Ngoài hai võ tướng Mạnh Hồn và La Việt là người bình thường, mấy người có mặt còn lại đều có IQ cao ngất ngưởng.
Tuy có sự cách biệt thời đại nhưng khi Khương Bồng Cơ vừa đưa ra kiến nghị này, bọn họ đều nhận ra điểm mấu chốt của vấn đề, hơn nữa suy tính sâu hơn. Người ta đi một bước tính một bước, bọn họ lại là đi một bước tính mười bước, nhìn xa hơn, suy nghĩ càng toàn diện sâu sắc hơn.
“Ý của chủ công Cẩn nghĩ có thể làm được.”
Phong Cẩn gật đầu, bọn họ hiện nay có rất ít tài nguyên, phải linh hoạt uyển chuyển điều khiển đại cục mới có khả năng phát triển.
Từ Kha và Kỳ Quan Nhượng cũng tán thành.
Còn La Việt và Mạnh Hồn thì sao?
Hai người họ tới đây chỉ để dự thính, tiện thể kiến thức người bình thường và người không bình thường khác nhau đến cỡ nào mà thôi.
Khương Bồng Cơ vẫn giữ tư thế đan ngón tay, đây là thói quen từ kiếp trước của cô.
Người hiểu cô chỉ cần thấy động tác này là biết cô đã rơi vào suy tư.
“Trước đây ta cũng thấy cách này rất hay, chỉ là vừa rồi bỗng nghĩ ra có thể làm tốt hơn nữa.” Khương Bồng Cơ mỉm cười đầy hàm ý, cũng phải cám ơn người xem trên kênh livestream đã gợi linh cảm, nếu không cô cũng không nghĩ tới chuyện đó.
Mạnh Hồn ngồi khép nép yên lặng nghiêm chỉnh nghe mọi người nói chuyện, chỗ nào không hiểu để sau khi tan họp lại hỏi.
Thế nhưng La Việt hiển nhiên không hiểu được điều đó, hắn hỏi: “Không biết là cách gì vậy?”
Kỳ Quan Nhượng phe phẩy quạt, giải thích: “Nhượng cho rằng ý của chủ công là muốn xây nhà trên những mảnh đất bỏ hoang của công, sau đó cho những người dân không nhà không cửa thuê với giá rẻ, như vậy vừa có thể giảm bớt áp lực, vừa giúp đỡ được dân chúng, lại giải quyết được khó khăn lúc này. Trận động đất khiến dân chúng huyện Tượng Dương thương vong nặng nề, rất nhiều ruộng đất cũng trở thành không chủ, theo luật phải thu hồi sung công.”
Nói xong hơi khát, anh ta uống một ly nước rồi nói tiếp: “Để dân chúng có cơm ăn, không những phải phân chia và cho thuê lại đất đai, mà còn phải thống nhất khai khẩn ruộng nương. Vậy thì nhu cầu về nông cụ và trâu bò cày bừa sẽ gia tăng, khi phủ huyện lệnh cho thuê có thể thêm vài điều kiện, ví dụ như gia đình có tham gia lao dịch sẽ có thêm ưu đãi. Cứ như vậy dân chúng tự nhiên sẽ tham gia tích cực. Cho dù là người bản địa cũng cần nông cụ cho mùa gặt nên sẽ tới tham gia thôi.”
La Việt nghe xong như thể mở ra thế giới mới.
Hắn nghiêm túc ngồi nghe hồi lâu, nhưng hình như Khương Bồng Cơ đâu có nói nhiều như vậy.
Mấy tên văn nhân này rốt cuộc làm thế nào có thể hiểu được một nội dung mấy trăm chữ từ một câu mười mấy chữ vậy trời?
Có lẽ đây chính là cái gọi là nỗi đau khi bị đè bẹp bởi trí tuệ.
Thấy bộ mặt đần thối của La Việt, khán giả kênh livestream bận sấp mặt, vừa chỉ trích Khương Bồng Cơ mất nhân đạo, chạy tới cổ đại rồi còn bày đặt làm bất động sản, vừa chụp màn hình vẻ mặt của La Việt, chế thêm vài câu miêu tả rồi gửi bình luận thương cảm cho La Việt.
[Rút Gươm Sát Phạt]: Ha ha ha, La Việt đáng thương, đôi mắt ti hí đó làm tui cười chết mất.
[Tiểu Thiên Sứ Cánh Nhỏ]: Đắng lòng đứa trẻ tội nghiệp, trí khôn còn chưa phát triển đã bị người ta ăn hiếp.
[Tui Muốn Đề Cử Toàn Bộ Hạng Mục]: Xót thương cho một người bình thường không cẩn thận rơi vào thế giới của những tên trùm đẳng cấp.
La Việt không biết mình bị người ta thương hại, sau khi được Kỳ Quan Nhượng giải thích hắn đã hiểu được ngọn nguồn cuộc họp lần này, ánh mắt nhìn Kỳ Quan Nhượng liền chuyển thành kính phục. Liễu huyện lệnh không phải người thường, thuộc hạ của người ta càng không phải hạng vừa.
Từ Kha nói: “Nếu dùng cách này đúng là có thể nhanh chóng khôi phục cuộc sống cho người dân. Trước khi vào đông có thể giúp người lang thang có nhà ở, không bị trơ trọi giữa mùa đông giá rét. Việc thiện này nếu thành công thì lòng dân huyện Tượng Dương sẽ triệt để hướng về chủ công.”
Khương Bồng Cơ lại nói: “Ban đầu đúng là ta nghĩ như thế, nhưng giờ ta có cách còn hay hơn.”
Ba người lúc này đều nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.
“Còn có cách hay hơn sao?”
La Việt tiếp tục không hiểu, Mạnh Hồn cúi đầu gảy gảy da chết trên tay, chơi vui không biết trời trăng.
Đã biết đầu óc chạy không kịp với người ta thì hà tất cưỡng cầu tìm nhục?
Mạnh Hồn cảm thấy ông tới đây cho đủ số thôi, kiến thiết phát triển không phải thế mạnh của võ tướng, đầu óc không chạy kịp cũng chẳng có gì phải xấu hổ.
“Đương nhiên, mọi người hãy nghe kỹ.”
Khương Bồng Cơ đứng dậy trải rộng một tờ giấy trúc mới sản xuất còn chưa cắt nhỏ ra, lấy cục than vẽ vài nét đã vẽ khái quát được địa thế của huyện Tượng Dương, giúp mọi người ngay lập tức hiểu rõ tình hình.
“Hiện nay huyện Tượng Dương sắp được xây dựng lại trên đống hoang tàn, thay vì chắp vá sửa chữa không bằng làm triệt để, xây mới lại cả huyện thành. Phủ huyện lệnh mới được xây tại trung tâm, từ đây sẽ phát triển ra bốn phía. Địa thế huyện Tượng Dương rộng lớn, rất nhiều vùng đất bị bỏ hoang cần được tái sử dụng để xây dựng nhà cửa.”
Cô vừa nói vừa dùng cục than vẽ nhanh trên giấy trúc, không bao lâu bản vẽ quy hoạch thô đã hoàn thành.
Ba người kia chăm chú nhìn, lúc nhíu mày, lúc suy tư.
Do hạn chế của thời đại, bọn họ không hiểu việc tận dụng đất hoang, nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ không nghĩ ra lợi ích trong đó, chỉ là quá trình cần một chút thời gian. Chỉ cần suy nghĩ theo mạch của Khương Bồng Cơ thì hiểu rõ chuyện này chẳng qua là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Sau khi xây thành xong, những mảnh đất này chỉ cho thuê chứ không bán.”
Khương Bồng Cơ vẽ xong liền khoanh lại một số vùng.
Khán giả xem livestream đều thầm mắng cô quá gian xảo, vì những vùng cô khoanh đều là “khu giao dịch thương mại”.
Nhìn bản quy hoạch của cô, sau này người dân đến ở sẽ ngày càng nhiều, dân số tăng sẽ kéo theo phát triển thương mại mua bán, giá cả khu này sẽ ngày càng tăng. Nếu khế đất nằm trong tay huyện lệnh thì chỉ cần tiền thuê cũng có thể duy trì chi tiêu thường ngày của cả phủ rồi.
“Những khu đất này không bán cũng không cho thuê, nhưng nhất định phải xây tốt nhất, đường xá bằng phẳng rộng rãi, môi trường xanh sạch thân thiện, trị an phải hoàn thiện. Ta dự định xây phủ đệ ở đây, quy mô thì lấy kiểu nhà gộp hai gộp ba làm là chính, càng tinh xảo trang nhã càng tốt...”
Khương Bồng Cơ chỉ vào khu vực mình vừa mới khoanh vùng.
Hiện nay trận thiên tai vừa đi qua nên phủ huyện lệnh có thể thu hồi không ít khế đất. Nhưng những khế đất này hoàn toàn không có chút giá trị nào, chỉ đến khi cả thành bắt đầu hoạt động bình thường lại thì giá trị khế đất mới tăng cao. Cô hoàn toàn không hài lòng với tốc độ gia tăng này, vì giá của nó vốn dĩ có thể lên trời!
Từ Kha chậm rãi híp mắt, là một nhân viên nội vụ, cậu đã gần hiểu ý của chủ công nhà mình.
Khế đất những vùng này bây giờ không đáng giá một đồng, nhưng đến khi cơ cấu huyện Tượng Dương được hình thành thì tấc đất tấc vàng là điều chắc chắn.
Phương án quy hoạch đã có, bản vẽ đang bày trước mặt mọi người, nhưng muốn hoàn thành nó còn cần có sự đồng tâm hiệp lực của tập thể.
Ba người Phong Cẩn ngẫm nghĩ rồi lần lượt đưa ra ý kiến của mình, hoàn thiện lại bản vẽ thô.
Dù mọi người đều chú trọng hiệu suất nhưng cuộc họp cũng kéo dài tới một tiếng đồng hồ, đến nước trà cũng đã đổi hai lần.
Cuối cùng, Khương Bồng Cơ phân nhiệm vụ cho mỗi người.
“Hiếu Dư, ngươi thống kê chính xác số người cụ thể, viết bố cáo tìm người lao dịch. Tiền công thanh toán theo ngày, 30% là tiền xu, 70% còn lại lấy màn thầu và cháo thay thế. Chi tiết các hạng mục đều phải viết rõ ràng, đồng thời sai người biết chữ đi tuyên truyền để dân chúng hiểu được ý nghĩa của chuyện này, tránh trường hợp hiểu lầm không cần thiết.”
Từ Kha chắp tay đáp: “Tuân lệnh chủ công.” >