Cô nghiêm túc thỉnh giáo người xem livestream, đám người này cười thì cười nhưng vẫn rất nhiệt tình.
Một lúc sau Khương Bồng Cơ đã nhận được cả đống giáo trình.
Nào là “Phương pháp tự học kéo tơ từ lông cừu thành len sợi”, nào là “Một trăm mẫu hoa văn đan len”. Chỉ có điều nói thì đơn giản nhưng làm thì phức tạp, trong đó còn không ít các khâu chi tiết đến người xem livestream cũng không thể giải thích được, Khương Bồng Cơ chỉ có thể tiến hành thử nghiệm theo hướng dẫn trong giáo trình hoặc là hỏi Cổ Tín một chút.
Ông rất kinh ngạc với suy nghĩ của cô, ai mà ngờ được lông cừu có thể kéo thành sợi sau đó dùng sợi làm thành quần áo giữ ấm cơ chứ?
Mặc dù cách nghĩ có chút kỳ lạ nhưng sau khi suy tư Cổ Tín đã khẳng định lông cừu chắc chắn là có thể giữ ấm. Nếu như suy nghĩ của cô thành sự thật không biết chừng sẽ mở ra một ngành nghề mới. Ông có một dự cảm, nhất định có thể tìm được cơ hội buôn bán lớn trên phương diện này.
Khương Bồng Cơ là người thuộc phái hành động, nếu đã có ý tưởng thì đương nhiên sẽ biến thành hành động.
“Đi tuyển một số thợ dệt kỹ thuật giỏi, có kinh nghiệm làm việc phong phú, lương công nhật, ngày bao ba bữa.”
Bây giờ Khương Bồng Cơ có tiền rồi, cô có thể trả lương công nhật cho những người làm thời vụ. Tin tức này truyền ra ngoài lập tức có không ít phụ nữ đến ứng tuyển.
Xây nhà, sửa đường, khai hoang cần gấp lượng nhân công lớn lại không giới hạn nam nữ, rất nhiều đàn ông và phụ nữ khỏe mạnh đều vì kiếm tiền nuôi gia đình mà làm việc cực khổ hàng ngày. Chỉ là những công việc này cần thể lực và sức lực lớn, chỉ phù hợp với những nam nữ thanh thiên khỏe mạnh, còn những phụ nữ đã có tuổi hay sức khỏe không tốt thì không làm được, thành gánh nặng của cả nhà. Hôm nay nghe thấy phủ huyện lệnh cần thợ dệt tay nghề tốt, kinh nghiệm làm việc phong phú, ngày bao ba bữa lại còn có lương, những phụ nữ lớn tuổi này cũng vui sướng đến đây ứng tuyển.
Mới đầu Khương Bồng Cơ không có ý định tuyển quá nhiều, chỉ chọn năm mươi nữ công nhân thành thật an phận cắt lông cừu, rửa lông cừu, ngâm, phơi khô...
Thực hiện từng bước một theo trình tự như trên không hề khó khăn gì, bọn họ rất hoang mang, việc này thì liên quan gì đến tay nghề của bọn họ thế? Song Khương Bồng Cơ mỗi ngày nuôi ăn còn trả bốn mươi đồng nên bọn họ cũng không nhiều lời.
Làm xong những việc này Khương Bồng Cơ còn qua lại ở tiệm rèn hai ngày, làm ra mấy chiếc bàn chải lông cừu.
Cổ Tín nhìn tiểu chủ nhân bận rộn mà bỗng có loại cảm giác như thời gian đảo ngược, bà chủ vẫn còn sống. Nhớ năm xưa, bà chủ cũng từng vì xưởng giấy mà mất ăn mất ngủ như thế này.
Dùng chày gỗ kéo đống lông cừu đã chải mượt ra thành sợi, sau đó lại bện để tăng thêm độ bền.
Năng lực làm việc của Khương Bồng Cơ cũng không tồi, sợi lông cừu làm ra cũng ra dáng, những nữ công nhân làm việc chăm chỉ kia thì càng khỏi nói, bọn họ như bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế vậy, làm thành các sợi đều tăm tắp.
Thử nghiệm một hồi cơ bản đã lên tay, năm mươi công nhân hợp tác, hiệu suất tăng lên rất cao, chỉ mấy ngày len lông cừu đã tích thành mấy trăm cuộn.
Các nữ công nhân nghe nói huyện lệnh muốn dùng những cuộn len này dệt thành quần áo, nhân lúc Khương Bồng Cơ vắng mặt bèn thì thầm:
“Ôi chao, sợi len thô như này làm sao mà dệt thành quần áo được chứ? Chẳng lẽ dùng để vá vào sao?”
Một nữ công nhân khác cười khúc khích, ngồi trên ghế hai tay thuần thục chà lông cừu.
“Một sợi len còn to hơn vết thủng quần áo thì làm sao mà vá chứ?”
Có người lại nói: “Ai biết được? Mặc dù huyện lệnh còn nhỏ tuổi nhưng nhiều sáng kiến lắm. Nếu đã trả lương mời người đến làm việc thì chắc chắn có tính toán rồi. Cô tò mò như vậy thì tự đến trước mặt huyện lệnh mà hỏi, ở đây bép xép làm cái gì? Có quý nhân nào thích kẻ dưới lắm mồm không? Cô không muốn làm việc này thì vẫn còn rất nhiều người tranh nhau làm đấy.”
Nữ công nhân kia hơi chột dạ: “Chẳng qua là tán phét vài câu, cũng đâu đến tai huyện lệnh...”
Lúc này Khương Bồng Cơ đang làm gì?
Cô đang nghiên cứu đủ các cách đan len, mỗi ngày đều đến sảnh chính vụ báo cáo. Mấy người Phong Cẩn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cô vật lộn với hai que đan gỗ cùng cuộn len thì không khỏi ôm trán, chủ công như vậy sớm muộn gì cũng xong đời.
Chỉ thấy hai tay cô cầm hai que đan dài, chiếc bàn trước mặt đặt tập giấy trúc viết chi chít chữ, vừa chăm chỉ vừa nghiêm túc. Nhưng mà, nếu có ai xem được bình luận trên kênh livestream lúc này có lẽ sẽ không cảm thấy như vậy nữa.
[Bạc Hà Thất Nguyệt]: Ha ha, Streamer rác rưởi, cuối cùng cũng có thứ cô không biết rồi.
[Bánh Bò Hình Mèo]: #xoa mặt, Streamer à, rốt cuộc cô đang bướng bỉnh cái gì cơ chứ, ném thẳng tập sách cho những nữ công nhân kia để bọn họ tự nghiên cứu đi, phải có kỹ thuật có chuyên môn mới được. Đan dệt là một môn học, một môn nghệ thuật. Mặc dù khá đơn giản nhưng cũng cần một chút thiên phú. Tôi nhìn cô đan hơn hai tiếng rồi, hận không thể trèo qua màn hình để cầm tay dạy cô đan...
Bọn họ thà xem Khương Bồng Cơ đi nghịch bùn còn hơn.
[Bánh Sầu Riêng Nghìn Tầng]: Ha ha, bác lầu trên không cần nói thẳng nói thật như thế nhé, tôi vẫn muốn xem Streamer đan áo len.
Người xem livestream vô tình chế giễu, Khương Bồng Cơ cau mày, ném que đan lên bàn.
Kỳ Quan Nhượng thầm bĩu môi, lẳng lặng dời mắt, tránh bị Khương Bồng Cơ bắt được anh ta đang hóng hớt.
Cổ Tín mang đến một lượng lớn lương thực, ngựa và da cừu, những thứ này đều phải tính toán số lượng rồi nhập vào kho.
Mấy người Kỳ Quan Nhượng đều đang bận bịu việc này, đau khổ quay lại thời gian tăng ca đến chết, vậy mà chủ công nhà mình không những không thương tiếc cấp dưới mà còn ôm hai cây que đan với một cuộn len vật lộn... Đến khi gặp chướng ngại còn tức giận ném đồ vật.
Người so với người đúng là làm người ta tức điên!
Nếu không thì sao người ta là chủ công còn anh thì phải tăng ca chứ?
Lúc này, Lý Uân đi thu mua hạt giống ở quận Thừa Đức bên cạnh đã trở về, trên người anh còn mặc một bộ áo vải thô hơi cũ nát, lộ ra cánh tay cơ bắp cuồn cuộn. Hai chân anh đã rửa sạch sẽ, ống quần sắn đến đầu gối lộ ra bắp chân cường tráng.
Sự xuất hiện của Lý Uân làm dời đi phần lớn sự chú ý.
Khương Bồng Cơ liếc nhìn Lý Uân, lại nhìn que đan và cuộn len trên bàn, không đợi Lý Uân hành lễ đã vẫy tay với anh.
“Hán Mỹ tới đây. Ở đây có một việc quan trọng giao cho huynh, huynh có thể thuận lợi hoàn thành không?”
Bỗng nhiên ba người Phong Cẩn và người xem livestream đều có một loại dự cảm không lành. Khoan đã...
Kỳ Quan Nhượng kinh ngạc trợn tròn hai mắt, đăm đăm nhìn Lý Uân đang cười ngây thơ mà nhiệt tình.
“Chủ công nhờ vả đương nhiên Uân sẽ dốc hết sức lực.”
Khương Bồng Cơ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc như muốn nói điều gì quan trọng lắm.
“Một tháng nữa là đến thu hoạch vụ thu, thời tiết thì ngày càng lạnh. Trang phục chống rét của người dân trong huyện vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ, thật khiến người ta lo lắng. Để cho dân chúng đều có thể mặc quần áo ấm, ta đã tình cờ tìm được một phương pháp đan len, có điều hai tay ta không linh hoạt nên chưa nghiên cứu thành, lại thêm có nhiều việc khác khiến ta khó mà phân thân được. Huynh cầm lấy chịu khó nghiên cứu xem, nếu như có thể làm ra kỹ thuật này thì không biết có bao nhiêu người dân được lợi. Huynh nhất định phải chăm chỉ nghiên cứu, đừng phụ sự kỳ vọng của dân chúng.”
Ba người Phong Cẩn: “...”
Khán giả xem livestream: “...” >