Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 490

Không biết cô đã kích thích Thượng Quan Uyển chỗ nào mà cô gái này lại ôm eo cô, vùi đầu vào lòng cô mà gào khóc.

Khương Bồng Cơ ngẩn ngơ giây lát, chợt nhận ra có gì đó không đúng.

Thượng Quan Uyển đúng là rất hoạt bát cởi mở nhưng không có nghĩa là cô không được dạy dỗ theo hình tượng của sĩ tộc. Vì vậy, đáng lẽ Thượng Quan Uyển đau lòng đến mức nào thì cũng không thể khóc lóc mất hình tượng như lúc này.

Thượng Quan Uyển biết giới tính của cô, nhưng người ngoài thì đâu có biết. Cô ấy ôm một người đàn ông, khóc lóc thảm thiết trước mặt bao người, bị người ta biết được kiểu gì cũng bị cười nhạo là vô liêm sỉ. Ngoài ra, cô ấy còn đi cùng bộ khúc từ quận Hà Gian tới huyện Tượng Dương, cho dù Thượng Quan Uyển nghịch ngợm thế nào chăng nữa thì cũng không dám bỏ nhà ra đi.

Khương Bồng Cơ sa sầm mặt, bấy giờ Khương Lộng Cầm mới bước đến cung kính cúi chào cô: “Thuộc hạ Khương Lộng Cầm tham kiến chủ công.”

“Đứng lên đi, đừng đa lễ.” Khương Bồng Cơ cau mày hỏi: “Uyển Nhi theo em rời khỏi quận Hà Gian à?”

“Vâng.” Khương Lộng Cầm thẳng thắn trả lời. Một lát sau, gương mặt lạnh lùng của cô ánh lên vẻ tức giận, đã từng là một cô gái bị mắc vạ, cô không thể đứng nhìn chuyện bi thảm như vậy xảy ra: “Chủ công, chuyện của Uyển nương tử rất dài dòng. Không phải cô ấy tự tiện bỏ nhà ra đi mà chẳng qua là bất đắc dĩ thôi. Nếu không rời khỏi quận Hà Gian, e rằng sau này chủ công chỉ còn nhìn thấy mộ của Uyển nương tử.”

Lòng dạ Khương Bồng Cơ nặng trĩu, cô vừa dỗ dành Thượng Quan Uyển đang khóc nức nở, vừa nói: “Chỗ này không tiện nói chuyện, vào thành trước đã.”

Thấy Thượng Quan Uyển khóc đến lả người, Khương Bồng Cơ cũng không an ủi nữa, lẳng lặng chờ cô tự bình tĩnh lại. Một lát sau, vạt áo trước ngực bị ai đó kéo nhẹ, cô cúi đầu hỏi: “Khóc xong chưa?”

Thượng Quan Uyển đưa tay lau nước mắt, vạt áo trước của Khương Bồng Cơ cũng bị nước mắt cô thấm ướt.

“Không, không khóc nữa... Uyển Nhi đâu có thích khóc...”

Dù bị Trương thị giày vò, cô vẫn kiên cường không rơi một giọt nước mắt, vậy mà hôm nay gặp Khương Bồng Cơ, nước mắt cô lại tuôn như suối.

Thượng Quan Uyển cảm nhận được có vô số ánh mắt tập trung vào người mình, bỗng dưng không tài nào khóc nổi, thoáng cái mặt đỏ gay.

“Vậy thì đừng ôm ta nữa, chẳng lẽ muội muốn ta ôm vào thành ư?”

Khương Bồng Cơ khẽ cười, đưa tay xoa đầu Thượng Quan Uyển. Chỉ mới xoa một cái, cô đã phát hiện có gì đó khác lạ. Cô cau mày, trong lòng bỗng xuất hiện một suy đoán to gan lớn mật. Khương Bồng Cơ cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, hỏi han: “Sao muội lại cắt tóc?”

Thân thể tóc da là thứ nhận của cha mẹ.

Theo quy tắc, ngoài một số trường hợp đặc biệt thì cả đời người con gái phải nuôi tóc dài, không bao giờ được cắt.

Mặt Thượng Quan Uyển tái nhợt, cắn môi nói: “Chồng mất, tiết phụ phải cắt...”

Khương Bồng Cơ nghe xong, sắc mặt đột nhiên tối sầm. Nghĩ đến thái độ và sự xuất hiện đột ngột của Thượng Quan Uyển tại huyện Tượng Dương, cô lờ mờ đoán được sự thật rồi.

“Vào thành!” Giọng cô trầm hơn đôi chút, Khương Lộng Cầm mặc bộ đồ huấn luyện, đi theo Khương Bồng Cơ vào phủ huyện lệnh.

Rất lâu sau...

Bốp... choang...

Tiếng chiếc bàn vỡ vụn truyền đến từ sảnh sau, Kỳ Quan Nhượng không khỏi nhíu mày. Chốc lát sau, giọng nói kìm nén cơn giận của chủ công truyền đến. Anh ta thoáng ngơ ngác, không biết kẻ mù nào dám chọc giận chủ công nhỉ?

Thấy Khương Bồng Cơ phát hỏa, Thượng Quan Uyển ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Lan Đình tỷ tỷ, Uyển Nhi không sao nữa rồi.”

“Gọi ca ca đi.” Khương Bồng Cơ nhấn mạnh.

Thượng Quan Uyển cúi thấp đầu: “À, Lan Đình ca ca, Uyển Nhi thật sự không sao cả.”

Sau khi bỏ lại đơn li dị cho Trương thị, cô lập tức cởi bỏ quần áo của người đã có chồng, khôi phục lại dáng vẻ thiếu nữ xưa kia. Chỉ mỗi mái tóc là chưa thể nuôi dài lại, cho dù cô che giấu rất tốt nhưng Khương Bồng Cơ vừa sờ một cái là phát hiện ra ngay.

“Không biết trí thông minh thường ngày của muội đi đâu mất rồi. Đáng lẽ lúc mẹ kế ép muội, muội phải nghĩ cách chuồn êm khỏi phủ, cầm tín vật ta đưa đến Liễu phủ nhờ trợ giúp chứ.” Khương Bồng Cơ chỉ tiếc mài sắt mà không nên kim, cô giơ tay lên cốc trán Thượng Quan Uyển: “Nếu không phải mẫu thân ta may mắn ngăn cản muội thì muội định kết thúc cuộc đời luôn hả?”

Tự vẫn là hành động của kẻ yếu đuối, Khương Bồng Cơ luôn luôn khinh thường.

Thượng Quan Uyển thấy ấm lòng, cúi thấp đầu nói: “Lúc ấy... muội không nghĩ ra mà...”

Chẳng qua cô tự tin thái quá, được yêu thương bao nhiêu năm, hầu như chẳng bao giờ coi mẹ kế là đối thủ cả. Cô tin tưởng người nhà chắc chắn sẽ đứng về phía mình, bảo vệ mình không để mẹ kế ức hiếp. Huống chi bấy giờ cô đã có hôn ước, chỉ cần hết thời gian để tang là có thể gả về nhà chồng, nhắm mắt làm ngơ mặc kệ mẹ kế miệng nam mô bụng một bồ dao găm kia. Có điều tính nhầm một bước là thua cả ván cờ. Có mẹ kế thì cũng có cha ghẻ, câu nói này quả thật không sai chút nào.

Mẹ kế cũng lợi hại thật đấy, dịu dàng hiểu ý, cam chịu nhẫn nhục, luôn cúi thấp đầu, thấp đến nỗi Thượng Quan Uyển coi thường.

Cô thật nghi ngờ, mẹ kế xuất thân sĩ tộc chứ không phải thanh lâu đấy chứ?

Bà ta ra vẻ ta đây hết lần này đến lần khác, lại hùa theo bà nội, nịnh nọt phụ thân, dần dần dựa hơi hai ngọn núi cao nhất trong nhà. Mẹ chồng tương lai của cô thì bị bà ta kích bác, gấp gáp đòi từ hôn, Thượng Quan Uyển đường đường là thiên kim cành vàng lá ngọc lại biến thành trò cười cho thiên hạ.

Hiện giờ nghĩ lại, bà mẹ kế này lợi hại thật, giống như con nhện giăng một lớp lưới, rồi lẳng lặng trốn một bên chờ con mồi sa vào, tới khi con mồi giãy giụa đến nỗi mất hết sức lực, không còn thở nữa, nó mới đột ngột ra tay lột da tróc xương rồi cho vào bụng.

Nghĩ tới đây, Thượng Quan Uyển không khỏi rùng mình kinh hãi.

Khương Bồng Cơ thở dài ngao ngán: “Thôi, tóm lại bây giờ muội bình yên vô sự là được rồi.”

Thượng Quan Uyển đáp lời, mỉm cười kéo tay cô, sợ hãi lên tiếng: “Giờ đây Uyển Nhi không còn chỗ nào để đi cả, Lan Đình ca ca có bằng lòng nhận nuôi một người nhàn rỗi như muội không?”

“Không.” Khương Bồng Cơ khẳng định chắc nịch. Thượng Quan Uyển chưa kịp buồn bã thì cô lại cất lời: “Uyển Nhi đến giúp ta được không?”

Thượng Quan Uyển ngẩn ra.

Các bình luận liên tục oanh tạc màn hình livestream.

[Lão Đại Đồ Mi]: Mẹ kiếp, Streamer có thể giữ thể diện không, có thể giữ thể diện không, có thể giữ thể diện không!

[Lão Đại Tinh Tinh]: Chào mọi người, tôi là thể diện của Streamer đây, hiện tại cô ấy không cần tôi nữa rồi, tôi khó chịu quá, a hu hu.

[Lão Đại Điên]: Thượng Quan loli, cái này gọi là mới thoát khỏi hang hổ lại bước nhầm vào hang sói.

Khán giả cảm thương cho những điều Thượng Quan Uyển gặp phải, nhưng vì khoảng cách địa lý, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn chú thỏ non nhảy vào bẫy của Khương Bồng Cơ. Cô gái nhỏ này nhảy vào bẫy rồi còn vui tươi hớn hở tự lấp đất chôn mình ấy chứ. Đã bị Streamer bán lại còn đếm tiền thay người ta nữa.

Thượng Quan Uyển chớp mắt, không hiểu ý Khương Bồng Cơ: “Giúp Lan Đình ca ca làm gì?”

Khương Bồng Cơ không thèm để ý những bình luận kia: “Ta định thành lập một trường học dành cho trẻ em mọi độ tuổi, không mong chúng thành bác học nhưng ít nhất phải biết chữ, biết tính toán. Uyển Nhi làm giáo viên dạy bọn chúng giúp ca ca được không?”

Nhân tài đỉnh cao có gặp được hay không chỉ có thể dựa vào may mắn, nhưng nhân tài cơ bản thì có thể tự mình bồi dưỡng, cho học vài ba năm là sử dụng được rồi.

Khương Bồng Cơ là người làm việc lớn nên mỗi bước đi cô phải tính toán kỹ càng. >
Bình Luận (0)
Comment