[Ngọc Hòa Thị Đắt Vãi Lúa]:
khóc cười Trời đất quỷ thần ơi, ba xu một tờ khế nhà, đúng là thiên đường.
[Muốn Một Trăm Tệ]: Thiên đường trong mơ đồng chí ạ, mà mơ em cũng không dám mơ xa vời thế đâu.
[Đừng Ghẹo Em]: Thiên đường gì chứ, bản tin cũng không dám quẩy như vậy! Ba xu, ôi các bấy bì ơi, ở chỗ mình đếch bao giờ có giá này đâu! Các bấy bì thử tính diện tích một căn nhà hai sân kia xem, dù Streamer có là cọp đi nữa thì em đây cũng xin nguyện nhảy vào miệng cọp. Tăng ca phát khóc cũng không thành vấn đề, em cũng muốn xuyên qua bám đùi bả quá!
[Tác Giả Không Muốn Update]: Úi chà, đứa bên trên hít phải lá đu đủ à? Nhà hai sân phải hơn bốn trăm mét vuông, mà đấy còn là nhà nhỏ nhé. Biệt thự nhà tôi một trăm mét vuông hai tầng thì tính quái gì? WC à? Cơ mà giá này cũng quá khủng rồi. Streamer này, hay tôi xuyên tới ôm đùi cô nhé? Chỉ cần cho tôi một suất ba xu một căn nhà hai sân là ok rồi, tăng ca một tháng bõ bèn gì, một năm cũng chơi luôn. Ai điêu làm chó luôn, thề!
[Nợ Nần Chồng Chất]: Đừng nói một năm nhé, mười năm em đây cũng ưng cái bụng. Làm sấp mặt một năm mà một phần mười cái WC cũng không tậu được.
[Không Muốn Update Chỉ Muốn Chết]: Này, có mỗi tôi để ý Streamer còn lời hai xu à?
Mua khế đất một xu, bán ra ba xu, vậy là lời gấp ba đấy.
Thật ra thì Khương Bồng Cơ là một Streamer tốt, tuy tính cách không ra sao nhưng cô rất chăm chỉ.
Sáng sớm mới dậy đã mở livestream một mạch tới buổi tối khi đi ngủ, mưa gió gì cũng kệ.
Nhất là sau vụ động đất ở Thượng Kinh, dù Khương Bồng Cơ bận tối tăm mặt mũi, nhưng ngày nào cũng livestream hơn mười lăm tiếng, có hôm nhiều nhất là hai tư giờ. Bọn Phong Cẩn bán mạng tăng ca, cô cũng không phải ngồi không.
Nhưng da người ta đẹp tự nhiên, thức đêm mấy ngày liền cũng không có quầng thâm, bọng mắt còn không có. Đám người xem ban đầu còn hâm mộ phát khóc, sau khi phát hiện thuộc hạ của Khương Bồng Cơ không tin cô khổ đến mức ấy, thế là được trận cười no nê.
Cũng chỉ lúc ấy, đám người xem vô sỉ kia mới thông cảm cho Khương Bồng Cơ chút đỉnh.
Một tháng này, kế hoạch xây dựng huyện Tượng Dương đang tiến hành theo trình tự.
Từ trung tâm huyện nhìn ra tứ phía, những căn nhà đầu tiên đã làm gần xong.
Thấy đoàn người rời đi, Mạnh Hồn mới vội vàng chặn Phong Cẩn lại, ngại ngùng hỏi.
“Phong tiên sinh có thể đổi cho tại hạ một tờ không?”
Phong Cẩn ngơ người, nếu anh nhớ không nhầm thì Mạnh Hồn lấy được một căn nhà ba sân, mà anh chỉ lấy được một căn nhà hai sân thôi. Diện tích hai căn kém xa nhau, lấy nhà ba sân để đổi nhà hai sân, Mạnh Hồn không bị úng não đấy chứ?
Mạnh Hồn như biết được thắc mắc của anh nên giải thích: “Dù sao Mạnh mỗ cũng chỉ có một mình, ở nhà rộng quá cũng bất tiện.”
Tuy Mạnh Hồn là võ biền nhưng khá tinh ý, vừa rồi ông chưa kịp phản ứng, lúc sau mới cảm thấy mình làm chuyện xấu rồi.
Khương Bồng Cơ đưa mấy tờ khế nhà và khế đất là có cân nhắc về gia đình của mỗi cá nhân rồi, những ai đã kết hôn thì được chia cho một căn ba sân, độc thân thì đều là hai sân, khổ nỗi ông tay nhanh hơn não, vô tình cướp phần của Phong Cẩn.
Giờ biết rồi thì phải đổi lại thôi, đỡ khiến người khác không hài lòng.
Mạnh Hồn gãi đầu: “Bên cạnh căn nhà kia của tiên sinh còn đang sửa đường, tiếng ồn sẽ phiền đến bé con và phu nhân. Một lão già như Mạnh mỗ thì không sao, tiếng ồn lúc thi công còn không đọ được với tiếng ngáy ngủ của ta kìa.”
Phong Cẩn cười rồi đổi khế đất với Mạnh Hồn.
Chỉ trong một tháng, huyện Tượng Dương từ một nơi đổ nát hoang tàn đã trở nên phồn thịnh hơn.
Từ phủ huyện lệnh đi ra, mặt đất dưới chân cực kỳ bằng phẳng, xe ngựa có chất lượng kém đến mức nào hành khách trong xe cũng không bị xóc nảy. Tính riêng điều này thôi, đến Thượng Kinh khi xưa cũng không bằng.
Bởi vì đường được lát một lớp gạch xanh do lò gạch chế tạo ra, kích thước dày và nặng hơn gạch xây nhà. Đương nhiên, trong mắt Phong Cẩn thì vẫn xa xỉ lắm, dù giá thấp nhưng của hiếm ấy là quý!
Anh dựa theo địa chỉ ghi trên tờ khế đất, thuận đường đi xem căn nhà tương lai của mình.
Đứng từ bên ngoài, hơi ngẩng đầu là có thể thấy hàng ngói xanh chỉnh tề.
Vào bên trong, ngay giữa là con đường lát gạch xanh xám dẫn thẳng đến sảnh chính.
Cửa và cửa sổ của sảnh chính và sương phòng hai bên còn chưa lắp, nhìn khá trống trải. Cửa gỗ hành lang bên cạnh hơi mở, trừ vân gỗ ra thì không có hoa văn điêu khắc nào khác, nhìn tổng thể rất sạch sẽ và thoải mái.
Đi tiếp vào nội viện, chỉ cần liếc mắt một cái là biết bố cục căn nhà được làm dựa theo kiểu nhà đang thịnh hành nhất hiện nay.
Nhìn chung cả căn nhà không quá rộng nhưng rất sáng sủa. Bên trong còn một tiểu viện, tuy giờ trống không nhưng sau này đặt một hòn non bộ, đào một cái ao nhỏ nuôi vài con con cá, ngày hè nóng nực ngồi bên bờ ao câu cá, nghĩ đã thấy rất thú vị rồi.
Phong Cẩn đi dạo một vòng, trong đầu tính toán nên sửa sang lại căn nhà này thế nào. Trường Sinh sắp được ba tháng rồi, lớn hơn ít nữa thì phạm vi hoạt động sẽ mở rộng hơn. Bé con như được trời cao phù hộ, từ lúc sinh ra đến giờ trộm vía chưa bị bệnh tật gì. Đến Phong Cẩn đợt rồi còn choáng đầu hai ngày liền, uống thuốc mới đỡ.
Anh vào phòng rồi nhìn quanh quan sát, lại phát hiện điều thú vị.
Trong trận động đất ở Thượng Kinh, nếu không có Khương Bồng Cơ cứu hai mẹ con Ngụy Tĩnh Nhàn thì giờ Phong Cẩn đã thành anh chàng góa vợ rồi.
Mỗi lần nhớ tới chuyện đó, anh vẫn cảm thấy sợ hãi không thôi, thậm chí còn hơi sợ không gian nhà.
Giờ ngẩng đầu nhìn lên, anh phát hiện căn phòng này khác những căn phòng bình thường hay gặp rất nhiều.
Ha ha, đương nhiên là khác rồi.
Kiến trúc ở thời này dùng lỗ mộng, nhưng vẫn còn là giai đoạn đầu thôi, không hề vững chắc, kỹ thuật cũng không thuần thục.
Khi Khương Bồng Cơ đánh vật để xây nhà cũng đã nghiên cứu với mọi người trong kênh livestream, nhờ có sự trợ giúp của họ cùng với sự cố gắng của bản thân mình, Khương Bồng Cơ đã đem lỗ mộng áp dụng vào kiến trúc mới này, khả năng chịu động đất chắc chắn vượt xa hạng công trình bã đậu hồi trước gấp trăm lần.
Phong Cẩn tâm trạng vui vẻ mà ra khỏi nhà, vừa đến cửa đã thấy Từ Kha và Kỳ Quan Nhượng đang đi tới.
Ba người trùng hợp gặp nhau, nhìn lại thì nhà của họ gần như thuộc một con đường.
Kỳ Quan Nhượng vẫn mệt mỏi ra mặt: “Hay Hoài Du mượn vài ba thợ thủ công ở chỗ chủ công để sửa sang lại nhà trước đi?”
Sau khi Phong Cẩn và Từ Kha bán mạng tăng ca, công việc dần đi vào quỹ đạo. Gần đây được thả lỏng chút, Phong Cẩn mới có thời gian đi thăm vợ con. Riêng Kỳ Quan Nhượng thì... anh ta hận không thể quấn chăn ngủ ngay tại nơi làm việc.
Việc đăng ký hộ khẩu vốn rất phức tạp, chế độ hộ khẩu hiện giờ còn tồn tại rất nhiều điều bất hợp lý. Khương Bồng Cơ ủng hộ anh ta lập chế độ đăng ký hộ khẩu mới, Kỳ Quan Nhượng cũng muốn đấy, nhưng nếu làm vậy thì sẽ vi phạm nguyên tắc khiêm tốn của anh ta.
Phong Cẩn đáp: “Thôi, mấy chuyện nhỏ nhặt này không nên phiền đến chủ công. Cẩn vẫn còn vài gia phó, sửa sang dọn dẹp vẫn đủ.”
Nói thế nào thì Phong Cẩn cũng là lang quân nhà họ Phong, vẫn phải có của ăn của để.
Phong Cẩn về chỗ ở tạm thời, Ngụy Tĩnh Nhàn đã khỏe lại, đang bế con gái dỗ dành, khẽ hát một khúc ca tao nhã dịu dàng. Trường Sinh vẫn béo trắng, càng lúc càng đáng yêu.
Đôi tay be bé beo béo của bé vung vẩy muốn bắt lấy mấy lọn tóc của mẹ, rồi cứ thế bập bẹ mấy tiếng vô nghĩa. >