Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 499

Khương Bồng Cơ tức giận liếc mắt nhìn anh: “Huynh nói ta không tùy hứng thì ta sẽ không tùy hứng chắc, nếu vậy thì thật mất mặt.”

Vệ Từ ngẩn người, dường như không biết phản ứng thế nào, anh dở khóc dở cười.

Nếu tính thời gian hai người giao đấu và cả những ngày tháng chung sống với nhau, Vệ Từ đã biết cô gần ba mươi năm.

Nhưng anh lại không hề biết cô còn có mặt trẻ con như vậy, như một cô bé đang làm nũng cần người dỗ dành.

Nếu là lúc trước anh sẽ không dám nói như thế, nên tất nhiên không thấy được vẻ mặt hiếm thấy này của cô.

Ánh mắt Vệ Từ trở nên ấm áp, giống như một viên đá rơi xuống mặt hồ tạo ra từng gợn sóng lan rộng.

“Chủ công nhà huynh không có sở thích yêu đàn ông đâu, nếu bị người ta hiểu lầm thì làm sao? Hơn nữa, với cái thân hình còm nhom của huynh thì đừng mơ có được ta.”

Vệ Từ ngu người, khuôn mặt như hoa như ngọc tái đi, lạnh lẽo như băng tuyết, không còn vẻ ấm áp chút nào nữa.

Anh ôn hòa nhã nhặn nói: “Chủ công xin chớ hiểu lầm.”

Khương Bồng Cơ ồ một tiếng, tiếp tục cưỡi trên lưng ngựa xem bản đồ, đám khán giả livestream bắt đầu giễu cợt cô không thương tiếc.

Hành quân nhiều ngày, cũng không có trò gì giải trí, Khương Bồng Cơ đành dùng bình luận của khán giả giết thời gian.

[Các Chiêu Xin Vé Tháng]: Streamer rác rưởi, cô lại bắt nạt bé Từ Từ nhà ta.

[Lộn Nhào Ba Trăm Sáu Mươi Độ]: Rõ ràng vừa rồi ánh mắt Từ mỹ nhân ấm áp tới mức khiến tui nhũn hết người, thể mà lại bị Streamer phũ cái đứt luôn. Người không biết gì là lãng mạn như cô kiếp này ế sình chắc rồi, FA cả đời luôn.

[Thomas Xoay Vòng]: Streamer cùng các khán giả nắm tay nhau vào hội ế nào, đứa nào buông tay đứa đó làm chó nhé, mà nếu thoát ế làm chó cũng chấp hết, ai thèm nắm tay chứ. Ôi chao, tui cảm thấy tới khi tui với Từ mỹ nhân có ba bốn đứa con rồi chắc Streamer vẫn lủi thủi một mình ế sình ế chảy nước thôi.

[Mãnh Hổ Lạc Đàn Xin Vé Tháng]: Ê, đứa khốn nạn trên kia dám đòi sinh con với chồng tao à, đã hỏi ý tao chưa hả?

[Từ Mĩ Nhân Ở Dưới Thân Ta]: Hai con vợ lẽ trên kia đã hỏi ý vợ cả là tao chưa hả?

[Từ Mĩ Nhân Nằm Trên Giường Ta]: Ba con vợ lẽ trên kia đã hỏi ý kiến vợ cả là tao chưa hả?

Khương Bồng Cơ nhìn màn hình bay múa bình luận, rồi lại liếc mắt nhìn Vệ Từ với ánh mắt sâu sắc, đúng là hồng nhan gây họa mà.

Dù cách một thế giới nhưng đám nam nữ vẫn điên cuồng đánh nhau sứt đầu mẻ trán vì anh chàng.

“Chậc, Tử Hiếu à.” Khương Bồng Cơ lập tức cảm khái: “Vì hạnh phúc của chúng sinh thiên hạ, huynh thật không nghĩ tới chuyện sớm thành gia lập thất à?”

Trai đẹp đã kết hôn vẫn tốt hơn trai đẹp còn lẻ bóng đơn chiếc, như thế chẳng phải đang khiêu khích, dụ dỗ ong bướm tới à.

Sắc mặt Vệ Từ vốn đã không tốt, giờ lại như đánh thêm một lớp phấn xanh, ngay cả ánh mắt cũng thay đổi.

Anh lạnh giọng nói: “Từ không ham nữ sắc.”

Khương Bồng Cơ đáp ngay: “Vậy lấy một cậu chàng về làm vợ đi, tốt xấu gì buổi tối cũng còn có người làm ấm chăn.”

Với cái thể chất kị lạnh của Vệ Từ, anh nên đi kiếm một đối tượng có thân nhiệt cao mới phải.

“Không cần, Từ cũng không ham nam sắc.” Vệ Từ mặt cười nhưng lòng không cười, gian nan nói.

Khương Bồng Cơ nghe xong chăm chú nhìn khuôn mặt anh, sau đó dần dời mắt xuống phía dưới, ngó chăm chăm chỗ nào đó.

“Có cần mời thầy thuốc tới khám không?”

Phụ nữ nếu cơ thể mang tính hàn nặng thì rất dễ suy nhược, bệnh tật triền miên, sinh đẻ khó, thậm chí mất đi khả năng sinh đẻ.

Cùng một lý luận tương tự, đàn ông cơ thể mang tính hàn nếu cũng bị suy nhược cơ thể, bệnh tật triền miên, thì liệu có ảnh hưởng tới bộ phận nào đó không?

Tuổi trẻ đã bất lực, không có cuộc sống về đêm, nghẹn lâu ngày dễ làm cho tâm lý biến đổi.

Sắc mặt Vệ Từ đã vô cùng khó coi.

Anh bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, kiếp trước mắt mình mù rồi sao?

Sao chỉ thấy vẻ lạnh lùng của bệ hạ mà không thấy mặt hư hỏng này của cô?

Quả nhiên là ếch ngồi đáy giếng, anh phải về rửa lại mắt, cho mắt sáng hơn mới được.

Trong khi Khương Bồng Cơ đang vui vẻ chọc cho Vệ Từ xanh mét mặt mày, thì ở một nơi khác Mạnh Hồn cũng đang vui sướng ngất ngây.

Vốn tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là một đội ngũ vận chuyển lương thực nhỏ nhoi, nhưng nghìn lần không ngờ đây lại là đại quân hậu cần chủ lực của Thanh Y Quân. Không chỉ có lương thực mà còn có hàng đống rương châu báu bị nhét đầy tràn đến không đóng được cả nắp, tổng cộng có năm xe.

Ôi giời ơi, thật khiến người ta trông mà thèm.

Rất nhiều binh lính xuất thân thổ phỉ nhịn không được xoa xoa tay, muốn nhào ra ngoài xử hết bọn chúng.

Mạnh Hồn càng xem trọng số xe quân nhu nối đuôi nhau thành hàng kia, nếu có thể cướp được thì chắc chắn là đại công.

Thế nhưng đây lại không phải thứ nổi bật nhất, bên trong đội ngũ vận chuyển lương thực còn có mấy trăm cô gái quần áo tả tơi. Rất nhiều người đi chân đất, khuôn mặt đờ đẫn, cổ tay bị trói bởi một sợi dây thừng dài xâu thành một hàng, đây là cách chặn mọi khả năng bỏ trốn của tù nhân.

Lý Uân ẩn thân bên cạnh Mạnh Hồn, nhỏ giọng hỏi: “Nhìn hướng bọn chúng hành quân, chẳng lẽ là đánh cướp huyện thành giàu có nào sao?”

“Khó nói... bọn Thanh Y Quân này tuy phần lớn là dân chúng chịu khổ, nhưng sau khi cởi bỏ mọi ước chế thì bọn chúng còn ghê tởm hơn cả triều đình. Triều đình cùng lắm là không quan tâm sống chết của dân chúng, Thanh Y Quân lại là làm xằng làm bậy vô độ, chúng không tồn tại lâu được đâu.

Lý Uân luôn có ấn tượng xấu với Thanh Y Quân, nay thấy những cô gái bị đối xử như súc vật, không những bị trói thành hàng, bị quất roi, mà còn bị chúng luôn miệng dùng những từ ngữ thô tục nhất nhục mạ, thật sự khiến anh chịu không nổi, đôi mắt kiên nghị tràn đầy giận dữ.

“Đúng là thời buổi loạn lạc...” Mạnh Hồn chua chát than.

Đao của bọn cầm thú không chĩa vào kẻ địch, mà luôn chỉ hướng về những cô gái yếu đuối, người già không tiện di chuyển và cả những đứa trẻ non nớt.

Nhìn kỹ có thể thấy, trên xe quân nhu treo đầy những cái đầu với khuôn mặt đen xạm, đàn ông phụ nữ người già trẻ con đều có.

“Kiểu ra tay thế này không giống người Đông Khánh mà giống bọn súc sinh man rợ Bắc Cương và Nam Man hơn...”

Lý Uân được thầy anh là Tạ Khiêm nuôi lớn, khi Tạ Khiêm dạy anh cách dùng thương sẽ giảng cho anh một số câu chuyện bên ngoài.

Những vùng đất còn lạc hậu như Bắc Cương và Nam Man dù Tạ Khiêm không thêm những nhận định cá nhân, Lý Uân cũng cảm thấy nơi đó nồng nặc hơi thở tàn nhẫn tanh mùi máu.

[Người già gọi là thêm lửa, cô gái đẹp lấy tên dê khó sánh, con nít thường gọi nhừ xương, tất cả đều được xem là lương thực.]*

* Người già thịt dai, phải thêm lửa mới nhừ được, nên gọi là thêm lửa; mỹ nữ thịt ngon hơn cả thịt dê, nên gọi dê khó sánh; con nít thịt mềm, nấu thường nát luôn cả xương nên gọi là nhừ xương.

Đây đều là tội ác của Bắc Cương và Nam Man.

Những năm này, Bắc Cương luôn nhìn Đông Khánh với ánh mắt như hổ đói, nay Đông Khánh loạn lạc, bọn chúng sao có thể ngồi yên?

Còn Nam Thịnh bị Nam Man tiêu diệt lại càng thê thảm hơn

Tạm thời không nói tới hàng loạt tội ác phơi đầy dọc đường, chỉ nhắc tới việc Nam Man làm sau khi hạ được thành Nam Thịnh đã đủ đáng sợ. Tất cả đàn ông trong hoàng thất đều bị chém đầu treo lên thành, nữ quyến toàn bộ bị sung làm kỹ nữ, từ đứa nhỏ ba bốn tuổi cho tới người già năm mươi, sáu mươi tuổi không tha một ai, số người bị làm nhục tới chết nhiều vô số kể.

Nam Man vì muốn xả hết cơn tức giận trong lúc giằng co công thành mà thậm chí hạ lệnh đồ sát, dung túng binh lính giết chóc trong thành một ngày một đêm.

Nếu như vậy chưa đủ khiến người kinh hãi, vậy còn chuyện tiệc tùng ăn thịt người của Nam Man thì sao?

[Bắt người làm đồ ăn, ngày giết mấy ngàn người... Trại Cối Giã có mấy trăm cối giã lớn, cho người sống vào giã nát thịt và xương, lấy đó làm đồ ăn…]

Đó là ngày lễ ăn mừng của ác quỷ chốn Địa Ngục. >
Bình Luận (0)
Comment