Chương 1832RỐI LOẠN Ở BẮC UYÊN
Cho dù tình thế nguy cấp nhưng vẫn có người cứ sống thong thả, mơ mơ màng màng.
Từng phong thư cấp báo thua trận liên tục truyền tới thủ phủ, truyền đến tai của những người cầm quyền, có người thì lo lắng cho tương lai của mình, cũng có những người ôm tâm thái hưởng lạc được lúc nào hay lúc đó mà phung phí thời gian còn sót lại. Hoàng đế Bắc Uyên, tộc trưởng Dịch thị chắc chắn chính là vế trước, bọn họ lo lắng cho tương lai của Bắc Uyên, nhưng lại càng thêm lo lắng cho kết cục của Dịch thị. Để cứu vãn xu thế suy tàn, hắn đã làm hết sức mình rồi, nhưng cuối cùng vẫn là châu chấu đá xe.
“Cút... Cút hết ra ngoài cho ta...”
Áp lực rất lớn khiến hắn không thể khống chế được cảm xúc, cung nữ phi thần hầu hạ hắn sợ tới mức hét loạn lên, khiến cho hắn càng phiền lòng hơn.
Hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm đâm xuyên qua lồng ngực của cung nữ đứng gần hắn nhất, nhìn thấy nàng ta ôm ngực từ từ ngã xuống đất, máu tươi chảy đầy nền nhà dưới thân, lúc này hắn mới khôi phục lại bình tĩnh. Tình hình như vậy không phải mới xảy ra lần đầu tiên, chiến sự càng ác liệt, quân địch tiến quân thần tốc phá được hết tòa thành này đến tòa thành khác của Bắc Uyên, vị hoàng đế Dịch thị dã tâm bừng bừng này đã phát điên, tính cách trở nên thô bạo tàn nhẫn hơn trước đây rất nhiều. Phi tần không dám gặp mặt hắn vào lúc này, ai biết được lúc nào hắn sẽ nổi điên lên đâm chết mình cơ chứ?
Vị “ái phi” này đây cũng vì muốn bò lên trên mà không từ thủ đoạn, nhưng nàng ta xui xẻo gặp phải hoàng đế đúng lúc tâm trạng hắn không tốt, nên giết nàng ta cho hả giận.
“Cút... Cút hết cho ta...”
Hoàng đế Dịch thị cầm kiếm giết thêm hai cung nữ nữa, lúc này hắn mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Bởi vì hoàng đế làm loạn như vậy, cung điện vốn ấm áp dễ chịu lại tràn ngập hàn ý khiến người khác lạnh tới xương tủy.
Lúc này, hoàng môn phục vụ hoàng đế tới trước cửa dâng lên một đồ vật, hoàng đế nhìn thấy bèn vội vàng bảo gã bưng lên.
Thứ ấy được gọi là thần tiên tán, là một thứ đồ rất đáng quý rất hiếm hoi, sau khi sử dụng xong thì tinh thần sảng khoái, khiến cho đàn ông sinh lực dồi dào, còn có thể kích thích linh cảm, giải tỏa áp lực. Gần đây hoàng đế Dịch thị vì chuyện Khương Bồng Cơ tấn công Bắc Uyên mà tức giận đến đau đầu, càng ngày càng ỷ lại “thần tiên tán”.
Sau khi dùng “thần tiên tán”, vị hoàng đế nóng nảy như là một con hổ được vỗ về, hắn lười biếng nằm trên long ỷ, vẻ mặt mộng ảo lại rất thoải mái.
Cung nữ thái giám hầu hạ thấy vậy, bèn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi hoàng đế sử dụng “thần tiên tán” có thể bình tĩnh được vài canh giờ, trong mấy canh giờ này không cần phải lo hắn nổi điên lên giết người.
Đương nhiên, chỉ có như vậy thì chưa được.
Sau khoảng thời gian một khắc, gương mặt của hoàng đế Dịch thị đỏ gay, hơi thở của hắn trở nên nóng cháy.
Hắn khó chịu kéo áo mình xuống, thứ dưới rốn ba tấc kia của hắn đã vô cùng tràn đầy tinh thần: “Người đâu...”
Hoàng môn tùy thân của hoàng đến nhìn xung quanh một vòng, thấy một cung nữ dung mạo xinh đẹp, bèn thuận tay chỉ nàng ta, ý bảo nàng ta tiến lên hầu hạ.
“Thần tiên tán” đã lưu hành ở Bắc Uyên từ lâu, có không ít đàn ông cần thứ đồ tốt này.
Trước đây đã từng nhắc tới chuyện sĩ tộc Bắc Uyên vô cùng điên cuồng với việc sinh dục.
Đừng nói là sủng hạnh thê thiếp mỗi ngày, bọn họ chỉ hận không thể sủng hạnh một đêm bảy tám thê thiếp liền, khiến cho các cô lớn bụng. Chỉ là loại chuyện này dù có muốn làm thì cũng không đủ tinh lực, đối mặt với quẫn cảnh bị thận hư, bọn họ bắt đầu sử dụng “thần tiên tán” để “bồi bổ tinh lực”. Sau khi sử dụng có thể tìm lại được tự tôn của đàn ông, tinh thần sảng khoái, không chỉ suy nghĩ nhanh nhẹn hơn, mà còn có thể giúp cho bọn họ sừng sững không ngã trong chuyện phòng the.
Hoàng đế Dịch thị dùng “thần tiên tán” đã nhiều năm, bây giờ càng lúc càng ỷ lại thứ này.
Sau mỗi lần sử dụng đều muốn sủng hạnh cung nữ phi tần, vì thế quy mô hậu cung càng lúc càng rộng lớn.
Để tiện cho việc mình sủng hạnh phi tử, hắn còn ra lệnh cho toàn bộ nữ tử trong cung - ngoại trừ người sinh ra hắn cùng với người hắn sinh ra – tất cả đều không được mặc nội y!
Có đôi khi hắn còn mở tiệc ban cho thần tử, còn có thể cho phép bọn họ tùy ý hưởng dụng những phi tần chưa từng sinh con trong cung của mình.
Nếu tìm hiểu kỹ càng thì những chuyện hoang đường mà Dịch thị gây ra khi làm hoàng đế còn có rất nhiều.
Cung nữ bị gã hoàng môn gọi tên trông cũng mới chỉ mười ba mười bốn tuổi, nhưng cô ta không dám phản kháng, chỉ có thể sợ hãi bước lên.
Không bao lâu sau, tiếng kêu thảm thiết truyền khắp trong cung điện này.
Gã hoàng môn sắp xếp chuyện này nghe thấy, vẻ mặt vẫn hờ hững như cũ, chỉ lẩm bẩm trong miệng: “Đáng thương, thật nghiệp chướng.”
Không chỉ có Dịch thị nghiệp chướng, còn có những tên tay chân như bọn họ nữa.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế này, những người vốn chưa mất hết lương tâm cũng chỉ có thể lựa chọn thông đồng làm bậy, chỉ mong có thể tự bảo vệ mình.
Nếu như không chịu phục tùng, đã sớm chết không có chỗ chôn rồi.
Sau nửa canh giờ, cung nữ hấp hối được nhét vào trong bao tải đưa ra khỏi cung, lúc này gã hoàng môn tùy thân của hoàng đế mới đi vào.
“Bây giờ là giờ nào rồi?”
Vẻ mặt hoàng đế biếng nhác, trong ánh mắt là tinh thần suy sụp không nói rõ được.
Gã hoàng môn sụp mi mắt xuống trả lời, hoàng đế hừ một tiếng, được gã hoàng môn hầu hạ mặc xiêm y.
“Đi thôi... Triệu tập đại thần, thương nghị chống địch.”
Hoàng đế nói xong thì ngáp một cái, cơn buồn ngủ càng lúc càng nặng nề khiến hắn rất không thoải mái, nhưng hắn muốn xốc lại tinh thần để xử lý chính sự.
Thật ra thương nghị cũng chẳng thể thương nghị ra được biện pháp nào tốt.
Quốc khố Bắc Uyên trống rỗng, quân trang sứt mẻ, căn bản không có dáng vẻ giống như quân đội đi ngăn cản bước chân của địch.
Hoàng đế bất mãn: “Ngay lúc quốc gia lâm vào cảnh sinh tử tồn vong, quốc khố lại trống rỗng thì phải làm thế nào?”
Thần tử ở bên dưới không nhịn được âm thầm oán giận.
Câu hỏi thế này đến cả tên ngốc cũng chẳng hỏi ra miệng đâu, quốc khố trống rỗng không có tiền trang bị cho quân đội, ai chịu đi đánh giặc chịu chết?
Triều đình Bắc Uyên có rất nhiều đại thần ăn không ngồi rồi, bình thường chia ưu đãi không thể thiếu bọn họ, đến lúc thật sự cần bọn họ bày mưu tính kế thì ai nấy đều như xe bị tuột xích. Ý của hoàng đế rất rõ ràng, quốc khố trống rỗng nên đại thần phải bỏ ra của cải để xây dựng lại quân đội phòng chống quân địch!
Hoàng đế thấy đại thần đều tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ, cơn tức trong lòng lại dâng lên.
“Tất cả các ngươi đều là thần tử hưởng bổng lộc Bắc Uyên, lúc này quốc gia đang cận kề nguy hiểm, vậy mà các ngươi không có cách nào sao?” Nếu như ám chỉ không có tác dụng, vậy thì nói thẳng ra thôi, hoàng đế vô cùng tức giận trách mắng thần tử, muốn ép bọn họ phải bỏ của cải ra để lấp đầy chỗ trống.
Sao mà thần tử chịu đồng ý được?
Khương Bồng Cơ dùng ít thời gian như vậy đã sắp tóm được một nửa Bắc Uyên rồi, bọn họ còn có thể phản kích trong tuyệt cảnh thế nào đây?
Bắc Uyên diệt quốc đã trở thành kết cục được định trước, bọn họ có bỏ của cải ra thì cũng chỉ là dùng bánh bao thịt đánh chó, có đi không có về.
Chỉ có kẻ ngốc mới đặt thân mình lên con thuyền rách Bắc Uyên này thôi, đó không chỉ đơn giản là đâm đầu vào ngục đâu, có lẽ phải đưa tính mạng của cả gia tộc vào trong đó.
Mặc cho hoàng đế có nói thế nào, những đại thần này đều cứ câu giờ, lá mặt lá trái.
Cuối cùng, hoàng đế nổi giận rút kiếm ra giết chết mấy đại thần hắn vốn đã nhìn không xuôi mắt.
Dưới sự uy hiếp tính mạng, cuối cùng cũng có mấy thần tử nhận mệnh, nói sẽ trở về xoay xở tiền và lương thực.
Khi vừa bước chân ra khỏi hoàng cung, bọn họ lập tức thay đổi sắc mặt.
Hoàng đế Dịch thị hoàn toàn điên mất rồi, cứ tiếp tục đi theo bạo quân như hắn thì không có tương lai, chẳng bằng đi theo Khương Bồng Cơ.
Vietwriter.vn
Đầu hàng Khương Bồng Cơ, cho dù không thể duy trì được địa vị hiện tại nhưng bọn họ có bối cảnh thâm sâu, không lo vinh hoa phú quý cả đời.
Những sĩ tộc đó chính là những con sâu hút máu, hút khô cả Bắc Uyên mới nuôi ra được, hậu thuẫn của bọn họ có thể không dày sao?
Rất vững chắc!
Khi Khương Bồng Cơ biết tới số tài sản mà người được cô âm thầm phái đi tịch thu được, cho dù là cô có kiến thức rộng rãi cũng hơi kinh ngạc.
Trong nhà của một sĩ tộc nho nhỏ nào đó mà cũng có được các vật phẩm chỉ có hoàng đế mới có thể dùng, hoàng kim hay bạc trắng lại càng đếm không xuể.
“Vốn tưởng rằng Trung Chiếu là chó nhà giàu, không ngờ rằng mấy người thật sự có tiền lại là những tên gà cay* này.”
* Gà cay: đồng âm với từ “rác rưởi”.
Khương Bồng Cơ cười lạnh bỏ sổ sách sang một bên, ý tưởng giết chó nhà giàu để làm phong phú quốc khố tư khố càng nồng nặc hơn.
Bản sổ sách này khiến cô càng thêm kiên định quyết tâm quét sạch sĩ tộc Bắc Uyên.
Có điều, sĩ tộc Bắc Uyên lúc nào cũng có thể đổi mới giới hạn, khiến Khương Bồng Cơ lần nào cũng được “mở mang kiến thức”.