Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 427

Đây là mũi tên của các anh em bộ khúc ư?

Lý Uân nhận ra âm thanh vun vút quen thuộc kia, nhưng anh chợt phát hiện hướng mũi tên bay đến hơi lạ. Còn chưa kịp nghĩ thêm đã thấy mấy mũi tên khác lại xé gió bay đến, chuẩn xác cứu vài bộ khúc suýt nữa chết trận.

Không đúng! Đây là cứu binh phải không?

Lý Uân mừng rỡ, nếu có thể thì ai lại muốn chết kia chứ.

Nghĩ xong, chiếc thương trong tay anh lại khôi phục sự sắc bén, trong chốc lát đã đẩy lùi hai kẻ địch. Anh cao giọng hô: “Các anh em, viện binh tới rồi!”

Viện binh ư?

Chẳng lẽ người anh em xung phong đột phá vòng vây đi tìm lang quân đã hoàn thành sứ mệnh rồi sao?

Ý chí muốn sống mãnh liệt dấy lên tự cõi lòng, tinh thần vốn suy sụp của bộ khúc đột nhiên sống dậy, bộc phát năng lượng phản kháng to lớn.

Dường như để xác minh cho lời nói của Lý Uân, vô số mũi tên vù vù cộng hưởng, Thanh Y Quân không ngừng ngã xuống. Sau hai đợt tên tập kích, một đội nhân mã lao ra từ trong bóng tối, người dẫn đầu không phải là Mạnh Hồn mà ai nấy đều vô cùng quen mặt kia sao? Trong tiếng hô hào chém giết của họ mang theo cơn giận ngút trời như muốn báo thù, đòi lại nợ máu của toàn bộ anh em đã ngã xuống!

Cây đuốc của Thanh Y Quân không thiêu trụi núi rừng mà lại đốt hết người của bọn chúng.

Lửa nóng cháy thân, tiếng kêu la thảm thiết lẫn với tiếng hô chém giết, nơi này hệt như địa ngục, từng giây từng phút đều có người bỏ mạng.

Khương Bồng Cơ bỏ cung tên xuống, đưa tay rút đao bên hông ra, xông vào chiến trường. Hầu như mỗi lần cô hạ đao xuống là tước đi một mạng sống, chỉ chốc lát sau trên người đã nhuộm đẫm máu tươi.

Lý Uân tiếp tục xách thương đi tìm gã cầm đầu kia, vậy mà từ khi thấy tình thế không ổn, gã đã tính kế bỏ chạy từ đời kiếp nào.

“Người đâu rồi?” Anh lấy thương trong tay mở một con đường máu, vậy mà từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng gã cầm đầu đâu. Anh vừa chuyển tầm nhìn thì trông thấy một bóng dáng quen thuộc, mắt anh sáng lên như thể gặp được cô gái xinh đẹp. Đang định xông qua cướp đầu người, thế nhưng anh còn chưa áp sát đối phương thì đã có một luồng sáng trắng xoẹt qua cổ gã, cái đầu bay thốc lên cao trong nháy mắt.

Lại nhìn thêm chốc lát nữa, đôi tay xa lạ kia đã tóm được cái đầu ấy.

Lý Uân nghẹn lời. Ai cướp đầu của anh vậy?

“Tướng giặc đã bị chém đầu, không hàng thì giết!” Thiếu niên gầy gò kia giơ đầu của gã vạm vỡ lên, giọng nói khàn khàn chất chứa muôn vàn khó chịu.

Dĩ nhiên Khương Bồng Cơ rất khó chịu rồi, bộ khúc mà mình bồi dưỡng tỉ mỉ, tốn bao tiền bạc của cải nuôi sống suýt nữa chết trong tay Thanh Y Quân, không giết lại làm sao cô có thể cam lòng? Nhưng cô biết rõ hơn, nếu mặc cho tình hình phát triển thì càng thiệt hại về người nhiều hơn.

Ngay cả khi cô hô lên, hai bên đã giết người đỏ mắt cũng không có ý định dừng tay.

Cho đến khi Thanh Y Quân dần dần rơi vào thế yếu, dưới chân núi la liệt thi thể cháy sém, mùi thịt khét nồng nặc trong không khí, lý trí của bọn chúng mới quay trở lại, tàn quân của Thanh Y Quân mới quỳ xuống đầu hàng.

“Một nhóm đi kiểm kê tù binh, một nhóm dập lửa, đừng để cháy rừng.” Khương Bồng Cơ cất giọng khàn khàn, tiện tay ném cái đầu sang bên cạnh, ánh mắt dữ tợn khiến người ta không dám ngước nhìn: “Khoản nợ này của Thanh Y Quân sớm muộn cũng phải đòi lại. Dám làm thuộc hạ của ta bị thương quả thật đáng chết!”

Mạnh Hồn siết chặt nắm đấm, vẻ mặt tràn đầy tức giận.

Tới khi mặt trời lên, chiến trường mới tạm thời được dọn dẹp xong, tính cả bộ khúc mà Khương Bồng Cơ mang đến cũng chỉ còn một nghìn tám trăm người.

“Chủ công...” Mạnh Hồn mở to đôi mắt chua xót, như thể một giây sau là òa khóc.

Đương nhiên là ông cũng đau lòng, đem hơn ba nghìn bộ khúc từ Sùng Châu đến mà nay chỉ còn một nghìn tám trăm người. Đừng thấy tỷ lệ tử vong này có vẻ không lớn, nhưng xét trên tiêu chuẩn của bộ khúc ở thế giới này, tất cả bọn họ đều là tinh binh cả, mất người nào tiếc người nấy, huống chi là thiệt hại gần nửa!

“An táng cho họ hết chưa?” Khương Bồng Cơ cau mày, không để lộ chút cảm xúc nào.

Cô thường chứng kiến cảnh chết chóc, cùng lắm chỉ xúc động đôi chút, sẽ không đến nỗi mất kiềm chế.

“Các anh em đều được chôn cất cả rồi.” Mới đầu Mạnh Hồn còn tính đem thi thể của họ về, tuy nhiên tình huống hiện tại không cho phép ông làm vậy. Ông chỉ có thể kiềm nén cơn đau, chôn cất họ tại chỗ, mỗi người đều có một phần mộ riêng. Điều duy nhất có thể an ủi chính là các phần mộ đều nằm cạnh nhau, họ sẽ không cảm thấy cô đơn.

“Đưa mọi người về...” Khương Bồng Cơ nghiêm mặt, ánh mắt bình thản liếc quanh rồi dừng lại ở Lý Uân. Nhìn bàn tay phải của anh ta, cô nhướng mày, hỏi Mạnh Hồn: “Người kia là ai? Sao ta chưa thấy bao giờ?”

Dựa theo phương pháp huấn luyện của Khương Bồng Cơ, vị trí vết chai trên tay các bộ khúc không giống như của anh ta.

Một bộ khúc tiến lên bẩm báo: “Đây là Lý đại ca, ân nhân của bọn thuộc hạ.”

“Ân nhân ư?” Khương Bồng Cơ nhìn Lý Uân: “Sao lại vậy?”

Vừa nhắc tới Lý Uân, không ít người đều cảm thấy mình thật may mắn.

Lý Uân là nhân sĩ của quận Phụng Ấp, mồ côi từ nhỏ, theo sư phụ học văn tập võ ở núi sâu gần quận Phụng Ấp. Lúc bộ khúc bị Thanh Y Quân truy sát, vừa hay Lý Uân xuống núi đi ngang qua. Anh nghe nói Thanh Y Quân là đám bạo dân, hiển nhiên nghiêng về phía bộ khúc, cực kỳ nhiệt tình chủ động xung phong giết giặc, dẫn đường cho bộ khúc thoát khỏi truy binh. Nhìn anh có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra rất dễ làm quen, tính tình cởi mở thẳng thắn, cộng thêm mấy lần anh trượng nghĩa cứu người, chẳng bao lâu đã thân thiết với nhóm bộ khúc, xưng huynh gọi đệ với nhau như người một nhà.

Khương Bồng Cơ nghe xong, chỉ bình thản “ồ” một tiếng, sau đó mới hỏi Lý Uân: “Huynh định đi đâu?”

Lý Uân chưa kịp phản ứng, đứng ngây chốc lát mới chợt nhớ ra: “Sư phụ bảo ta xuống núi cho biết đó biết đây, không chỉ định là phải đi đâu cả.”

Thực ra câu nói đầy đủ của sư phụ là bây giờ thiên hạ thay đổi nhiều, liên tiếp vạch ra ngưỡng khiêu chiến với con người, không ngừng chiến đấu mới có thể thúc đẩy và rèn luyện võ công, cho nên bảo anh xuống núi học hỏi kiến thức. Nếu đánh nhau và lập được công trạng, biết đâu khi trở về còn có thể cưới được một người vợ hiền, nối dõi tông đường cho lão Lý.

Bởi vì ở Đông Khánh võ không bằng văn, học võ thua xa học văn nên sư phụ anh còn nhắc nhở đây sẽ là khó khăn lớn với Lý Uân. Lúc này thời thế loạn lạc, là cơ hội tốt cho người học võ quật khởi, tung hoành thiên hạ.

“Nếu không có mục tiêu cố định, chi bằng tới huyện Tượng Dương đi. Hiện nay phía Bắc Đông Khánh đã không còn yên bình nữa, một mình huynh đi bên ngoài cực kỳ nguy hiểm.”

Lý Uân ngẫm nghĩ giây lát, sảng khoái gật đầu: “Được đấy!”

Theo đánh giá của anh, thiếu niên gầy gò trước mắt này có thân thủ vô cùng tốt, nếu đến huyện Tượng Dương thì biết đâu sau này có cơ hội cọ sát võ công.

Tuy Lý Uân thông minh thật đấy nhưng lại có niềm tin mù quáng đối với sư phụ mình. Dù thế nào anh cũng không quên được hai mục đích mà mình xuống núi: Một là đánh nhau trau dồi võ công, hai là tranh thủ lập công trạng để cưới vợ.

Trông thấy nam thần cao ngạo lạnh lùng mà nội tâm lại thơ ngây trong sáng, khán giả phòng livestream đều nhốn nháo.

[Lão Đại Đồ Mi]: chống cằm Nam thần đẹp trai cầm thương cứ thế bị Streamer lừa đến huyện Tượng Dương rồi, không biết là đừng nên trèo lên thuyền của Streamer sao? Có thể tham khảo tình hình thực tế ở La Việt giáo đầu đáng thương, bây giờ đang tăng ca mệt như chó kìa.

[Không Muốn Update Chỉ Muốn Chết]: Hình như tôi vừa thấy một đóa hoa nở rộ đang bị đàn áp làm thêm giờ, dần dần khô héo trong tương lai.

[Tới Đây Đánh Đi]: Streamer hẳn là... không thất đức như vậy đấy chứ? >
Bình Luận (0)
Comment