Chương 1824RAP THUYẾT KHÁCH CỦA PHONG CHÂN (2)
Sứ giả cũng không tức giận, ngược lại cười khuyên: “Những lời ấy của tướng quân sai rồi! Chim khôn chọn cây mà đậu, người khôn chọn chủ mà thờ. Hoàng thất Bắc Uyên hiện tại có phải là chính thống không? Chẳng qua là hạng người gian trá xảo quyệt dùng thủ đoạn bỉ ổi, dùng máu tanh mới đạt được mà thôi, nếu tra xét đến cùng, danh không chính, ngôn cũng chẳng thuận. Đã như vậy thì bọn họ đâu xứng để tướng quân dốc sức vì bọn họ? Làm sao xứng đáng với lòng trung thành tuyệt đối của tướng quân? Tại hạ dám hỏi tướng quân, rốt cuộc là ngài đang thần phục Dịch thị hành thích vua cướp ngôi hay là dân chúng Bắc Uyên? Hưởng lộc của vua, trung thành với vua, nhưng Dịch thị là soán vị mà lên, vốn nên diệt trừ!”
Tướng quân thủ thành nghe mà tâm phiền ý loạn, nhưng lại không thể không thừa nhận sứ giả nói đúng.
“Tướng quân à!” Sứ giả tranh thủ cho kịp thời cơ: “Dịch thị lên ngôi, phong vương phong tước, cả nhà cứ thế ăn chặn quốc khố không để dư ra chút xíu nào, nói bọn chúng là con chuột đục khoét quốc gia cũng không có gì quá đáng. Để thỏa mãn ham muốn cá nhân, bọn chúng liên tục tăng thuế, áp bức người dân, làm cho đồng ruộng bỏ hoang, xương trắng đầy đồng, làm cho đường xuống Âm Phủ chật như nêm cối, con kiến cũng chui không lọt. Những tội danh này... dám hỏi quan văn, quan võ trong triều, có người nào không biết, có người nào không hiểu hay không? Nếu như tướng quân nhờ vào sự giúp đỡ từ chủ của ta, lật đổ chính sách tàn bạo của Dịch thị, đó mới là báo thù chết oan cho chủ cũ, vì hàng nghìn hàng vạn người dân Bắc Uyên biểu dương chính nghĩa!”
Tướng quân thủ thành rõ ràng thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không nói ra được sai ở chỗ nào.
Quả thật Dịch thị là nịnh thần soán vị, những năm qua đã khiến cho dân chúng Bắc Uyên lầm than, đây vốn là sự thật không thể chối cãi.
Sứ giả cười nói: “Nghe nói hoàng thất cũ của Bắc Uyên vẫn còn vài con cháu lưu lạc bên ngoài?”
Tướng quân thủ thành trừng mắt hổ, mắng: “Là ai nói?”
Sứ giả không hề sợ vẻ hù dọa của tướng quân thủ thành, vẫn bình tĩnh như thường, nói: “Bất kể tin đồn này là thật hay giả, tóm lại vẫn giữ cho hoàng thất cũ của Bắc Uyên một tia huyết mạch. Dịch thị lên chức bất chính, nếu như lúc này biết tin ấy, chắc chắn sẽ lo lắng bất an, chỉ hận không thể nhổ cỏ tận gốc, cắt đứt mọi tai họa về sau đúng chứ? Thế tướng quân có nghĩ tới là nếu tìm được những hậu duệ này, sau này nâng đỡ bọn họ lên ngôi vua, chẳng phải đã hoàn thành lòng trung nghĩa của tướng quân hay sao?”
Tướng quân thủ thành hơi không vững vàng được nữa.
Bởi vì phong tục quái dị của Bắc Uyên, đàn ông có con rơi con rớt khắp nơi cũng không phải là chuyện gì xấu, có quỷ mới biết đàn ông trong hoàng thất có ra ngoài phong lưu để lại “hạt giống” hay không. Dịch thị nói toàn bộ hoàng thất cũ của Bắc Uyên đã bị giết sạch rồi, nhưng chuyện này có thể sao? Chẳng lẽ không có cá lọt lưới sao?
Không nói cái khác, vị sĩ tộc tạo ra kỷ lục thế giới, có mấy trăm người con trai, con gái kia vẫn là đối tượng được mọi người bàn tán rất nhiều đấy thôi.
Sĩ tộc vì quyền lợi của mình mà liều mạng sinh con, để đứa trẻ lớn lên vào triều làm quan, giành lấy tiếng nói, chẳng lẽ hoàng thất lại giữ mình trong sạch?
Quan trọng nhất chính là...
Sứ giả nói thẳng với hắn những chuyện này, khả năng lớn nhất chính là hậu duệ của hoàng thất cũ đang nằm trong tay bọn họ!
Sứ giả không thèm xem sắc mặt không ngừng biến hóa của tướng quân thủ thành, vẫn trấn định khuyên hắn: “Đại thần văn, võ trong triều đình Bắc Uyên đều biết Dịch thị chính là tiểu nhân soán vị, là tội phạm lật đổ triều đình, nhưng tại sao ai cũng không nói ra, ai cũng giả bộ câm điếc chứ? Còn chẳng phải vì tham sống sợ chết, vì bọn họ cũng là lũ nịnh thần, là lũ tiểu nhân nương nhờ vào Dịch thị? Chẳng phải vì bọn họ sợ rước họa vào thân, sợ Dịch thị gán cho bọn họ tội danh loạn thần tặc tử hay sao? Vậy mà vẫn còn tướng quân không giống bọn họ, tướng quân chính là trung thần, là dũng tướng chân chính hiếm có, làm sao ngài có thể sợ những thứ này? Nếu như ngài đi đúng đường, sau này khi tình hình chính trị ở Bắc Uyên trong sạch, người dân an cư lạc nghiệp, ai được dân chúng ca ngợi, ai bị dân chúng phê phán, nhìn một cái là thấy rõ ràng!”
Tướng quân nghe sứ giả nói mà giống như được tăng sức mạnh vậy.
Sứ giả nói tiếp: “Ai mới thật sự là trung thần, lo nghĩ cho muôn dân, cho xã tắc, trong lòng tướng quân có biết không?”
“Người đó chính là ngài!”
Nghe sứ giả nghiêm túc nói hươu nói vượn, cán cân trong lòng tướng quân thủ thành “cạch” một tiếng nghiêng về phía Khương Bồng Cơ.
Hồi lâu sau, tướng quân thủ thành hành đại lễ với sứ giả, nói với ánh mắt vững vàng và đầy nghị lực: “Xin sứ giả chỉ bảo ta làm sao để diệt trừ tiểu nhân Dịch thị!”
Sứ giả ha ha ha cười lớn, đỡ tướng quân thủ thành mắt hổ long lanh nước đứng dậy.
“Bắc Uyên có người trung nghĩa như tướng quân thì lo gì bị tuyệt hậu?”
Sau đó mới đến lượt sứ giả “bày bán” lợi ích của Hoàn Châu, Đông Khánh, của chủ công nhà mình cho tướng quân thủ thành.
Nghe sứ giả miêu tả cảnh tượng thịnh thế, tướng quân thủ thành tỏ vẻ thì ra mình đã bị lừa, mắng to Dịch thị gian trá vô liêm sỉ.
Sứ giả kinh ngạc hỏi: “Vì sao tướng quân lại tức giận như vậy?”
Tướng quân thủ thành thở dài một tiếng, blah blah nói hết ra.
Con rùa đen Dịch thị này dốc hết sức lực bôi nhọ Khương Bồng Cơ, đến tướng quân thủ thành cũng nửa tin nửa ngờ.
Sắc mặt sứ giả ngưng trọng, trong lòng đã mài đao xoèn xoẹt.
Con rùa đen Dịch thị này, ngày nào đó công phá được hoàng thành Bắc Uyên, ta sẽ bắt từng người tới chặt tay!
Tướng quân thủ thành chiêu đãi sứ giả rất chu đáo, sắp xếp cho sứ giả chỗ ở tốt nhất, phái cô gái đẹp nhất tới hầu ngủ.
Sứ giả cười từ chối: “Ở nhà có hãn thê, không dám nhận.”
Tướng quân thủ thành kinh ngạc.
Nam tử hán đại trượng phu, ngủ với người phụ nữ khác thì có làm sao, hơn nữa đâu phải ngủ xong còn bắt sứ giả mang về.
Chỉ là giải trí chút thôi mà sứ giả cũng sợ đến vậy ư?
Sứ giả thở dài nói: “Tướng quân đã quên chủ của ta là nam hay nữ rồi sao? Là bề tôi, vẫn nên làm theo ý của quân chủ thì hơn.”
Tướng quân thủ thành đã hiểu nên đành cho cô gái kia lui xuống. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Ngay đêm đó, sứ giả bảo hộ vệ mà mình dẫn theo canh gác thật tốt, nếu như có động tĩnh gì phải thông báo để anh ta trốn.
Hộ vệ nói: “Quân sư, không phải ngài đã thuyết phục được người nọ rồi sao?”
Phong Chân “hừ” một tiếng, liếc trắng mắt nói: “Khó bảo đảm người ta không phải tương kế tựu kế diễn trò với ta, nói không chừng nửa đêm lại tới giết người thì sao?”
Hiển nhiên là Phong Chân đã đánh giá thấp uy lực “rap bốc phét” của mình rồi, cũng đã đánh giá cao “khả năng” của vị tướng quân thủ thành kia.
Một đêm này quá là gió yên sóng lặng, Phong Chân còn nằm mơ thấy Vạn Tú Nhi cho anh ta một nụ hôn khích lệ, hai người còn “kịch liệt” cả đêm.
Không ra ngoài ăn vụng lại còn biết giữ thân mình, không tồi, không tồi.
Sau khi tỉnh lại, Phong Chân vừa mặc quần áo vừa lẩm bẩm.
“Đương nhiên, làm sao loại phấn son dung tục đó có thể sánh với nhan sắc của Tú Nhi chứ.”
Anh ta trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc, sao có chuyện loại phụ nữ nào cũng đụng đến được.
Buồn cười!
“Giải quyết” xong vị tướng quân kia, sau khi chắc chắn có thể mắt đi mày lại, nhiệm vụ của Phong Chân coi như đã hoàn thành, anh ta hài lòng rời đi.
Khi Khương Bồng Cơ nhìn thấy Phong lãng tử đắc ý hớn hở thì cười như không cười mà quan sát anh ta từ trên xuống dưới.
Bỗng nhiên Phong Chân rùng mình một cái, bị chủ công nhìn chằm chằm mà nổi da gà.
“Chủ công cảm thấy... có chỗ nào không đúng à?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Không đâu, chỗ nào cũng hợp lý cả.”
Phong Chân không nhịn được âm thầm lẩm bẩm.
Không có chỗ nào không ổn thì nhìn chằm chằm người ta như vậy làm gì?
Kỳ Quan Nhượng hỏi: “Có thể tin được tướng quân thủ thành đó không?”
Phong Chân nói: “Không cần biết có tin được hay không, chỉ cần dùng được là được, chẳng qua là với đầu óc của hắn, sau này sẽ không có tiền đồ đâu.”
Mãng phu, đáng đời bị anh ta lừa vào tròng. Đại khái Phong Chân chính là gã đàn ông cặn bã, ngày hôm qua còn lời ngon tiếng ngọt với tướng quân thủ thành, miệng giống như được bôi mật vậy, mới vừa “giải quyết” người ta xong đã tỏ ra không quen biết. Không biết vị tướng quân kia mà biết được liệu có đau lòng đến chết, khóc hu hu hay không?
Tử đã từng nói rằng: thà tin rằng trên đời này có ma quỷ, chứ không thể tin cái miệng thúi của mưu sĩ.
Tướng quân thủ thành bị lừa vào tròng cũng là do ít đi học đấy.
_
з)∠)_