Khương Bổng Cơ giẫm lên đất vài cái, sau đó tùy tiện cầm một cành cây vạch lên mặt đất một hình chữ nhật bất quy tắc, vạch thêm mấy nét liền ra bản đồ của thành Thượng Kinh. Khoảng thời gian cố ở Thượng Kinh toàn chạy ra ngoài dạo chơi, quy hoạch của Thượng Kinh cô đã thuộc nằm lòng.
Chỉ tập trung cứu hộ ở một nơi là không được.
Như thế chỉ lãng phí thời gian, đại đa số các khu vực bên ngoài sẽ không kịp cứu hộ. Tính tổng số người của cả hai phủ, cộng thêm số thanh niên trai tráng thuê được, cả đội ngũ cứu hộ khó khăn lắm mới có bảy mười một người.
Làm thế nào để những người này phát huy được hiệu quả lớn nhất, trong lòng cô đã có sắp xếp.
“Ít người quá...” Vẻ mặt Phong Cẩn tái nhợt. Chỉ với mấy chục người thế này thì ngay cả một khu vực phía Đông thôi cũng không gánh được.
“Cứ cố hết sức mình, còn đầu thì phó mặc cho số phận. Nếu lệnh bổ nhiệm bên Quan Gia đưa xuống sớm, rất có thể sẽ ban cho vài người mang tính tượng trưng, khi ấy sẽ đỡ mệt hơn”
Từ Kha cũng mệt đến mức thở hồng hộc, nhưng nhìn thấy môi Khương Bổng Cơ khô nứt trắng bệch, mồ hôi đã mấy lần ướt áo rồi lại khô, hai bàn tay gần như không chỗ nào còn lành lặn, khiến cậu có khổ nữa cũng không dám than thở, bao nhiêu mệt mỏi đều nuốt xuống bụng.
“Ba bốn canh giờ nữa là đến đêm, đó mới là vấn đề khó giải quyết...”
Giọng Khương Bổng Cơ khàn khàn, nói ra vấn đề khó khăn mà hai người bên cạnh không nỡ nói ra.
Các phương tiện chiếu sáng ở thời đại viễn cổ quá lạc hậu, nhà giàu có thể dùng nến, nhà nghèo hơn thì dùng đèn dầu, mà nhà nghèo nữa thì đêm đến liền đi ngủ... Có thể thấy, sau khi đêm xuống, không có thiết bị chiếu sáng sẽ ảnh hưởng tiến độ cứu hộ đến mức nào.
Có thể nói, ngoại trừ Khương Đồng Cơ ra, những người khác căn bản không thể làm gì được.
Duy chỉ có một điều may mắn, đó là bấy giờ đang là mùa hè, trời tối khá muộn.
Phong Cẩn nói: “Cho dù đốt nến cũng phải đi cứu, mạng người quan trọng nhất, mấy cây nến nhỏ bé kia nào có thể so sánh được?”
Các nhà giàu rất lãng phí nến, cho nên số nến mà cả hai phủ lục ra miễn cưỡng gom được một thùng, có lẽ có thể cố qua đêm nay.
Có điều, ánh nến làm sao so được với ánh mặt trời, chắc chắn sẽ khiến việc cứu hộ gặp trở ngại lớn.
Khương Bồng Cơ giơ tay bóp trán, lòng bàn tay rộp lên không biết bao nhiêu bọng nước, cũng chẳng biết đã vỡ bao nhiêu cái, người khác nhìn thấy còn thấy đau dùm, cô lại thờ ơ như thể không có gì: “Hôm nay cứ vậy đã, sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi luân phiên, tối nay vẫn còn việc”
Chỉ từng ấy người, mà không phải ai cũng không biết mệt như cô. Bọn họ không chịu được tiến độ cứu hộ cường độ cao liên tục không biết ngày đêm như thế này.
Khương Bồng Cơ lại một lần nữa nhở đến bộ khúc của mình, tốt xấu gì bộ khúc cũng đã được huấn luyện, thể lực tốt hơn người bình thường nhiều.
“Ta đang nghĩ, nếu như bây giờ bộ khác có thể từ trên trời rơi xuống thì tốt biết mấy...” Cô cười khổ nhận lấy bát nước ấm Đạp Tuyết đưa đến, ngẩng đầu tu ừng ực, uống hết rồi còn cảm thấy không đủ, lại bảo cô ta lấy thêm cho mình một bát nữa.
“Lang quân nói vậy thì Kha còn ước mình có bản lĩnh rải đầu thành binh cơ”
Từ Kha tìm vui trong khổ, tay bưng một bát cháo húp soàn soạt, đầu còn nhớ đến phong độ quân tử gì. Phong Cẩn thở dài, anh húp một bát cháo, bụng cũng đã lưng lửng. “Cẩn đi thăm phu nhân một chút.”
Bây giờ người anh mong nhớ nhất chính là vợ con.
Khương Hồng Cơ nhường xe ngựa của mình cho Ngụy Tĩnh Nhàn. Không gian bên trong xe rộng rãi, đồ đạc cũng đầy đủ, cộng thêm có hệ thống giảm xóc, chỉ cần trải một lớp chăn gấm dày lên thì dù có xảy ra dư chấn đi nữa Ngụy Tĩnh Nhàn cũng sẽ không cảm thấy chấn động quá mạnh.
Bởi vì cô là sản phụ hơn nữa cần phải cho con bú, đương nhiên phần ăn cũng được thiên vị hơn. Đồ ăn đều là những món bồi bổ phục hồi sức khỏe, lợi sữa, ai bị đói chứ không thể để mẹ con cô đói được.
Những người bị thương quá nhiều, gần như khắp nơi đều có máu, trong không khí mùi máu tanh nồng nặc.
Sản phụ không chịu được mùi nặng như thế, xe ngựa bịt kín mít, quả thật quá oi bức ngột ngạt. Ngụy Tĩnh Nhàn chỉ đành bảo tỳ nữ giặt khăn bằng nước ấm vắt khô lau người cho cô, làm thế có thể dễ chịu hơn một chút... Nghĩ đến điều kiện thô sơ hiện tại, trong lòng Phong Cẩn chỉ cảm thấy hổ thẹn.
“Thiếp không ăn nổi, phu quân cũng ăn một chút nhé?”
Phong Cẩn trước khi vào xe ngựa đã chỉnh trang lại dáng vẻ bên ngoài một chút, hai tay và cơ bắp để lộ đều đã rửa ráy sạch sẽ, còn thay cả áo ngoài để tránh làm bẩn thùng xe. Vừa vén rèm lên, không khí nóng bên trong liền ập đến, chỉ ngồi bên trong một lát thôi đã khó chịu toát mồ hôi hột.
“Không cần, ta vừa ăn rồi, nàng còn đang ở cữ phải bồi bổ thêm, tránh cho sau này để lại mầm bệnh”
Phong Cẩn thở dài, chuyển sang nhìn con gái.
Bởi vì nhiệt độ trong buồng xe khá cao, cho nên chăn bọc bên ngoài đã được cởi ra, trên người con bé chỉ mặc hai cái áo nhỏ làm từ gầm, đắp một cái chăn nhỏ.
“Trong này hơi nóng, thi thoảng cứ vén rèm lên cho không khí lưu thông, đừng để bản thân bức bối.” Phong Cẩn nói.
Ngụy Tình Nhàn trả lời: “Thiếp nhở mà, tỳ nữ làm rất tốt.”
“Lúc kéo rèm lên thì nàng và con nhớ che chắn cẩn thận đừng để bị lạnh” Phong Cẩn không nhịn được lại dặn thêm.
Ngụy Tình Nhàn cũng kiên nhẫn lắng nghe, tình cảm của hai vợ chồng coi như tiến một bước xa, càng lúc càng sâu sắc. Bản tấu của Khương Bổng Cơ nhanh chóng được đưa đến thôn trang tránh nóng của hoàng đế ở ngoài thành. Sau khi động đất xảy ra, tình hình phòng thủ ở nơi đây tăng lên gấp mấy lần bình thường, từ trong ra ngoài toàn là cầm quân. Bản tấu chương này trải qua vài lần trắc trở mới thuận lợi đến được tay hoàng đế.
Ngự hoa viên hoàng gia khác với các kiến trúc tầm thường, bình thường đều được yêu cầu phòng chống động đất. Cho nên dù tối qua có xảy ra động đất cường độ mạnh như thế, song tình hình cung điện cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng vì nghĩ đến tính mạng của hoàng đế nên bọn họ dứt khoát dựng một cái lều lớn xa hoa ở bên ngoài.
Tuy nói là lều nhưng nó cũng không kém cung điện là mấy.
Bên trong vẫn có nơi làm việc của hoàng đế, thư phòng rộng lớn, nơi tắm rửa vệ sinh, còn có cả một cái long sáng cực kỳ rộng để sủng ái phi tần. Bên trong vô cùng xa hoa, căn bản là không nhìn ra được đây là lều được dựng tạm thời, còn tưởng là cung điện xa hoa nào đó.
Người ở thời đại viễn cổ không thể giải thích được nguyên do tại sao lại xảy ra động đất, liền phát huy trí tưởng tượng của mình.
Có một cách giải thích được lưu truyền rộng rãi nhất đó chính là - Rồng đất chuyển mình.
Chính vì thế mỗi lần động đất đều có thể giải thích là ông trời đang cảnh báo và bất mãn với hoàng đế, đây cũng là điều mà hoàng đế ghét nhất.
Từ sau khi động đất xảy ra vào tối hôm qua, tâm trạng của hoàng đế vẫn rất tồi tệ.
Thậm chí có lúc không kìm được sự tức giận còn rút kiếm chém chết mấy vị triều thần nói năng mê hoặc người khác.
Trên chiếc ghế dài đằng sau bức bình phong có một mỹ nhân tuyệt sắc đang nằm. Cô khẽ hé đối mắt, chân trần xuống ghế, giảm lên thảm lông thú mềm mại tinh xảo trên mặt đất. Trên người cô chỉ khoác một chiếc áo mỏng tay rộng thêu bách điểu triều phượng gần như trong suốt.
Mái tóc dài rối tung để xõa, mơ hồ che đậy hai điểm đỏ thẫm trên ngực, làn da trắng như tuyết phủ kín những vết xanh tím, có đậm có nhạt, cũ mới lẫn lộn, không giống như mới có trong thời gian ngắn mà là bị giày vò trong mấy ngày liền. Gót sen nhẹ bước, đôi chân thon dài thẳng tắp khiến người ta mơ màng, ánh mắt không kìm được mà lưu luyến không rời trên ngực và mảnh đất tam giác thần bí.
Cô gái khép chiếc áo khoác mỏng lại, gương mặt xinh đẹp mê người, vóc dáng tuyệt diệu với những đường cong gợi cảm, đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành một nụ cười quyến rũ, như thể một đóa mẫu đơn nở rộ hoa lệ vô cùng.
Cô không để ý bản thân đang ở trần, không thèm đếm xỉa đến các cung nữ đang đứng hai bên, bước vòng qua tấm bình phong đi tìm hoàng đế.