Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1803

Chương 1803ĐẠI LỰC XUẤT KỲ TÍCH

Khương Bồng Cơ nói: “Bên ngoài chắc chắn phải nói nhiều điều hay ho lắm, ta mới hắt xì nhiều thế này... Hắt xì... Chắc chắn là đang nói xấu ta!”



Vệ Từ: “...”



Anh muốn nói với bản lĩnh gây thù chuốc oán của chủ công nhà mình thì những lời hay ho và những lời nói xấu sẽ ngang ngửa nhau.



Trong lòng cô không biết thân biết phận chút nào sao?



Có bao nhiêu sĩ tộc bị cô chèn ép đang ngấm ngầm trù ếm cô xui xẻo, nhưng cô luôn sử dụng những thủ đoạn hơn người, không những gán cho mình cái danh thiên mệnh chi tử mà còn gán cho đứa con chưa biết nam nữ trong bụng mình cái danh “Sao Tử Vi chuyển thế”. Đứa trẻ vừa ra đời, sau này chắc chắn còn nhiều danh từ hơn cả những thứ này, hào quang quá to lớn, đừng nói là tranh giành, lúc này e là ngay cả tâm trạng tranh giành họ cũng chẳng có.



Có điều...



“Danh tiếng quá lớn có ảnh hưởng không tốt đến hài tử không?”



Vệ Từ sợ nếu nuôi dạy không tốt sẽ dạy hư đứa bé và người chiều hư đứa bé chính là mẫu thân của nó, điều này đúng là nực cười.



Khương Bồng Cơ vân vê cây tăm, thử xỉa răng.



“Có gì không ổn chứ? Hài tử nên thu hút sự chú ý của mọi người một chút, nếu không sao có thể là hài tử của huynh và ta được?”



Vệ Từ: “...”



Nếu đứa trẻ thật sự bị chiều hư thì đầu sỏ chính là mẹ của đứa bé.



“Dù sao... Mọi việc rất khó đoán trước...”



Giống như Vệ Tông kiếp trước, bản thân Vệ Từ không muốn đứa bé này, nói đúng ra là không ngờ sẽ có đứa bé này.



Là con gái thì còn đỡ, nếu là con trai, không chỉ làm dao động địa vị thống trị của điện hạ Khương Diễm mà còn uy hiếp tính mạng bệ hạ, thế cục triều đình không cho phép có một đích xuất tử như vậy. Khi anh biết đứa bé này bệ hạ sinh ra để kéo dài hương hỏa cho Vệ thị, tâm trạng Vệ Từ cực kỳ phức tạp. Đương nhiên, có thể đứa trẻ là mồi nhử của bệ hạ, nhưng hơn phân nửa là tính toán thay Vệ Từ.



Được quan tâm như vậy, Vệ Từ liền cảm thấy như được trời ban ơn lớn, không dám yêu cầu gì khác xa vời.



Anh rất muốn nuôi dưỡng Vệ Tông thật tốt.



Ngoại trừ địa vị danh dự, Vệ Từ đã dốc toàn bộ khả năng.



Hy vọng nửa đời sau cậu sẽ được làm một danh sĩ an nhàn, làm việc mình muốn làm, chu du thiên hạ.



Không phải chịu cực khổ phân ly của thời loạn thế, không phải chịu quẫn cảnh đói khổ lạnh lẽo.



Sống như mây bay, tự do tự tại.



Giờ ngẫm lại, Vệ Từ đã quá chủ quan, quên mất Vệ Tông không phải là anh.



Cái anh cho, chưa chắc con đã cần.



Bây giờ...



“Chủ công, đời này... chỉ cần sinh đứa trẻ này là được rồi.”



Đứa thứ hai chắc chắn sẽ là sự uy hiếp với con cả, hương hỏa gì đấy đi gặp quỷ hết đi.



Kiếp trước Vệ Từ không để tâm đến chuyện hương hỏa, nếu không thì cũng sẽ không độc thân đến ba mươi tuổi rồi bị bệ hả để mắt tới, đúng không nào?



Có mệnh cách khắc cả nhà kia, anh đã quyết định để mặc cho vận mệnh chà đạp từ lâu rồi.



Lại thêm một Vệ Tông, cuối cùng sẽ trăm sông đổ về một biển.



Khương Bồng Cơ vừa xỉa răng xong liền nói với anh một tin xấu.



“Cái thai này là song thai, không thể nào chỉ sinh một đứa được.”



Vệ Từ: “???”



Khương Bồng Cơ nói: “Không phải ta đã nói trong mơ mang thai long phượng à, cho dù long phượng là nam hay là nữ thì số lượng chắc chắn là hai rồi.”



Vệ Từ khó nhọc nói: “Mang thai long phượng... không phải chỉ là chuyện chủ công tự bịa ra à?”



Cơ bản không hề có giấc mơ này!



Khương Bồng Cơ gật đầu: “Mơ là bịa, nhưng bản chất là thật.”



Vệ Từ lại một lần nữa sững người.



“Từ xưa đến nay, chưa hề có song sinh tử kế thừa ngôi vua.”



Bề ngoài giống nhau như đúc, điều kiện căn bản quá tốt để soán vị đấy chứ, nến hai người một là vương gia một là hoàng đế tráo đổi thân phận làm loạn, triều đình và hậu cung chẳng phải sẽ rối nùi sao? Nếu là một long một phượng, có thể là điềm lành long phượng trình tường, chỉ sợ là sợ hai đứa trẻ cùng giới tính!



Trong những ghi chép tương tự trước kia, hậu phi sinh song long, giết chết đứa đầu, nếu không cả hai đều sẽ mất quyền thừa kế.



Khương Bồng Cơ không để tâm, nói: “Vậy thì cặp hài tử này sẽ mở đầu tiền lệ chứ sao.”



Nông trường nhỏ gì đó, lão thủ trưởng cũng phải vừa mắt mới được.



Người phụ nữ đi khắp thế giới mà hy vọng cô sẽ ở lại cái thế giới cổ đại lạ lẫm lạc hậu này cả đời, nằm mơ đi.



Tranh hoàng vị là điều không thể xảy ra, cô chỉ sợ lão thủ trưởng sẽ trói gô con gái của cô trên long ỷ uy hiếp con gái làm việc thôi.



Từ khi suy đoán có thể lão thủ trưởng sẽ đến, Khương Bồng Cơ ngấm ngầm đặt sẵn kết hoạch một hai ba bốn năm.



Rất khó chèn ép được người này, nếu không nhân cơ hội chiếm thêm nhiều lợi lộc thì sau này e là không có cơ hội.



Ngẫm lại sau này con gái sẽ phải sống dưới cái bóng của đại ma vương, Khương Bồng Cơ cũng cảm thấy khá đồng tình với đứa bé này.



Vệ Từ: “Thế nhưng mà...”



Khương Bồng Cơ vuốt bụng, nói: “Yên tâm, chúng ta phải tin tưởng vào kỳ tích.”



Vệ Từ: “...”



Hơi khó tin rồi đấy.



Khi tin tức của Khương Bồng Cơ truyền đến quân đội đang đóng ở Nam Thịnh và tiền tuyến Trung Chiếu, phản ứng của mọi người đều khác nhau.



Phù Vọng bình tĩnh, Khương Bồng Cơ lớn tuổi chưa lập gia đình chưa có con, vị thống soái này trước nay chưa từng gia nhập vào hàng ngũ hối sinh con.



Gã chỉ công nhận một chủ công này, mấy thiếu chủ nhãi ranh kia là cái quái gì, có hay không có cũng thế.



Lúc Dương Tư nhận được tin gã còn đang trong thùng tắm, gã kích động đến mức đụng ngã thùng tắm, đợi khi gã từ từ bò dậy liền chạy ào ra mở cửa, dặn quản gia chuẩn bị đưa rượu và đồ ăn lên chúc mừng. Quản gia nhìn lão gia trắng bóng, trần trùng trục, vẻ mặt ông... một lời khó nói hết.



“Ánh mắt gì vậy! Lão gia nhà ông vẫn còn cường tráng lắm!”



Dương Tư đóng cửa rầm một cái, che đi ánh mắt của lão quản gia.



Lão quản gia: “...”



Trong đầu ông không kìm được nảy ra một nghi vấn xuất phát từ linh hồn...



Trong đầu lão gia chứa cái gì vậy?

Vietwriter.vn

Đám Dương Đào, Nhan Lâm hơi kinh ngạc nhưng phản ứng cũng được coi là bình tĩnh.



“Tin tức đáng tin chứ?” Dương Đào bận rộn luyện binh cả ngày trở về, toàn thân mệt mỏi, khôi giáp còn chưa cởi ra, mùi mồ hôi bay xa mấy mét, chỉ có vợ và bạn thân Nhan Lâm là không hề tỏ ý ghét bỏ. Anh ta ngồi xếp bằng, đưa tay xoa xoa bàn chân đang mềm nhũn.



Nhan Lâm nói: “Đáng tin.”



Tin tức này do Tiền Tố hộ tống phu nhân và hài tử đi Hoàn Châu đưa về, có thể không đáng tin sao?



Dương Đào sơ ý bóp nát một bọng nước, đau đến mức nghiến răng, sau khi cơn đau qua đi thì lại cảm thấy sung sướng.



“Đây chẳng phải chuyện tốt à? Có thiếu chủ, lòng người cũng có thể vững tâm, nếu không sớm muộn gì vị trí của cô ấy cũng sẽ phải dao động.”



Nhan Lâm liếc nhìn người bạn thân càng lớn càng chẳng giữ kẽ, càng lớn càng nói năng không suy nghĩ, lạnh nhạt nói: “Huynh nghĩ thoáng nhỉ.”



Dương Đào nói: “Không nghĩ thoáng thì còn có thể thế nào? Làm phản à?”



Nhan Lâm: “...”



Lông mày anh ta nhíu chặt đến mức nổi gân xanh.



“Chính Trạch, bớt tiếp xúc quá gần với những mãng phu nhà quê kia đi!”



Nghe nhã ngôn của Dương Đào kìa, khẩu âm kiểu gì thế này!!!



Đối với một người mắc chứng cân nhắc câu chữ, rối loạn ám ảnh cưỡng chế thời kỳ cuối như Nhan Lâm mà nói, đây đúng là tra tấn.



Nếu cứ tiếp tục như thế này, tuyệt giao!



Trong số mọi người, chỉ có phản ứng của Kỳ Quan Nhượng là đặc biệt nhất.



Anh ta cầm vài vò rượu chạy đến cổng thành uống cả đêm, say khướt đến nỗi được người ta dìu về, nửa đêm vùi đầu trong chăn cười đến mức hai vai run rẩy.



Ngày hôm sau, khi Kỳ Quan Nhượng nhớ đến hình ảnh uống rượu say mèm của mình thì hơi tuyệt vọng.



Tôn lão gia tử cũng không vạch trần anh ta mà hỏi ngược lại: “Tâm nguyện được đền bù rồi?”



Gương mặt luôn lạnh lùng u ám của Kỳ Quan Nhượng nở nụ cười yếu ớt: “Vẫn chưa.”



“Vẫn chưa?”



Kỳ Quan Nhượng nói: “Thiên hạ còn chưa thống nhất, vẫn chưa thể coi là viên mãn.”



Thiên hạ thống nhất, cô chưa đăng cơ, chưa thể coi là viên mãn.



Sau khi đăng cơ, thịnh thế chưa đến, chưa thể coi là viên mãn.



Thái bình thịnh thế, kéo dài trăm năm, như vậy mới trọn vẹn.

Bình Luận (0)
Comment