Khương Bồng Cơ nói: “Ta đi thay quần áo đã, huynh để ý người phía dưới trước, đừng để bọn họ chạy mất.”
Lý Uân gật đầu, khôi phục lại vẻ mặt nam thần nghiêm túc cao ngạo lạnh lùng thường ngày, sa sầm mặt bắt đầu theo dõi.
Bên dưới, ngọn lửa giận trong lòng tân binh Điển Dần đang cháy hừng hực, bản thân anh từng bảo vệ các cô gái trong thôn, dẫn đầu đàn ông trong thôn đánh nhau với Thanh Y Quân, cuối cùng kết quả cửa nát nhà tan, phải chạy vào rừng làm thổ phỉ. Có thể nói anh là người căm ghét sự tồn tại của doanh kỹ nhất trong tất cả các tân binh ở đây.
Quân doanh vốn là nơi những người đàn ông nhiệt huyết kiến công lập nghiệp, là nơi nghỉ ngơi sau khi chinh chiến sa trường, sao có thể có những trao đổi ngầm ghê tởm như vậy?
Có lẽ là phản ứng của Điển Dần khiến hai tân binh kia khó chịu, một trong số đó lên tiếng: “Ê, sao ngươi tự dưng trừng mắt, nhìn chằm chằm ta làm gì?”
Điển Dần chất vấn: “Các ngươi có biết những người được gọi là doanh kỹ là thế nào không?”
Tân binh kia thờ ơ trả lời: “Đương nhiên đều là những mụ đàn bà lăng loàn, phải chăng vị đại hán mặt đen này còn thương hoa tiếc ngọc cho họ sao? Ta không có ý gì đâu, trông ngươi vừa nghèo vừa xấu, nếu ở bên ngoài thì có khi chẳng túm được mụ đàn bà nào, bây giờ còn để ý đến những thứ này làm quái gì.”
Điển Dần cố nén cơn giận, giọng nói hạ thấp vài phần: “Rất nhiều người trong doanh kỹ đều là phụ nữ và trẻ em vô tội, bị cưỡng ép bắt tới...”
Một gã tân binh khó chịu, nhổ nước bọt: “Cái cọc gỗ nhà ngươi có chuyện gì đấy? Cố ý gây sự đúng không? Ông đây mặc kệ mấy người phụ nữ kia vào đây thế nào, bị bắt hay bị cướp, tóm lại không liên quan gì đến ông đây.”
Tân binh kia đứng lên, giọng nói chợt cao vút, khiến những người xung quanh chú ý. Gã nói tiếp: “Đám phụ nữ bên doanh trại nữ kia kìa, nếu ngươi nín được thì đừng có sang đó mua vui nhé. Lo chuyện của mình đi, còn tưởng mình là thánh chắc.”
Một tân binh bên cạnh cũng xen lời, nói với Điển Dần: “Phụ nữ ở bên doanh trại nữ không phải bị bắt hoặc cướp tới đâu, họ đều tình nguyện tới theo cáo thị chiêu mộ của phủ huyện lệnh. Người ta tự nguyện vào quân doanh hầu hạ đàn ông. Vị đại ca này, đừng lo nhiều chuyện như vậy. Huyện lệnh thương chúng ta cực khổ nên chuẩn bị nhiều phụ nữ dịu dàng xinh xắn đấy thôi, cứ ngoan ngoãn hưởng thụ là được rồi, đừng có mà đi kiếm chuyện.”
Ban đầu Điển Dần còn có chút hi vọng, tới giờ thì hoàn toàn thất vọng. Tại sao huyện Tượng Dương bề ngoài ngăn nắp đẹp đẽ là thế mà lại trắng trợn xây dựng doanh kỹ chứ?
Một tên tân binh cười sằng sặc: “Đúng đấy, đừng gây sự. Nếu không ngươi không có trái ngọt mà ăn đâu! Có doanh kỹ, lúc chúng ta nhàm chán còn có cái mà giải khuây, nhìn vóc dáng ngươi cao to thế thôi nhưng chắc là vẫn còn xanh và non lắm. Đến lúc đó, mấy huynh đệ sẽ dẫn ngươi đi xem, tuốt kiếm rồi là biết mùi phụ nữ ngay.”
Hầu hết những tân binh này không để ý tới biểu cảm nhăn nhó của huấn luyện viên.
Đám tân binh này to gan gớm nhỉ, dám nói doanh trại nữ binh là doanh kỹ ư?
“Đáng tiếc không có Khương nữ lang ở đây, nếu không đã dạy cho bọn nhóc này một bài học.”
“Theo như cấp trên nói, Khương nữ lang định dẫn bộ khúc ở Hà Gian đến đây tụ hợp, có lẽ năm sau sẽ bắt đầu khởi hành. Nếu thuận lợi, đại khái hơn một tháng là tới nơi.” Bộ khúc đã từng coi thường phụ nữ, tuy nhiên hiện tại họ không dám, đặc biệt là đối với nhóm bộ khúc nữ. Không ai dám trêu chọc, nếu không chỉ tích tắc thôi là sẽ tuyệt đường con cháu ngay. Bộ khúc nữ ra tay hiểm độc, thủ đoạn khiến người ta trố mắt lĩu lưỡi. Nói thật, nếu không phải là đang huấn luyện, họ còn tưởng mình sẽ bị chém chết.
Kẻ nào bị những bộ khúc nữ kia quây thì chắc chắn sẽ phải chịu thiệt, như bị đá đũng, chọc mắt, đánh vào yết hầu, gãy xương, bẻ ngón tay, đạp chân, đập vào ngực... Chiêu thức hiểm độc thì cũng thôi, vậy mà tốc độ họ ra tay còn nhanh, căn bản không kịp ngăn chặn.
Nói thật, những người từng trải qua quá nhiều cuộc huấn luyện như họ cũng không dám ra tay ác như vậy.
Nhưng những người này e rằng không ngờ được về sau nữ binh lại còn nhanh hơn.
“Mấy tên này vẫn còn quá trẻ, ài....”
Đội trưởng huấn luyện viên khẽ thở dài, ánh mắt toát lên vẻ như đang xem kịch vui. Không ngờ, Khương Lộng Cầm không ở đây thì vẫn có “nữ binh” có thể dạy những tân binh này một bài học.
Điển Dần vừa tức tối vừa thất vọng, mặt mũi hằm hằm mang theo cơn giận ngút trời. Đám tân binh kia bị anh nhìn như vậy còn tưởng Điển Dần muốn đánh nhau với bọn họ, thế là từng người một không tự chủ được mà đứng lên, lui vào giữa. Dù sao Điển Dần cũng cao to, có ưu thế hơn.
“Ngươi muốn làm gì? Gây chuyện ở đây thì cẩn thận bị ném ra ngoài đấy!”
Điển Dần cười khẩy, đang định nói anh cũng không thèm ở chỗ này nữa thì một giọng nói trong trẻo truyền đến từ phía sau.
“Tên rùa rút đầu chết bầm nào dám nói doanh trại nữ binh là doanh kỹ vậy? Chui ra đây!”
Điển Dần quay người lại, chỉ thấy một thiếu nữ cao ráo cân đối đứng gần đây, tay cầm một cây thương, gương mặt trắng nõn nở nụ cười khinh khỉnh, nhìn họ với ánh mắt lạnh như băng...
Người đến không có ý tốt, Điển Dần phát hiện đối phương toát ra hơi thở chết chóc, bèn lùi lại một bước theo bản năng. Những kẻ kia dường như không phát hiện được, ngược lại còn tò mò ló đầu ra, vây quanh xem “nữ binh” mới tới.
Lý Uân vẫn đang quan sát tình hình nơi này, lúc trông thấy Khương Bồng Cơ ra trận, anh suýt nữa thì phụt nước miếng.
Chủ công nhà anh coi việc giả gái chỉ là thay một bộ quần áo, vấn tóc gọn gàng như phụ nữ là xong hay sao? Phải vẽ mày tô son chứ? Cứ thế để mặt mộc thôi à? Còn hai miếng thịt trước ngực thì sao? Lý Uân lặng lẽ liếc qua phần ngực của chủ công, chỉ thấy một vùng đất bằng phẳng.
Khoan đã, chủ công nhà mình thay đồ nữ vào, lại vấn tóc lên đúng là hơi giống thật... Ít nhất nếu tên nào mắt hơi kém, không chừng còn tưởng lầm chủ công là nữ ấy chứ.
Lý Uân đứng một bên chê bai, ngồi chờ chủ công nhà mình xử đẹp đám tân binh này.
“Ui chà, hóa ra là cô em à...”
Thái độ của Khương Bồng Cơ làm vài tân binh khiếp sợ, tuy nhiên vẫn có kẻ to gan lớn mật, khăng khăng coi doanh trại nữ binh chính là doanh kỹ, mà mấy người xuất thân từ doanh kỹ thì chẳng cần phải tôn trọng, dù sao cũng chỉ là loại phải lên giường hầu hạ đàn ông mà thôi...
Ngay cả khi đứng trước Khương Bồng Cơ khí thế vượt trội, đám này chẳng những không sợ hãi mà ngược lại còn nảy sinh suy nghĩ khó tả.
“Được rồi, nếu nữ lang cứ khẳng định doanh trại nữ binh không phải doanh kỹ thì chúng ta gọi bằng cái tên khác, cô xem thế nào?”
Khương Bồng Cơ nhếch môi, cây thương xoay thành vòng tròn giữa những ngón tay linh hoạt của cô: “Không được!”
Vừa dứt lời, dưới sự điều khiển của cô, đầu thương đã đập vào mặt đối phương.
“Con mụ điên này, sao lại đánh người!”
Cô ra tay quá đột ngột, một tân binh bị đánh trở tay không kịp, đưa tay lên lau miệng còn thấy cả vết máu. Gã liếm hàm răng, còn bị lung lay nữa chứ.
Khương Bồng Cơ cười dịu dàng, lại nói: “Bà đây không chỉ đánh mày mà còn muốn đánh mày đến nỗi không bò dậy nổi cơ.”
Hễ ngứa tai là đánh chính là phong cách của Khương Bồng Cơ. Cô không bao giờ chờ đối phương sẵn sàng vào trận mới ra tay.
Cây thương gỗ trong tay cô giống như con rắn uốn lượn quanh cánh tay, chỉ đâu đánh đấy, bóng cây thương gần như hóa thành ảo ảnh.
Một tân binh khác chỉ ngẩn ngơ đôi chút đã bị đánh vài cái, đau đến nỗi phải lăn trên đất trốn tránh.
Đánh chán tay, Khương Bồng Cơ quay sang hỏi những tên còn lại: “Còn ai cho rằng doanh trại nữ binh là doanh kỹ nữa không?”
Đám tân binh thấy cô kiêu ngạo như vậy, không khỏi bực tức.
“Chẳng lẽ không đúng?”
“Vốn dĩ chính là doanh kỹ...”
Khương Bồng Cơ cười lạnh, ôm cây thương gỗ: “Ngứa xương à, muốn chơi đúng không?” >