Chương 1845NGOẠI TRUYỆN: KỲ QUAN NHƯỢNG (LIÊN BANG)
“Kỳ Quan Nhượng! Kỳ Quan Nhượng! Dậy, dậy đi!”
Từng tiếng gọi như tiếng chuông từ xa xưa vọng vào tim Kỳ Quan Nhượng làm anh ta từ từ tỉnh lại từ trong giấc mộng rất dài.
Đôi mắt mệt mỏi của anh ta mở ra, đập vào mắt là ánh nắng rực rỡ cùng với tàng cây xanh ngát ngoài cửa sổ.
“Giáo sư đang tìm ông đấy.”
Bạn cùng bàn giơ chân đá đá Kỳ Quan Nhượng, anh ta đau đầu vỗ vỗ đầu, mặt mày nhuộm vẻ phiền muộn mang theo chút yếu ớt không đề phòng.
“Mấy ngày nay ông đều buồn bã ủ rũ, chẳng lẽ lại đi đâu bay lắc hửm?”
“Không có chuyện đó, chẳng qua là tôi... mấy ngày nay đều ngủ mơ, ngủ không ngon lắm.”
Bạn cùng bàn mở son môi len lén trang điểm, đôi môi đỏ hồng đầy đặn rất hợp với khuôn mặt, càng lộ vẻ thùy mị thành thục.
“Lại ngủ mơ à?”
Kỳ Quan Nhượng chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, sâu xa nói: “Đúng vậy, nhưng mà... cảnh tượng trong mơ rất rời rạc, tôi luôn nghi ngờ đó là kiếp trước của mình.”
Bạn cùng bàn liếc mắt: “Lại đọc nhiều tiểu thuyết rồi đấy, tôi thì cảm thấy ông ngủ không tròn giấc nên mới suy nghĩ vớ vẩn.”
Kỳ Quan Nhượng không đáp lại, chỉ chớp mắt một cái nhìn ánh dương rực rỡ ngoài cửa sổ.
Lúc này đang là giữa hè, bên ngoài cực kỳ nóng bức, không khí gần như bị hun nóng đến vặn vẹo, nhưng bên trong phòng vẫn mát mẻ như trời xuân.
“Giáo sư tìm tôi có chuyện gì thế?”
Kỳ Quan Nhượng nhìn một lúc mới nhớ tới nguyên nhân lúc nãy bạn cùng bàn đánh thức mình.
Bạn cùng bàn nói: “Còn có thể là chuyện gì? Hơn phân nửa là vì chuyện số học sinh được học phủ cao nhất Liên Bang miễn thi rồi, toàn trường có ba người, năm nào ông cũng đứng đầu. Nói thế nào cũng chỉ có mình ông, thằng nhóc ông cũng lợi hại thật đấy, ông chuẩn bị cá chép hóa rồng rồi.”
Kỳ Quan Nhượng nghe xong cũng không cảm thấy vui vẻ, chỉ cười lạnh một tiếng.
“Kể cả dùng thực lực của mình không cần tuyển thẳng, tôi vẫn có thể thi đậu.”
Anh ta nói rất bình thản, không cố tỏ vẻ kiêu ngạo khoe khoang chút nào, bạn cùng bàn biết anh ta không giả bộ.
Nếu như thái độ này mà coi là cố tỏ vẻ ngầu thì e là hai mươi năm cuộc đời của Kỳ Quan Nhượng đều phải giả vờ “act cool” rồi.
Đứng hạng nhất liên tiếp hai mươi năm, các thể loại giải thưởng lớn nhỏ đều rơi vào tay anh ta, tham gia kỳ thi toàn Liên Bang cũng là đại lão đứng đầu trong danh sách.
Liên Bang thi hành giáo dục phổ cập hai mươi năm, tương đương với mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông và đại học ở thời cổ đại.
Chính sách giáo dục phổ cập hai mươi năm miễn phí, sau khi học sinh có bằng tốt nghiệp, nếu có năng lực đạt tiêu chuẩn thì có thể tìm được một công việc tốt.
Dĩ nhiên, nếu có người hy vọng “lên” cao hơn, không muốn ở tuổi hiện tại gia nhập “trường đời” thì có thể lựa chọn trả tiền để tham gia kỳ thi toàn Liên Bang.
Vượt qua kỳ thi học sinh sẽ được đào tạo chuyên sâu ở học phủ cao nhất ở Liên Bang. Học phủ luôn luôn là vào khó ra càng khó, tỷ lệ đào thải luôn lớn hơn sáu mươi phần trăm, bất kỳ học sinh nào thuận lợi tốt nghiệp từ học phủ cao cấp đều là tinh anh trong những tinh anh.
Bạn cùng bàn thở dài, nói: “Nói thì nói như thế, nhưng số người có thể có được cơ hội này vẫn tốt hơn, ai có thể đảm bảo trong ngày thi không mắc lỗi gì chứ. Cẩu phú quý, vật tương vong. Ngày nào ông phát tài, ngày đó tôi sẽ xách theo bọc quần áo đến hành tinh trung ương của Liên Bang tìm ông nhờ vả đó, đời này tôi còn chưa ra khỏi hành tinh C bao giờ đâu. Nghe nói hành tinh trung ương của Liên Bang bốn mùa như xuân, hàng năm cây cối đều xanh mướt chứ không có cằn cỗi như hành tinh C này.”
Con người có thể sống ở hành tinh C nhưng tài nguyên không nhiều, hàng năm nhiệt độ bên ngoài đều từ bốn mươi độ trở lên.
Môi trường ở hành tinh không tốt, vị trí địa lý cũng không tốt, là một hành tinh xa xôi kinh tế xã hội đều vô cùng lạc hậu.
Tuy nói ở đây cũng có thể an ổn cả đời nhưng vũ trụ lớn như vậy, ai mà không muốn ra ngoài xông pha một phen chứ.
Kỳ Quan Nhượng “ừ” một tiếng.
Bạn cùng bàn lại nói: “Nếu như ông thật sự vượt trội hơn mọi người thì quả thật là siêu phàm đó.”
Ở Liên Bang, chuyện phân biệt giai cấp không tính là quá nghiêm trọng, nhưng ở tầng chót muốn leo lên cũng không dễ dàng gì.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Xem mấy tin tức vô dụng đó ít thôi.”
Liên Bang hiện nay không giống Trái đất thời xa xưa nữa, trừ học phủ cao cấp ra, tài nguyên giáo dục đều công khai miễn phí cho nhân dân.
Ai mà học không giỏi bằng các tinh anh, đừng nói là do tài nguyên không đủ, mà là do bản thân quá lười, tư chất trời sinh không bằng người ta.
“Chả thú vị gì, nói chuyện với người âm khí mịt mù như ông đúng là quá mệt mỏi.”
Kỳ Quan Nhượng từ chối cho ý kiến.
Anh ta đi tìm giáo sư, lời nói của giáo sư khiến anh ta hơi không vui. Đối phương định khuyên anh ta bỏ qua cơ hội được tuyển thẳng lần này, lý do là thực lực của anh ta đủ rồi, nhất định có thể bộc lộ tài năng ở kỳ thi toàn Liên Bang, trái lại không bằng nhường cơ hội quý báu này lại cho những bạn học khác.
“Cái này cũng là vì tốt cho trường thôi.”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Nhưng cái này cũng không tốt cho em chút nào.”
Kể cả anh ta chắc chắn sẽ thi đỗ nhưng không có nghĩa là anh ta phải bỏ qua cơ hội được tuyển thẳng quý báu đó.
Đúng như những gì bạn cùng bàn nói, bây giờ tâm trạng anh ta không ổn định, thường xuyên đau đầu gặp ác mộng, khó bảo đảm sẽ không xảy ra sai sót gì ở kỳ thi.
“Em xin từ chối đề nghị này của giáo sư.”
Sắc mặt của giáo sư hơi khó coi.
“Bạn học Kỳ Quan Nhượng, hành động này của em có xứng đáng với công dạy dỗ của trường học hay không?”
Kỳ Quan Nhượng đáp: “Em được Liên Bang bồi dưỡng, tiền cũng do Liên Bang chi, trường chỉ là nhân vật trung gian. Em cũng hy vọng giáo sư có thể hiểu rằng, cơ hội tuyển thẳng mà Liên Bang cấp cho trường học không phải là công cụ để mưu lợi cá nhân. Nó thuộc về em thì chính là của em.”
Sau mấy ngày từ chối yêu cầu đó, Kỳ Quan Nhượng nghe được tin học sinh xếp hạng thứ ba từ bỏ cơ hội được tuyển thẳng, đổi thành một học sinh xa lạ khác.
Bạn cùng bàn cảm khái nói: “Học sinh kia có thành tích không xuất sắc, chẳng qua là thành tích nghệ thuật tốt chút thôi, thế mà lại được vào danh sách tuyển thẳng.”
Kỳ Quan Nhượng lạnh lùng xem sách: “Nơi có ánh mặt trời vẫn có mây mù, loại tiểu nhân này đã sỉ nhục cái danh ‘truyền đạo thụ nghiệp*’.”
* Thầy là người để truyền đạo (truyền thụ đạo lý), thụ nghiệp (truyền thụ tri thức), giải hoặc (giải đáp những nghi vấn), câu này lấy trong tác phẩm “Sư thuyết” của tác gia kiệt xuất thời Đường - Hàn Dũ.
Bạn cùng bàn nhịn không được nghẹn họng.
“Tôi nói này bạn cùng bàn, ông có thấy cách nói chuyện của ông dạo này... hơi là lạ không?”
Kỳ Quan Nhượng nhíu mày: “Có gì lạ à?”
Bạn cùng bàn nói: “Có đấy, ví dụ như hôm nay ông lén ngủ bị tôi gọi dậy, mới vừa tỉnh lại dùng ánh mắt đó, giọng điệu đó nói chuyện, hù chết tôi.”
Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, giọng nói đó, nhưng khí thế hoàn toàn bất đồng, mang theo áp lực của bề trên.
Kỳ Quan Nhượng cau mày nói: “Chẳng biết tại sao gần đây, mấy giấc mơ kia càng xảy ra thường xuyên hơn.”
Giấc mơ đó không phải một, hai năm gần đây mới xuất hiện mà bắt đầu từ khi Kỳ Quan Nhượng có trí nhớ.
Chẳng qua hồi đó mới hơn sáu tuổi nên mơ mơ hồ hồ không nhớ rõ.
Chỉ nhớ là sau khi tỉnh dậy trong lòng trống rỗng, thỉnh thoảng còn mang theo niềm hối tiếc sâu sắc.
Anh ta cảm thấy mình đang tìm một người nào đó.
Nhưng anh ta không biết người đó là ai.
Vào lúc học sinh trong toàn Liên Bang sứt đầu mẻ trán vì kỳ thi, Kỳ Quan Nhượng dựa vào thành tích đạt được cơ hội tuyển thẳng nên rất là bình tĩnh.
Anh ta không những có thời gian ngủ gật, đọc sách giải trí, thậm chí còn dành thời gian đến trại dưỡng lão lớn nhất hành tinh C thăm người giám hộ.
Có một số chuyện, anh ta muốn nói với người giám hộ.
Là những chuyện liên quan tới trí nhớ lúc còn nhỏ.
Người giám hộ nói cho anh ta một bí mật kinh thiên động địa.
“Để bảo đảm dân số, Liên Bang dùng thủ đoạn can dự vào quá trình mang thai, con biết chuyện này rồi đúng không?”
Dĩ nhiên Kỳ Quan Nhượng biết.
Từ hơn nghìn năm trước, hầu như mỗi một người dân của Liên Bang đều là từ kho dưỡng dục nhân công mà không phải từ tử cung của người mẹ.
Người giám hộ thở dài nói: “Đứa trẻ sinh tự nhiên sẽ có gen bẩm sinh không trọn vẹn, nhân công có thể sàng lọc những phôi thai có gen không tốt, nhưng cũng khó bảo đảm sau này không có vấn đề. Dựa theo luật pháp Liên Bang, khi đứa trẻ hình thành và rời khỏi kho dưỡng dục nhân công sẽ có nhân quyền, bất kỳ người nào cũng không được phép cưỡng ép tước đoạt. Con... chính là một trong những đứa trẻ mắc chứng thiểu năng trí tuệ, khi kiểm tra tinh thần thể của con còn yếu hơn trùng Đế Giày nữa.”
Kỳ Quan Nhượng: “...”
Vietwriter.vn
Thật ư?
Người giám hộ cảm khái: “Những đứa trẻ có vấn đề sẽ được giao cho người máy chuyên dụng chăm sóc cho đến khi tử vong tự nhiên. Con là người đặc biệt trong số những đứa trẻ đó, đại khái là năm sáu tuổi, đột nhiên đo lường được sóng tinh thần mãnh liệt, con nói con tên là Kỳ Quan Nhượng.”
Kỳ Quan Nhượng đột nhiên nói: “Nhưng mà con không có những ký ức này...”
Người giám hộ nói: “Con còn được đưa đến sở nghiên cứu làm bảo bối một phen đấy, con cũng không nhớ đâu.”
Loại ngoại lệ đặc biệt này, sở nghiên cứu không “cắt miếng”, nhưng không tránh khỏi kiểm tra toàn diện nhiều lần.
Nếu như có thể tìm được nguyên nhân, nói không chừng có thể giải quyết được những đứa bé thiểu năng trí tuệ đang được người máy nuôi kia.
Kết quả nghiên cứu chính là không có kết quả gì, Kỳ Quan Nhượng lại là công dân độc lập của Liên Bang, sở nghiên cứu trực thuộc cơ quan thai sản của Liên Bang sắp xếp cho anh ta một thân phận bình thường. Đúng lúc người giám hộ sắp về hưu nên dùng việc công làm việc tư, nhận quyền nuôi Kỳ Quan Nhượng, về quê là hành tinh C để dưỡng lão. Ông ta rất chú ý phương diện giáo dục cho Kỳ Quan Nhượng, Kỳ Quan Nhượng cũng biểu hiện ngày càng giống thiên tài mà không phải là đứa trẻ thiểu năng trí tuệ có gen tinh thần thiếu sót.
Thoáng cái đã nhiều năm trôi qua, Kỳ Quan Nhượng cũng đã hai mươi sáu tuổi, sắp tham gia kỳ thi toàn Liên Bang và các “võ đài” rộng lớn hơn rồi.
“Đúng là khiến lòng người thổn thức!”
Kỳ Quan Nhượng chắc chắn là kỳ tích nghìn năm có một.
“Con chuẩn bị vào học phủ cao nhất của Liên Bang.”
Người giám hộ nói: “Có chí hướng.”
Được tuyển thẳng bởi trường học chỉ giúp Kỳ Quan Nhượng có thể vào được học phủ, còn rốt cuộc là học phủ cao cấp nào còn chưa biết.
Anh ta trực tiếp nhắm đến học phủ tốt nhất, có chí khí.
“Nhưng mà... học phủ tốt nhất của Liên Bang cơ bản là đào tạo nhân tài quân đội, điều kiện của con không chiếm ưu thế.” Lúc còn trẻ, người giám hộ không dám kiêu ngạo như vậy đâu, đồng thời ông ta cũng hơi lo lắng, “Mấy năm gần đây, Liên Bang vẫn có chiến tranh với bên ngoài, con đường này có vẻ không dễ đi đâu con à.”
Kỳ Quan Nhượng trầm giọng nói: “Con cũng không biết như thế nào nhưng con phải đi con đường này.”
Người giám hộ: “...”
Nói tới cũng kỳ lạ, Kỳ Quan Nhượng không có hứng thù gì với những cái khác, trái lại rất nhiệt tình hăng hái với những nội dung liên quan đến quân sự.
Trong lúc nói chuyện, bộ truyền thông của quân Liên Bang đưa lên một tin tức.
Kỳ Quan Nhượng hỏi: “Cô ấy là ai vậy?”
Người giám hộ đáp: “Khương Bồng Cơ, quân đoàn trưởng - nữ thần của ta! Đời này nếu có thể có được chữ ký của nữ thần thì ta sống cũng đáng giá!”
Kỳ Quan Nhượng: “...”
Anh ta nghiêm túc nhìn cô gái có vẻ mặt kiên nghị, tóc đỏ, mặc quân trang trên màn hình giả tưởng, anh ta cảm thấy quen mắt một cách khó hiểu.
“Vì sao trước kia con chưa từng thấy nhỉ?”
Người giám hộ nói: “Cô ấy chiến đấu ở tiền tuyến mà, làm gì có thời gian xuất hiện trên tin tức.”
Mấy năm qua, chiến tranh quy mô lớn ở Liên Bang dần ít đi, nhưng vẫn có chiến tranh cục bộ, Quân Đoàn 7 là một quân đoàn chiến đấu ở tiền tuyến, không thể thiếu bọn họ được.
Khương Bồng Cơ là thủ lĩnh của quân đoàn, đương nhiên không thể ở hậu phương rồi.
Thủ đoạn mà Liên Bang thường dùng chính là chỉ báo tin vui không báo tin buồn, đối nội trấn an công dân, đối ngoại tỏ thái độ cương quyết, Quân Đoàn 7 là quân đoàn chiến đấu ở tiền tuyến, tần suất xuất hiện trên tin tức là thấp nhất. Nhưng hai năm nay chiến tranh giảm bớt, dần dần cũng bắt đầu xuất hiện trước công chúng rồi.
Kỳ Quan Nhượng xem đi xem lại bản tin kia một lúc lâu.
Một đêm này, cảnh tượng trong mộng lại rõ ràng thêm vài phần.
Anh ta mơ hồ cảm thấy mình bắt được cái gì đó nhưng sau khi tỉnh mộng lại có chút buồn bã mất mát.
Loại tâm trạng này vẫn cứ kéo dài đến ngày nhập học ở học phủ cao nhất.
Anh ta từ hành tinh C xa xôi tới hành tinh có học phủ cao nhất của Liên Bang.
Không biết là trùng hợp hay là có định sẵn từ chốn u minh, bạn học ngồi cạnh là một học sinh mới cũng có mái tóc dài màu lửa đỏ.
“Khương Diễm.”
Trái tim Kỳ Quan Nhượng run lên.
“Kỳ Quan Nhượng.”
Khương Diễm cũng nhíu mày nhưng không nói gì thêm.
Hiệu trưởng bắt đầu bài diễn thuyết dài dòng văn tự không thú vị, đến khi học sinh mơ màng buồn ngủ thì đột nhiên quăng ra một “quả bom”.
Nghe xung quanh vang lên thanh âm xôn xao, Kỳ Quan Nhượng không kìm được, mở to mắt nhìn kĩ người trên sân khấu.
Trái tim trong lồng ngực anh ta mãnh liệt nảy lên chứng tỏ một màn này không tầm thường.
Trong lúc anh ta hoảng hốt, một cảnh tượng quen thuộc dường như hiện lên trước mắt.
Đó là nhà lao sâm nghiêm trong doanh trại, anh ta chật vật trò chuyện cùng một cô gái.
[Thiên hạ lớn như vậy, ngoại trừ ta, không có người nào có thể tự xưng minh chủ. Trừ thành tâm dốc sức với ta thì còn có thể thành tâm dốc sức với ai đây?]
[Nếu như ngươi là minh chủ, dù có đi đến chân trời góc bể, ta cũng bằng lòng làm thần tử, đời đời kiếp kiếp nhận ngươi làm chủ. Nhưng người đó liệu có phải là ngươi?!]
[Đương nhiên là ta!]
Cô gái nhìn thẳng vào mắt anh ta, anh ta gần như sắp bị ngọn lửa nơi đáy mắt đối phương đốt cháy.
Anh ta giễu cợt nói: [Nói miệng không có bằng chứng.]
Cô gái nói: [Quả thật là nói miệng không có bằng chứng, nhưng thực tế và tương lai có thể cho ngươi câu trả lời.]
Kỳ Quan Nhượng không biết mình đã đi ra khỏi hội trường bằng cách nào.
Một trận gió lạnh kèm theo mùi hoa thổi tới, anh ta chợt rùng mình một cái, lấy lại tinh thần mới biết mình đã ra khỏi hội trường.
Xa xa, cô bạn học mới tóc đỏ cùng khóa có duyên gặp một lần kia đang nói chuyện gì đó với “đại ca” nổi tiếng của Quân Đoàn 7.
Hai người chú ý tới ánh mắt của anh ta.
Vị “đại ca” kiêm nữ thần của người giám hộ nhà Kỳ Quan Nhượng đang đi về phía anh ta.
Rõ ràng đối phương bước đi không phát ra âm thanh nhưng Kỳ Quan Nhượng cảm thấy tiếng bước chân của cô đang từ từ phá vỡ thứ gì đó bị giam cầm sâu trong não anh ta.
Cô ấy đứng cách anh ta chừng hai mét.
“Văn Chứng phải không?”
Giọng nói quen thuộc, tựa như đang hỏi người quen cũ hôm nay thời tiết như thế nào?
Kỳ Quan Nhượng cảm giác như có thứ gì đó vụn vỡ trước mắt anh ta, trí nhớ năm xưa tựa như thủy triều tuôn ra ngoài.
“Phải!”