũng có thể nói bọn họ bị Cổ Trăn làm cho đau lòng triệt để rồi.”
Đạo lý thì như vậy, nhưng Liễu Chiêu vẫn sụt sịt vài tiếng cho Cổ Trăn đang bị giam cầm ở hậu viện.
Trước đó không lâu, bà ta vẫn còn vô cùng nở mày nở mày, chi phí ăn mặc không có thứ gì là không xa hoa tốn kém, quy cách của nha hoàn và vú già hầu hạ Cổ Trăn thậm chí có thể so với hoàng thái hậu. Cũng có thể nói là tất cả mọi người đều đối xử với bà ta như hoàng thái hậu tương lai, nịnh hót bà ta, tâng bốc bà ta lên tận trời, thậm chí còn quy thành công của Khương Bồng Cơ bây giờ là do Cổ Trăn dạy con tốt. Thổi phồng quá ghê gớm, khiến cho Cổ Trăn lâng lâng đến mức quên hết tất cả. Bây giờ bà ta lại bị nhốt trong hậu viện, mọi người tránh còn không kịp, ngay cả hai đứa con trai ruột cũng mặc kệ bà ta.
Liễu Xa liếc xéo con trai một cái, ông tức giận nói: “Con có sức lo cho người khác, chẳng thà lo lắng cho thân mình trước đi.”
Cổ Trăn dù chẳng ra làm sao thì cũng đã hưởng thụ vinh hoa phú quý nhiều năm như vậy, ra oai đủ kiểu rồi, nhưng cuộc đời của Liễu Chiêu thì mới vừa bắt đầu thôi.
Không có tương lai an toàn tuyệt đối, cậu còn lòng dạ thảnh thơi đồng tình với người khác à?
Liễu Chiêu nói: “Nhi tử thì có gì đáng lo lắng chứ? Con với a tỷ không tranh không giành gì, cả nhà còn đang trông cậy vào a tỷ bỏ tiền ra nuôi đây.”
Làm người rảnh rỗi, ngày nào Liễu Chiêu cũng rảnh đến đau cả trứng, nên cậu muốn tìm cho mình một công việc để làm.
Ngày nào cậu cũng tự xét bản thân mình về ba điều*, tìm kiếm xem mình có chuyện gì giỏi giang, sau mấy ngày suy nghĩ, cậu đưa ra kết luận: ăn, uống, chơi, vui.
* Khổng Tử: Ta mỗi ngày tự xét bản thân mình về ba điều: Vì người khác mưu tính công việc có giữ lòng trung thành không? Cùng bạn hữu giao thiệp có giữ lòng trung tín không? Có chuyên tâm học tập không?
Tiêu tiền hưởng thụ mới là kỹ năng thiên phú mà cậu am hiểu nhất, phấn đấu sự nghiệp gì đó lại rất xa vời với cậu.
Người khác khổ sở phấn đấu cả đời, không phải cuối cùng chỉ mong đến điểm cuối của trận đấu thôi sao?
A tỷ của cậu chính là nhà tổ chức của đại hội thể thao, cậu không làm gì cũng có thể ngồi không chờ chiến thắng, tội gì phải tốn sức cơ chứ?
Lời này nghe vào thì rất có lý, cho nên Liễu Xa không thể phản bác được.
Liễu Xa có vẻ như sắp bị nhồi máu não rồi!
“Con chỉ có từng đó tiền đồ thôi à!”
Liễu Chiêu cứng cổ phản bác: “Tiền đồ cả đời của người khác cộng vào còn không bằng một, hai phần của con đâu.”
Trạng thái cuộc sống bây giờ của cậu, người khác phải phấn đấu cả đời đi lên đến vị trí tam công cửu khanh mới có cơ hội thực hiện được cơ.
Chỉ tính lương nhận được trong một năm, mấy trọng thần dưới trướng của Khương Bồng Cơ đều có thể so ngang với Liễu Chiêu, nhưng so về thu nhập bình quân với những gì bỏ ra thì không ai có thể so được. Những trọng thần này đều phải qua lại lễ nghĩa hồi lâu, nuôi gia đình sống qua ngày, nuôi đầy tớ thị nữ, tiền lương có cao hơn nữa thì cũng không còn dư bao nhiêu. Liễu Chiêu từ chuyện ăn mặc ngủ nghỉ đều được a tỷ của cậu bao hết rồi, hưởng thụ đãi ngộ nhà nước, tiền mà cô cho cậu đều là tiền tiêu vặt mà cô có thể chi được.
Liễu Xa: “...”
Đối với đứa con trai đi lệch cả đường này, ông càng lúc càng tuyệt vọng.
Theo lý thì khi Liễu Chiêu lập gia đình, Khương Bồng Cơ hẳn phải dừng cho cậu tiền tiêu vặt, để cho em dâu quản lý sổ sách.
Nhưng mà tên nhóc láo lếu Liễu Chiêu này căn bản không biết xấu hổ, cậu ôm đùi Khương Bồng Cơ khóc lóc kể lể là cuộc sống của cậu càng lúc càng tệ hơn, cứ há miệng là xin Khương Bồng Cơ cho cậu chút tiền tiêu vặt. Những lời không có chút liêm sỉ nào thế này, đừng nói là thốt lên lời, tự mình nhẩm thử thôi cũng đã thấy xấu hổ đến phát hoảng rồi.
Khương Bồng Cơ cũng làm bừa theo tên nhóc này, vậy mà cô cho cậu thật.
Liễu Chiêu lại càng trở nên gan dạ hơn, sau khi cậu có con với Trình thị xong, cậu còn đòi thêm một khoản tiền nuôi con từ Khương Bồng Cơ nữa.
“Tiền trước đây cho đệ không đủ để nuôi con à?”
Lúc ấy Khương Bồng Cơ đang đánh giặc ở Nam Thịnh, nhìn thấy phong thư này của Liễu Chiêu, cô bèn nhấc bút lên viết một câu như vậy.
Câu trả lời của Liễu Chiêu vô cùng lưu manh, đứa trẻ kia quả thật là con của cậu, nhưng đó là cháu của Khương Bồng Cơ mà, cho dù có thể nào, cậu cũng sẽ không vì đứa trẻ mà giảm mức sinh hoạt của mình xuống. Cuối cùng, Khương Bồng Cơ chỉ có thể cho đứa nhỏ tiền sữa bột, tiền tã.
Kẻ làm cha thiếu đáng tin như Liễu Chiêu đúng là rất hiếm thấy.
Tuyệt vọng thì tuyệt vọng, nhưng Liễu Chiêu có thể hiểu rõ được như vậy, Liễu Xa cũng thấy vui mừng.
Cổ Trăn không phải lòng tham không đáy nên bị trừng phạt sao?
Liễu Chiêu có thể không lo chuyện ăn uống cả đời như vậy cũng tốt, có Khương Bồng Cơ nuôi cậu, bớt để cho người cha Liễu Xa này phải lo.
Đối với Khương Bồng Cơ mà nói, tất cả những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì không bao giờ bị coi là vấn đề. Để bảo đảm vinh hoa phú quý cả đời cho Liễu Chiêu cũng không khó, chỉ cần Liễu Chiêu không thay lòng đổi dạ, cô cũng bằng lòng nuôi cậu cả đời. Đây coi như là cô có qua có lại với cậu, báo đáp thiện ý mà Cổ Mẫn dành cho cô.
Cho dù cô chưa từng gặp mặt Cổ Mẫn bao giờ, nhưng cô quả thật đã hưởng thụ lợi ích mà Cổ Mẫn mang tới.
Khương Bồng Cơ vô cùng rành mạch chuyện ân oán, người khác ác với cô thì cô sẽ báo thù, người khác tốt với cô thì cô sẽ ghi nhớ trong lòng.
Liễu Xa lạnh nhạt giội cho con trai mình một gáo nước lạnh: “Có một vài việc không phải con muốn không tranh là có thể mặc kệ được.”
Liễu Chiêu nhịn không được vểnh tai lên, thấy Liễu Xa không có ý định nói nốt đoạn sau, cậu bèn không nhịn được khiêm tốn thỉnh giáo.
“Nhi tử ngu dốt, không hiểu ý phụ thân, xin phụ thân hãy giải thích cho nhi tử.”
“A tỷ của con không có con nối dòng, sẽ có một ngày con có nguy cơ bị người khác đặt lên nướng trên lửa đấy.”
Khi tuổi của Khương Bồng Cơ càng ngày càng lớn, áp lực về con nối dòng sẽ càng lúc càng tăng.
Đối với người ngoài mà nói, nếu như không có con nối dòng thì để cho con của anh em ruột làm con thừa tự là ổn thỏa nhất.
Cháu trai cháu gái có một phần huyết mạch là giống với Khương Bồng Cơ, nhắm mắt cũng có thể coi như đó là con ruột của mình.
Vậy thì, Liễu Chiêu sẽ trở nên nguy hiểm.
“Nhi tử có da mặt dày hơn nữa thì cũng không thể khuyên a tỷ đi lâm hạnh nam nhân nhiều lên có đúng không?” Liễu Chiêu nhịn không được nhăn mặt, vẻ mặt cậu rối rắm nói: “Nếu như a tỷ là nam tử, hoặc là chuyện sinh con nuôi con là cho nam tử gánh vác, thì nhi tử còn có thể tìm kiếm nam tử đủ hình đủ dạng đưa vào trong phòng cho a tỷ được, a tỷ muốn lâm hạnh ai thì lâm hạnh người đó, nhưng chuyện ấy đâu thể nào xảy ra? Cuối cùng có sinh hay không sinh, chẳng phải đều dựa vào bản thân a tỷ à?”
Vấn đề này làm khó cậu quá rồi.
Liễu Xa nói: “Con cứ cầu xin a tỷ con bằng mọi giá, nói không chừng lại có đấy.”
Liễu Chiêu: “...”
Cha!
Cha ruột!
Người nói câu này là nghiêm túc đó hả?
Liễu Chiêu tìm đường chết hỏi một câu: “Nếu như a tỷ có bệnh gì đó trong người nên không sinh được thì sao?”
Liễu Xa trợn mắt coi thường: “Yên tâm, nó sinh được, vấn đề là ở chỗ khi nào nó mới chịu sinh thôi.”
Nếu như không thể sinh, mấy đời nữ đế trong miệng A Mẫn sao có thể kéo dài được chứ?
Khương Diễm là nữ đế đời thứ hai của triều Khương, tuân theo di nguyện của mẹ mình, khai sáng thịnh thế phồn vinh đồng thời cũng đặt được một nền móng khá vững chắc cho sự kéo dài của triều Khương sau này. Nếu như không có sự cố gắng của các đời đế vương, hoàng thất triều Khương đã không thể toàn thân bước ra khỏi cơn sóng cải cách.
Nói tới cũng lạ, hoàng đế của những triều đại khác có trình độ chất lượng không đồng đều, có minh quân thì cũng có phế vật không làm được gì.
Nhưng mấy đời đế vương này của triều Khương lại đều cơ trí vĩ đại không khác nhau lắm, tiêu chuẩn bình quân cao đến mức khiến cho người ta tuyệt vọng.
Dựa theo lời nói của Cổ Mẫn, trong mấy đời đế vương của triều Khương, chỉ có Thần Đế là có điểm bị người ta chê trách, còn những đế vương khác thì không tìm thấy điểm tối nào.
Mà hiện tượng thú vị nhất là có rất nhiều tiểu thuyết trên mạng về việc xuyên không về cổ đại, những triều đại khác ngoài triều Khương đều là để dốc lòng phấn đấu, chỉ có duy nhất bối cảnh của triều Khương là chuyên về chuyện yêu đương hẹn hò. Theo như lời vài vị đại thần ngôn tình, bách hợp, đam mỹ, bọn họ không dám xác định nữ chính hoặc nam chính dưới ngòi bút của mình có thể “chơi” nổi mấy vị nữ đế hay không, nếu như chơi không nổi, vậy thì tán đổ.
_
з)∠)_'