TGiọng nói đó để lại ấn tượng sâu sắc cho Lý Uân, nhưng trong lòng anh vẫn luôn nhớ mong thầy mình, nên cũng không nghĩ nhiều.
Lý Uân và thầy ở ẩn trong núi sâu đã nhiều năm. Nơi đó rất hoang vu, địa hình dựng đứng, nhưng anh lại cảm nhận được sự thân thiết quen thuộc.
Cho dù nhắm mắt lại anh cũng thể tìm về được.
Nhìn thấy đầm nước quen thuộc, nụ cười trên mặt Lý Uân lại càng rạng ngời.
“Thầy ơi! Con về rồi!”
Lý Uân mở cửa ra, nụ cười trên gương mặt chợt cứng đờ, trong phòng không có ai, bụi đã đóng một tầng dày trên bàn và bếp.
“Thầy ơi?” Lý Uân mím môi, từ lúc anh bắt đầu có ký ức cho đến nay, thầy anh chưa bao giờ rời khỏi ngọn núi này. Nhưng nhìn độ dày của lớp bụi là biết, căn nhà này đã rất lâu không có ai ở rồi… Thầy mình đi đâu mất rồi?
Nghĩ ngợi một lát, Lý Uân vén tấm rèm che cũ nát trong phòng trong lên, khom lưng đi vào, sờ sờ phía dưới cái sập mà thầy anh nằm ngủ. Dưới đó có một cái hố, thầy anh thường hay giấu đồ trong đó. Thử cúi xuống tìm thì đầu ngón tay chạm phải thứ gì đó cuộn cuộn cứng cứng, rút ra xem thì lại là một bức thư viết trên thẻ tre.
Nét chữ của thầy anh cũng giống như hình tượng của ông, mạnh mẽ như mũi thương.
Đồ đệ ngốc, thấy chữ như thấy người.
Con cũng đã lớn, có thể tự chăm sóc cho mình rồi. Vậy nên thầy cũng rất yên tâm. Khi con đọc được bức thư này, ta đã xuống núi báo thù. Nếu còn sống, ta sẽ tự quay về, nếu ta bất hạnh mà chết trong tay kẻ thù, con cũng đừng trả thù cho ta.
Tạ Khiêm lưu thư.
Lý Uân trợn trừng mắt, không thể tin nổi đọc đi đọc lại nội dung thư mấy lần liền, cuối cùng đành phải tin thầy mình đã đi báo thù thật… Chỉ là, anh theo thầy bao nhiêu năm như vậy mà chưa bao giờ thấy ông nói có kẻ thù…
Trả thù có nguy hiểm không, có phải kẻ thù rất mạnh không?
Đầu óc Lý Uân loạn lên, thừ người ra như kẻ mất hồn.
Một lúc sau, anh mới đứng dậy lấy một chậu nước bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ căn nhà tranh.
Sau một đêm, anh tìm bút viết nơi ở hiện tại của mình lên cuốn thẻ tre, sau đó cất lại vào chỗ cũ.
Nếu như thầy quay về bình an, nhất định sẽ đến tìm anh.
Lý Uân cẩn thận đóng cánh cửa của căn nhà tranh lại, cô đơn rời khỏi.
Khi Lý Uân vào núi tìm thầy thì huyện Tượng Dương đang đón một vị khách bất ngờ.
Lúc hoàng hôn buông xuống, một đoàn xe quy mô tầm hơn mười người đi đến cửa thành phía Tây.
Bây giờ huyện Tượng Dương đã được canh gác rất nghiêm ngặt, người ra vào thành đều phải kiểm tra chặt chẽ.
Lính gác thành đang định bước đến gặng hỏi thì một tấm lệnh bài bằng gỗ bay về phía anh ta, anh ta đón lấy, biểu cảm trên mặt có vẻ hơi mờ mịt.
“Tìm một người biết làm việc đến đây, người ngồi trong xe không phải là người các ngươi có thể tùy tiện kiểm tra được đâu.”
Lính gác thành lập tức giận dữ.
Ai mà lại dám làm vành làm vẻ ở huyện Tương Dương này chứ?
Đang định phát cáu thì một người lính khác đã liếc mắt ra hiệu cho anh ta, ý bảo anh ta nhìn huy hiệu gia tộc trên thân xe ngựa.
Huy hiệu gia tộc?
Người lính cúi xuống nhìn tấm lệnh bài, rồi lại nhìn về phía chiếc xe ngựa đơn giản mộc mạc đằng sau đám người.
Cả hai đều có hoa văn nhìn trông như những lá liễu, nhưng thực chất là một chữ “Liễu” được thiết kế rất tinh xảo.
Hoa văn này trông quen quen nhỉ?
“Ngây ra đấy làm gì! Đó chẳng phải là huy hiệu của gia tộc nhà Liễu Huyện lệnh sao!” Đồng nghiệp nhỏ giọng nhắc nhở anh ta.
Anh lính sợ đến mức suýt đánh rơi lệnh bài, run cầm cập bước lên trước hỏi thăm.
“Có phải quý nhân trong xe là họ hàng của Liễu Huyện lệnh không ạ?”
Cấp trên không dặn dò gì về chuyện sắp tới sẽ có người Liễu thị đến, anh lính gác thành hơi ấm ức trong bụng, chỉ sợ mất việc.
“Quý nhân trong xe đúng là họ hàng của Liễu Huyện lệnh nhà các ngươi, mau đi bẩm báo đi, tránh để lỡ việc.”
Anh lính sợ đến mức dại cả người, vội vàng đưa trả tấm lệnh bài lại: “Xin quý nhân đợi một lát, tiểu nhân đi thông báo ngay đây.”
Tuy nói như thế nhưng anh ta vẫn cẩn thận không báo thẳng với huyện lệnh mà đi tìm Phong Cẩn gần đó.
“Ngươi bảo là họ hàng của chủ công đến?”
Phong Cẩn cau mày, họ hàng của chủ công căn bản đều ở Hà Gian, Liễu Xa cũng đang ở Sùng Châu xa xôi, sao có thể đến huyện Tương Dương được?
Cho dù thế nào, anh cũng phải đích thân đi xem, đến lúc đó sẽ biết là thật hay giả.
“Dẫn đường.” Nói rồi Phong Cẩn đi về phía cửa thành.
Vừa nhìn thấy xe ngựa, trong lòng anh đã tin được tám phần.
Lúc này, rèm xe được nhấc lên, để lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
Phong Cẩn suýt chút nữa thì thất lễ, tại sao Liễu Xa lại chạy từ biên thùy Sùng Châu đến huyện Tượng Dương?
“Hoài Du, đừng để lộ ra.” Giọng Liễu Xa khàn khàn, tràn đầy mệt mỏi: “Vào thành đi.”
Do Lý Uân xin nghỉ nên chuyện đồng ruộng không có ai quản lý, Khương Bồng Cơ bèn dứt khoát tự mình ra trận.
Chân xỏ giày cỏ, tay xách guốc mộc, cô nhàn nhã thong thả đi về thành.
Quần xắn lên trên đầu gối, hai cẳng chân trắng trẻo dính đầy bùn, mái tóc dài buộc lên một cách tùy tiện.
Trên đường về, cô sờ sờ cái bụng kẹp lép, moi mấy đồng xu trong ngực ra mua hai cái bánh bao, tay cầm một cái, miệng ngậm một cái. Nếu không có ai nhắc e rằng cũng chẳng ai nghĩ đến đây lại là huyện lệnh huyện Tượng Dương.
Thế là, Liễu Xa nhìn thấy con gái mình trong cái bộ dạng đó.
Nhìn thấy Liễu Xa, Khương Bồng Cơ kinh ngạc quên cả cắn bánh bao.
Khán giả xem livestream cũng ngây cả ra.
Mấy người Phong Cẩn im lặng ngồi trong sảnh, một người đàn ông trung niên phong thái tao nhã đang ngồi trên vị trí vốn dĩ thuộc về Khương Bồng Cơ. Tuổi tác không khiến Liễu Xa già đi, những sợi tóc bạc nơi thái dương cũng chỉ làm ông càng thêm chín chắn. Thời gian rất thiên vị người đàn ông này, khiến ông càng có sức hấp dẫn hơn trước kia… Nhưng mà, đó không phải là điều quan trọng, quan trọng là tại sao Liễu Xa lại ở đây?
Nếu như không có chiếu lệnh thì bình thường châu mục của một châu không thể rời khỏi nơi cai trị.
Khương Bồng Cơ ngậm cái bánh bao, hàm hồ kêu lên.
“Phụ thân?”
Liễu Xa nhìn thấy bộ dạng thiếu niên thô lỗ của Khương Bồng Cơ mà đau cả đầu.
Ông cảm thấy… hình như mình đang nuôi một cô con gái giả.
“Sao phụ thân lại đến Tượng Dương? Bây giờ loạn như thế…” Khương Bồng Cơ nhồm nhoàm cắn ba miếng nuốt chửng cái bánh. Đang định bước vào trong, nhìn mặt đất sạch sẽ, rồi lại nhìn hai chân dính đầy bùn của mình, cô lặng lẽ rút chân về: “Con đi rửa ráy… phụ thân đợi một lát. Hoài Du, mọi người tiếp đãi cha ta…”
Khương Bồng Cơ vẩy nước bùn trên chân, thả ống quần xuống, đi guốc vào, ra vẻ chững chạc đi gặp Liễu Xa.
Cô làm trò che đậy kiểu đó khiến đám khán giả lại được dịp nhảy ra ném đá.
[Hôm Nay Năm Chương Nhé]: Streamer rác rưởi, cha cô đã nhìn thấy cái vẻ thô lỗ của cô rồi, giờ giả vờ chững chạc thì có tác dụng gì nữa! Biểu cảm của cha Streamer và Streamer buồn cười quá đi mất. Như kiểu cha kiểm tra đột xuất bắt được con trai đang xem “xiếc” ấy.
[Đoán Thử Xem Là Thật Hay Giả]: Thương cha Streamer, chắc chắn bác ấy đang nghi ngờ mình nuôi phải một đứa con gái giả.
Khương Bồng Cơ vừa liếc đống bình luận phiền nhiễu trên màn hình vừa cung kính hành lễ với Liễu Xa.
Liễu Xa đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt.
“Lại đây cha xem nào… gầy đi rồi, cũng cao hơn trước đây nữa…” >