Chương 1827NGHI NGỜ (2)
Có lúc Trình Tĩnh rất khó hiểu, anh ta không biết rốt cuộc Khương Bồng Cơ đang suy nghĩ gì.
Bây giờ Từ Kha không thiếu địa vị cũng chẳng thiếu công lao, chỉ thiếu danh tiếng để có thể làm lũ tiểu nhân phải kinh sợ mà thôi.
Giống như vấn đề Vệ Từ vừa mới hỏi vậy...
Từ Kha luôn luôn thành tâm cống hiến sức lực cho Khương Bồng Cơ, mà những năm này, Khương Bồng Cơ lại không cho Từ Kha ra tiền tuyến để nâng cao danh tiếng, liệu Từ Kha có oán trách hay không?
Đổi lại là Trình Tĩnh, anh ta sẽ oán trách.
Nhưng mà...
“Trái lại ta cảm thấy Từ Kha sẽ không oán trách chuyện này đâu.”
Cho nên...
Mối quan hệ giữa chủ và thần của Khương Bồng Cơ và Từ Kha rất khó phân biệt, Trình Tĩnh là người ngoài nên cũng không tiện nói gì.
Vệ Từ chần chừ, không nhịn được nói nhỏ: “Nhưng mà... Từ cho là với tính cách của Từ Kha, hắn vốn dĩ không nên an phận ở hậu phương... Dù hắn không tới mức oán trách, nhưng trong lòng cũng phải có bất mãn chứ, đây là chuyện rất bình thường.”
Những gì từng trải ở kiếp trước cũng đã chứng minh điều này.
Từ Kha quyết tâm báo đáp ơn được trọng dụng của chủ cũ.
Dù sau đó, bệ hạ có đối xử tốt với anh ta như thế nào, Từ Kha vẫn âm thầm mưu đồ phản bội, vây khốn bệ hạ trong núi sâu hiểm trở, ép cô vào tuyệt cảnh. Dù sau đó, chúng tướng sĩ kịp thời ứng cứu, bọn họ cũng đều tưởng rằng bệ hạ đã bỏ mạng, bởi vì Từ Kha ẩn núp quá kỹ càng!
Dĩ nhiên, kết cục là một mình bệ hạ giết hết toàn bộ binh mã mai phục, ngồi trầm tư trên núi thây biển máu.
Cô tự tay giết Từ Kha, lấy đầu của anh ta.
Vì sao Từ Kha lại nhớ mãi không quên chủ cũ, thậm chí từ bỏ tiền đồ xán lạn?
Chẳng phải bởi vì chủ cũ xuất hiện rất đúng thời điểm, dốc sức bồi dưỡng anh ta, hơn nữa còn ủy thác cho anh ta nhiệm vụ quan trọng, đưa anh ta thoát khỏi khốn cảnh.
Từ Kha rất coi trọng danh tiếng.
Từ kiếp trước đến kiếp này, điều đó chưa từng thay đổi.
Mới đầu Vệ Từ cũng không nghi ngờ gì Từ Kha, dẫu sao những năm nay, anh ta cẩn thận xử lý công việc ở hậu phương, nhẫn nhục chịu khó vì chủ công, ai lại ăn no rửng mỡ đi nghi ngờ anh ta chứ? Cho đến trước lúc chủ công lên đường, Vệ Từ mới ý thức được có lẽ sự việc nghiêm trọng hơn những gì anh nghĩ.
Anh không kìm được loại bỏ hết những suy đoán ban đầu, đưa tất cả mọi người vào diện tình nghi.
Dựa trên những suy đoán đó, anh để tay lên ngực tự hỏi một vấn đề...
Nếu như những người này muốn phản bội, ai là người có khả năng nắm giữ toàn cục mà không gây ra đại loạn?
Không thể nào là Kỳ Quan Nhượng, không thể nào là Dương Tư, không thể nào là Phong Chân, không thể nào là Hàn Úc, không thể nào là Phù Vọng, không thể nào là Lý Uân, không thể nào là Khương Lộng Cầm... những người này đều là trọng thần của chủ công, ở phương diện nào bọn họ cũng biểu hiện xuất sắc, nhưng cũng không thể làm được điều đó. Duy chỉ có Từ Kha... chỉ có Từ Kha có năng lực đó, nhìn như vô hình nhưng anh ta nắm trong tay tất cả “mạch máu”. Dù cho chủ công đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, nhưng chỉ cần Từ Kha không ngã xuống, toàn bộ căn cơ của “tập đoàn” cũng sẽ không sụp đổ. Anh ta ủng hộ ai thì người đó có thể ổn định được tiền tuyến.
Xem xét từ góc độ này, Từ Kha là người đáng nghi nhất.
Nhưng mà...
Vệ Từ cũng không định ra mặt đưa ra bằng chứng Từ Kha thuộc diện tình nghi.
Anh ta chẳng có lý do gì để phản bội mà!
Nếu như bởi vì không có cơ hội lập công để nâng cao danh tiếng, vinh quang lừng lẫy trước người ngoài, anh ta nói với chủ công một câu chẳng phải là được rồi ư?
Cô sẽ lờ đi ý nguyện của bề tôi sao?
Cô sẽ ép đối phương vào một lĩnh vực nhất định để anh ta không thể phát triển à?
Làm sao có chuyện đó được?
Năm đó, Hàn Úc là đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Hứa Bùi, phái binh đánh giặc mọi thứ đều được, nhưng anh ta càng thích hợp soạn thảo luật pháp hơn.
Trước khi ủng hộ anh ta phát triển theo phương hướng này, chủ công đã cẩn thận trưng cầu ý kiến của Hàn Úc, lúc bấy giờ, Hàn Úc mới từ từ giảm dần “tần suất hoạt động” ở tiền tuyến. Nhưng nếu anh ta muốn ra tiền tuyến thật thì chủ công cũng sẽ không từ chối thỉnh cầu của anh ta. Hàn Úc còn như vậy, huống chi là Từ Kha?
Trong lòng Vệ Từ rất mâu thuẫn.
Lúc này, Khương Bồng Cơ đang ở trong nguy hiểm, anh không kìm nén được sự lo lắng, nhưng lại muốn khắc chế tật xấu nghi ngờ tất cả mọi người.
Càng kìm nén không nghi ngờ thì lại càng nghi thần nghi quỷ nhiều hơn.
Trình Tĩnh thấy Vệ Từ buồn rầu bèn hỏi: “Sao đệ bỗng nhiên nhắc đến vấn đề này vậy, Từ Kha có gì bất thường sao?”
Vệ Từ cười khổ nói: “Có lẽ là do đệ đa nghi thôi.”
Từ Kha có gì đó không thích hợp nhưng vẫn chưa đủ để chứng tỏ đối phương muốn phản bội.
Không có chứng cứ đã suy đoán lung tung, nếu như Từ Kha biết được thì quan hệ giữa hai người bọn họ sẽ hoàn toàn rạn nứt, có khi cả đời không qua lại với nhau.
Trình Tĩnh nói: “Chưa chắc đã là đệ đa nghi.”
Vệ Từ: “...”
Trình Tĩnh nói với vẻ thâm thúy: “Hình như Khương Quân có lòng phòng bị đối với Từ Kha.”
Sắc mặt Vệ Từ trắng bệch.
Anh ta nói: “Lúc trước ta từng nói rồi, Khương Quân rất biết dò xét lòng người, liệu ngài ấy có thể không phát hiện Từ Kha rốt cuộc thiếu cái gì sao? Theo tính cách của ngài ấy, há sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện thuộc hạ chịu ấm ức? Ngài ấy quan tâm đến tất cả mọi người, không có lý nào sẽ bỏ qua người không nên bỏ qua nhất là Từ Kha.”
Tim của Vệ Từ như bị bóp nghẹt, tay đặt trên đầu gối khẽ run.
Trình Tĩnh lắc đầu nói: “Có thể đúng như đệ nói, chuyện này không có bằng chứng, suy đoán kiểu gì cũng giống như hai ta đang đa nghi vậy.”
Muốn chân chính gỡ bỏ nghi ngờ, sợ là phải chờ đến giây phút sự thật phơi bày. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Tử Hiếu, có phải gần đây sắp xảy ra chuyện lớn gì không?”
Vệ Từ ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của sư huynh, trong nháy mắt, anh có cảm giác mình bị nhìn thấu, tất cả bí mật trong nội tâm bị vạch trần trước người ngoài.
Anh mất tự nhiên nhìn qua chỗ khác: “Không có.”
“Nếu như không có, với tính cách của đệ, làm sao có thể suy nghĩ lung tung, đến cả trọng thần Từ Kha cũng nghi ngờ?”
Không phải bụng dạ người nào cũng phóng khoáng, rộng rãi như biển lớn.
Có vài ranh giới cuối cùng không thể chạm đến, một khi chạm vào chính là phạm phải tội chết.
Không lý nào Vệ Từ lại không biết những đạo lý này.
Điều quan trọng là Vệ Từ đã phát hiện cái gì thì bây giờ mới phí công lo lắng như thế chứ?
Vệ Từ vẫn lắc đầu, không chịu nói nhiều thêm một chữ.
Anh suýt nữa quên sư huynh nhà mình có bản lĩnh nhìn thấu lòng người và biết cách nói chuyện, bây giờ lựa chọn nói chuyện với huynh ấy đúng là một sai lầm.
Trình Tĩnh nói: “Nếu đệ nghi ngờ thật thì cũng đừng xem nhẹ.”
Trước khi rời đi, Trình Tĩnh đưa tay ra vỗ nhẹ bả vai của Vệ Từ, nhỏ giọng khích lệ anh.
So với Từ Kha, anh ta càng tin tiểu sư đệ nhà mình hơn.
Vệ Từ nghi ngờ Từ Kha có vấn đề, đương nhiên là có lý do không thể nói rõ được.
“Con đưa đồ qua đó rồi à?”
Uyên Kính tiên sinh đang ngồi ở hành lang giúp phu nhân cuốn len, thấy đại đồ đệ quay về, ngẩng đầu lên hỏi anh ta một câu.
“Vâng, con đưa qua rồi ạ.”
“Nhìn sắc mặt của con có vẻ gì đó lúng túng, sư đệ của con bên đó xảy ra chuyện gì à?”
Trình Tĩnh không muốn tiết lộ nhiều những gì Vệ Từ nói với anh ta, anh ta chỉ nói: “Gần đây con đi theo thầy học tập thiên tượng*, hình như ngộ ra được đôi chút.”
* Thiên tượng: suy đoán số mệnh dựa trên độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh.
“Hửm? Có thể ngộ ra điều gì? Nói ta nghe xem.”
Trình Tĩnh cân nhắc rồi nói: “Con đường Khương Quân lên ngôi hoàng đế e là không thuận lợi lắm.”
Uyên Kính tiên sinh gật đầu khen anh ta một câu: “Xem ra con học khá đấy.”
Sư mẫu giận dữ mắng: “Hai người các ngươi đang nói lời đại nghịch bất đạo gì đó?”
Uyên Kính tiên sinh thở dài nói: “Chỉ là có chút trắc trở mà thôi, cũng không phải là lật thuyền trong mương, đây sao có thể coi là lời đại nghịch bất đạo được?”
Sư mẫu hừ một tiếng, giật lấy cuộn len trong tay ông, đứng dậy đi xuống bếp xem đồ ăn được làm ra sao rồi, để lại không gian riêng cho bọn họ.
“Thầy, ý của người là...”
Uyên Kính tiên sinh nói: “Quả thật sao Tử Vi rơi vào khốn cảnh trước là sói sau là hổ, nhưng mà nên tin tưởng người ta, dù gì cô ấy cũng là mệnh thiên tử.”
Trình Tĩnh nói: “Nếu đã như vậy, vì sao sư phụ không báo hiệu cho Khương Quân, để ngài ấy chuẩn bị trước?”
Uyên Kính tiên sinh bĩu môi, nói: “Tình cảnh đó cũng là do Khương Quân bày ra, chính là vì chờ sói với hổ vào tròng chứ sao, nhắc nhở cô ấy làm gì?”
Trình Tĩnh: “...”
“Ta bỗng nhiên hơi hối hận khi ủng hộ sư huynh đệ các con nhập sĩ, gặp phải quân chủ như vậy, chỉ cần hơi có dị tâm thì cuộc sống sẽ không được dễ chịu cho lắm.”
Quá thông minh, khôn khéo cũng không tốt, có quỷ mới biết mình bị gài bẫy lúc nào.