Trời đất bên ngoài rộng lớn lắm ư?
Ngụy Tĩnh Nhàn chỉ cảm thấy như có một viên đá rơi tõm vào giữa hồ, tạo thành gợn sóng dập dờn rồi từ từ lan rộng ra. Mũi cô bỗng cay cay, tuy nhiên cô vẫn cười trêu: “Phu quân không sợ thiếp bận việc chính sự, không quan tâm đến chàng và Trường Sinh sao?”
Phong Cẩn cười khẽ: “Vậy thì ta sẽ gánh việc giúp nàng, thế là nàng sẽ có nhiều thời gian quan tâm đến ta và Trường Sinh rồi.”
Ngụy Tĩnh Nhàn đỏ mặt, nhẹ nhàng mắng một câu, xấu hổ nói: “Vợ chồng già với nhau rồi còn nói mấy lời này, không biết ngại à.”
Phong Cẩn buồn cười: “Mới cưới nhau chưa được mấy năm, già ở đâu mà già.”
Hai vợ chồng tình cảm thắm thiết cứ thế đi ngủ. Ngày hôm sau Phong Cẩn khoan khoái đến sảnh chính vụ làm việc.
Khương Bồng Cơ đang ăn bánh bao, thấy Phong Cẩn đến bèn hài hước trêu đùa: “Chà chà, hiếm khi Hoài Du lại ngủ quên.”
Phong Cẩn cũng không chịu thua, đốp lại: “Hiếm khi chủ công lại chăm chỉ thế này.”
Khương Bồng Cơ liếc xéo, mặt dày nói: “Huynh sai rồi, chủ công nhà huynh lúc nào chẳng chăm chỉ.”
Nếu không phải truyền thống văn hóa không cho phép thì anh chỉ muốn ném cho cô một ánh mắt khinh thường.
Lúc nói câu này, lương tâm cô không đau sao?
Chủ công nhà anh luôn mặc kệ, ngoại trừ một số văn thư cô phải đích thân phê duyệt thì những chuyện còn lại toàn vứt cho thuộc hạ, làm gì cũng tùy hứng. Muốn gặp được cô ở sảnh chính vụ thì một là hôm nay họ gặp may, hai là cô rảnh rỗi sinh nông nổi.
Khương Bồng Cơ ngáp một cái, tiếp tục vật lộn với đống văn thư.
“Sao hôm nay chủ công chăm chỉ thế?” Sau khi ngồi xuống, Phong Cẩn hỏi thăm Vệ Từ. Đừng tưởng Vệ Từ không khỏe mà nhầm, mỗi ngày anh đều là người tới sớm nhất, năng suất làm việc cũng cao tới mức khiến người khác phải kính nể: “Chủ công luôn không thích những thứ giấy tờ này mà.”
Vệ Từ bật cười: “Chủ công sợ sống những ngày bình yên quá nên vội vã muốn ra tay với quận Phụng Ấp rồi.”
Anh không dám nhận mình hiểu rõ về cô gái này, nhưng ít ra anh cũng hiểu đôi chút về tính tình của cô. Tuy rằng cuộc sống an nhàn khiến người ta quyến luyến nhưng càng để lâu thì càng lười biếng, mà Khương Bồng Cơ thì ghét nhất là lười biếng.
Phong Cẩn hơi giật mình, nói với vẻ cam chịu: “Nhưng mà... bộ khúc mà Khương nữ lang mang đến và binh lính cũ cần phải có thời gian làm quen chứ.”
Hai nghìn bộ khúc mà Khương Lộng Cầm mang tới không phải gà, chắc chắn sẽ là một trong những đội chủ lực tấn công quận Phụng Ấp lần này. Nếu chưa quen phối hợp mà đã đem ra chiến trường, Phong Cẩn lo sẽ bị tổn thất nặng nề.
Vệ Từ thản nhiên buông lời: “Thế nên chủ công không phải rảnh rỗi sinh nông nổi mà tìm việc làm cho mình đâu.”
Bên này, Khương Bồng Cơ đang mài đao soàn soạt chuẩn bị xử Thanh Y Quân ở quận Phụng Ấp thì ở một nơi khác, chiến trường cũng đang ở thời điểm giằng co.
Phía Nam.
Sắc mặt Xương Thọ Vương càng lúc càng khó coi. Kể từ đầu xuân đến giờ, ông ta lấy danh nghĩa Thanh Quân Trắc dẫn binh vây đánh Kham Châu, vốn tưởng rằng sẽ đánh nhanh thắng nhanh, nào ngờ kết quả lại không được như mong muốn.
Theo dự liệu ông ta có thể lấy được Kham Châu dễ như trở bàn tay, thế nhưng đâu ngờ nó lại là một miếng xương cứng khó gặm. Ông ta tưởng mình sẽ chiếm Kham Châu, ép Hoàng đế nhường ngôi, vậy mà đội quân của ông ta vẫn bị chặn ở biên giới Kham Châu. Kết quả nơi chiến trường báo về gây áp lực lớn cho ông ta. Sau ba ngày liên tiếp, quân của ông ta đã tổn thất tổng cộng năm nghìn người.
“Tên Hoàng Hiệu úy kia chắc chắn là được cao nhân chỉ dạy nên rất thành thạo binh pháp. Nếu muốn bắt được hắn thì e rằng phải tăng thêm binh lực.”
Mưu sĩ dưới trướng nhìn kĩ tin tức trinh thám gửi về, chân mày hơi giãn ra rồi lại nhíu, có vẻ vô cùng bối rối.
Cũng không biết bên kia có vị cao nhân nào chỉ dạy mà bọn chúng luôn đoán ra ý đồ của bọn họ trước một bước, rất ít đánh chính diện, chủ yếu là đánh du kích, đánh lén, gây trở ngại nghiêm trọng cho bước tiến công của Xương Thọ Vương bên này.
Xương Thọ Vương dẫn theo hơn một trăm nghìn binh mã bao vây Kham Châu, mỗi ngày tiêu hao một lượng lương thực khổng lồ. Qua một mùa đông, tưởng rằng Kham Châu đã cạn kiệt lương thực, bọn họ có thể thâu tóm được Kham Châu với mức tổn thất nhỏ nhất, ông ta sẽ lên ngôi Hoàng đế trở thành chủ nhân của Đông Khánh...
Nhưng thực tế lại vả vào mặt ông ta, Kham Châu không những không yếu mà thậm chí còn có thể ngang tài ngang sức đánh với bọn họ.
Ông ta muốn đánh hạ Kham Châu xong trước mùa xuân nhưng không ngờ lại vấp ngã ở nơi này.
“Ha ha, cái gì mà Hoàng Hiệu úy, chỉ là một tên thái giám mà thôi.” Xương Thọ Vương bĩu môi khinh thường.
Hoàng Hiệu úy, Hoàng Tung, cháu nuôi của Hoàng Thường thị.
Hoàng Tung nguyên là đô tuần của thành Thượng Kinh. Năm ngoái Thượng Kinh động đất, anh ta dẫn theo binh lính tuần tra cứu được không ít trọng thần và thân quyến của họ. Dù những người này đều khinh thường xuất thân của Hoàng Tung nhưng do có cái ơn cứu mạng, bọn họ cũng không thể không khen ngợi anh ta đôi câu.
Nhờ có những người này, con đường làm quan của Hoàng Tung trở lên xán lạn, sau đó lại trở thành Hiệu úy quản lý năm nghìn cấm vệ quân.
Xương Thọ Vương tấn công Kham Châu, Hoàng Tung chủ động xin xuất binh đánh giặc khiến Hoàng đế vô cùng vui mừng, càng xem trọng anh ta.
Vì vậy, chiến trường cánh trái do Hoàng Tung dẫn đầu trước mắt là nơi khó đối phó nhất. Mặc dù binh lực của Xương Thọ Vương nhiều hơn Hoàng Tung không ít, nhưng hai bên giao chiến mấy lần thì quân của Xương Thọ Vương lại tổn thất hơn năm nghìn binh lính.
Cho dù cánh phải và giữa cũng có chút thành quả nhưng so với tổn thất của cánh trái thì vẫn là Xương Thọ Vương thiệt thòi.
Mưu sĩ thở dài, nói: “Anh hùng không hỏi xuất thân, dù cho chủ công không thích nghe nhưng Hoàng Tung quả thực đáng được chủ công chú ý.”
Vẻ mặt Xương Thọ Vương trầm xuống, vẻ mặt chán ghét: “Ngươi không có cách nào diệt trừ thằng nhóc này sao?”
Vị mưu sĩ kia ngoài mặt vẫn như thường nhưng trong lòng đã nảy sinh chút ghét bỏ. Lúc trước Xương Thọ Vương làm mất mặt gã trước các tướng sĩ trong doanh, giờ lại giở giọng sai khiến, đúng là không có một chút tôn trọng nào...
Gã thầm mắng chửi trong lòng, Xương Thọ Vương giờ còn chưa leo lên ngôi Hoàng đế đã lột lớp da giả minh quân chiêu dụng hiền tài rồi.
Trong lòng thì nghĩ như thế nhưng ngoài mặt gã lại không dám chọc giận Xương Thọ Vương: “Nếu như đánh chính diện, sau lưng hắn có cao nhân chỉ điểm, sẽ không dễ đối phó...” Mưu sĩ nhíu mày, trong lòng đã nghĩ ra kế độc, giọng gã lạnh lẽo cay nghiệt: “Nhưng mà điều hắn khỏi chiến trường thì lại không khó.”
Xương Thọ Vương dừng một chút nói: “Chỉ cần điều hắn đi, chờ đến khi tóm gọn Kham Châu thì việc xử thằng ranh con Hoàng Tung sẽ dễ như trở bàn tay. Ngươi chỉ cần nói ngươi có kế sách gì, nếu khả thi ta sẽ phái người đi làm.”
Mưu sĩ nén cơn bực bội đang rộn rạo trong lòng xuống, bình tĩnh nói: “Cái này không cần làm phiền người khác, chỉ cần chủ công viết một bức thư mời chào lời lẽ khẩn thiết là được, có thể hứa hẹn bao nhiêu điều tốt thì cứ hứa hẹn.”
Xương Thọ Vương không hiểu, mấy câu ngoài miệng có thể lừa được Hoàng Tung qua đây sao?
Mưu sĩ thầm nghĩ chủ công như heo, đầu óc trì trệ không biết động não.
“Cũng không phải là vì lôi kéo Hoàng Tung, chỉ là khiến cho Hoàng đế khiêng dè Hoàng Tung, thậm chí nảy sinh sát ý mà thôi.” Mưu sĩ giải thích ngắn gọn, tránh cho Xương Thọ Vương không hiểu: “Hoàng đế cực kỳ đa nghi, Hoàng Tung đang ngày càng có tiếng nói trong quân đội, nếu như lúc này truyền đến tin tức chủ công chiêu dụ Hoàng Tung thì Hoàng đế có không giết hắn nhưng cũng sẽ không cho hắn tùy ý ở tiền tuyến nữa. Về phần Hoàng Tung...”
Mưu sĩ nói đến đây thì dừng rồi nuốt câu sau lại.
Hoàng Tung này cũng không phải là kẻ tầm thường.
Không biết hắn ta là kẻ trung thành mù quáng với Hoàng đế... hay là kẻ thấy tình thế bất lợi là ba chân bốn cẳng bỏ chạy nữa?
Nhưng mà, dù là loại nào thì Xương Thọ Vương đều không thiệt. >