Tuyệt đối không thể dung túng loại nếp sống hư hỏng này!
Nghĩ thông điểm mấu chốt này, mấy vị mưu sĩ đều duy trì im lặng, ngầm thừa nhận cách xử lý binh lính phạm tội kia.
Khương Bồng Cơ nghiêm mặt nói: “Theo như quân pháp, đánh chết tại chỗ trước mặt toàn quân!”
Khương Lộng Cầm cúi người, trịnh trọng đáp: “Chủ công sáng suốt, mạt tướng tuân lệnh.”
Toàn bộ người xem livestream đều ngây ngốc, bọn họ quả thật không ngờ sự việc này lại quyết định như thế.
[Chim Son Phấn]: Cái gì? Không phải tôi nghe nhầm chứ, thật sự thiết lập tội danh của binh sĩ nam kia sao?
[Tan Học Lên Gác Mái]: Ai học luật đến nói chút xem nào, sự việc này nếu ở nước ta thì gọi là tội gì?
[Bé Cưng Long Ngạo Thiên]: Cần tôi giải thích cho mấy người tội cưỡng hiếp của nước ta không? Tội cưỡng hiếp là chỉ hành vi làm trái với ý nguyện của phụ nữ, sử dụng bạo lực, uy hiếp hoặc thủ đoạn khác để ép buộc phụ nữ phát sinh hành vi quan hệ, hoặc có hành vi phát sinh quan hệ với trẻ em chưa đủ mười bốn tuổi. Đây là định nghĩa chính xác của luật dân sự nước ta. Đọc có hiểu không?
[Bé Cưng Diệp Lương Thần]: Hiểu rồi, như vậy thì nữ đối với nam hay nam đối với nam không coi là cưỡng hiếp sao?
[Bé Cưng Lý Sát Thần]: Về mặt lý luận là như thế nhưng vẫn là phạm tội, chỉ là không tạo thành tội cưỡng hiếp mà thôi. Mẹ ơi, là một người đàn ông có dung mạo chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, bé cưng đột nhiên cảm thấy nước ta thật nguy hiểm, có thể xin di cư đến sao Hỏa không?
[Bé Cưng Vương Tru Ma]: Streamer, cảm thấy cô quả là có thể lên trời rồi. Đợi doanh trại nữ binh của nhà cô lớn mạnh có thể suy xét thành lập một hiệp hội bảo vệ đàn ông. Dù gì nữ binh nhà cô cũng thật đáng sợ, nếu như nảy sinh bạo lực gia đình, đông đảo các phụ nam yếu đuối biết làm sao?
[Bé Cưng Lưu Trảm Tiên]: Tôi đang xem livestream thời kỳ cổ đại thật sao? Năng lực tiếp thu của thuộc hạ Streamer cao thật.
Khương Bồng Cơ dở khóc dở cười, năng lực tiếp thu của bọn họ đâu có cao, rõ ràng là bọn họ đang đề phòng cẩn thận, không cho người ta có cơ hội lách luật trong ngôn ngữ mà thôi.
Thế giới hiện nay trào lưu nam nam thịnh hành, binh lính bị nghiêm cấm không cho ra tay với phụ nữ, bọn họ vì muốn thỏa mãn ham muốn không biết chừng sẽ ra tay với đàn ông. Hôm nay đã xuất hiện lần đầu, nếu như không khắc chế, sau này chiêu mộ binh lính cũng khó khăn, ai còn dám đến chứ?
Mấy người Vệ Từ chỉ là phòng tránh có người tìm chỗ sơ hở, phá hoại nếp sống chứ cũng không phải vì bảo vệ quyền lợi của đàn ông. Bọn họ dùng suy nghĩ riêng để xem xét sự tình, cách nghĩ hoàn toàn không giống với người xem livestream.
Lúc này, Khương Lộng Cầm đứng dậy, đắn đo hỏi Khương Bồng Cơ: “Chủ công còn nhớ một tân binh tên là Điển Dần không?”
Điển Dần?
Cái tên này cũng không xa lạ, dù sao Điển Dần cũng không ở trong doanh trại mà ở nhờ nhà của Vệ Từ.
Khương Bồng Cơ nói: “Đương nhiên là nhớ rồi, ta còn nói với Hán Mỹ, đợi Điển Dần hoàn thành huấn luyện tân binh có thể điều đến chỗ ta.”
Vệ Từ nghe xong liếc mắt nhìn chủ công nhà mình, thầm than duyên quân thần của chủ công với Điển Dần quả nhiên là trời cao đã định.
“Tân binh này làm sao thế?” Cô hỏi.
Khương Lộng Cầm bèn đem toàn bộ chuyện mình chứng kiến ra nói: “Tên lính phạm trọng tội này chính là do Điển Dần bắt được. Lúc mạt tướng nhìn thấy, trên vai và bên hông anh ta treo mấy chục cái đầu người, rất dũng cảm, mạt tướng cảm thấy người này thực sự có tài.”
Khương Bồng Cơ gõ mặt bàn, cô vốn muốn đợi Điển Dần kết thúc huấn luyện sau đó mới điều đến bên cạnh cô để bồi dưỡng, người này đúng là trời sinh là võ tướng, chịu khó bồi dưỡng chắc chắn sẽ thành tài. Bây giờ anh ta đã có biểu hiện tốt trên chiến trường... quả thực là nên cất nhắc một chút.
Nghĩ đến đây, Khương Bồng Cơ nói: “Việc này ta biết rồi.”
Đánh hạ huyện Thành An xong, khắp nơi đều cần người. Điển Dần tự dâng mình lên, không bóc lột sức lao động của thanh niên khỏe mạnh này thì quả là thẹn với cái biệt danh Khương lột da. Mặc dù phương pháp đồn điền đã có phương án sơ lược nhưng chính thức tiến hành lại không đơn giản, Khương Bồng Cơ dự định giao việc này cho Lý Uân, Điển Dần cùng làm với Từ Kha. Lý Uân có kinh nghiệm khai khẩn ruộng hoang, đối với việc đồng ruộng này hiểu rõ hơn, Điển Dần và Từ Kha thì trợ giúp.
Đang thảo luận thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân âm vang mạnh mẽ. Khương Bồng Cơ vừa nghe liền biết, không phải Mạnh Hồn và Lý Uân thì còn ai vào đây.
“Chủ công, mạt tướng có tội, đã không bắt được hết đám đầu sỏ Thanh Y Quân.” Mạnh Hồn tạ tội, Lý Uân cũng đầy vẻ hổ thẹn, bọn họ phái người đuổi theo nhưng do không quen thuộc địa hình bằng Thanh Y Quân nên đã để không ít tên đầu sỏ chạy thoát.
Vệ Từ liếc nhìn Khương Bồng Cơ, sắc mặt cô vô cùng bình thản, không nhìn ra vui buồn. Anh lên tiếng hỏi Mạnh Hồn: “Mạnh Hiệu úy có biết những tên kia chạy theo hướng nào không?”
Mạnh Hồn nghĩ rồi nói: “Hẳn là phía Tây Nam.”
“Phía Tây Nam?” Vệ Từ nhíu mày, sắc mặt của Từ Kha và Kỳ Quan Nhượng cũng thay đổi: “Xem ra không có thời gian rảnh rỗi rồi.”
Tây Nam chính là huyện Mậu Lâm, đây cũng là địa bàn của Thanh Y Quân. Hiện giờ bọn họ thâu tóm được huyện Thành An và huyện Tượng Dương, cũng đồng nghĩa với việc tách hai huyện Mậu Lâm phía Tây Nam và Giác Bình phía Đông Bắc ra, làm cho Thanh Y Quân trong quận Phụng Ấp không có cách nào tập hợp được binh lực, rất dễ bị đánh hạ.
Quận Phụng Ấp tổng cộng có bốn huyện, lấy huyện Thành An làm trung tâm thì huyện Mậu Lâm nằm ở phía Tây Nam, huyện Giác Bình ở phía Đông Bắc, mà Khương Bồng Cơ lại có huyện Tượng Dương nằm ở phía Đông Nam huyện Thành An tiếp giáp với hai huyện này, nhìn từ bản đồ thì địa bàn của cô đã cắt đôi Thanh Y Quân trong quận Phụng Ấp.
Bất kể từ chiến lược hay là bố trí mà nói, Thanh Y Quân có động cơ đánh huyện Thành An hoặc huyện Tượng Dương. Nếu đánh huyện Thành An thì coi như khôi phục lại trạng thái ban đầu, song huyện Thành An bị Thanh Y Quân giày xéo một mùa đông đã nát như tươm rồi, thay vì tấn công huyện Thành An rách nát không bằng tập hợp binh lực đánh chiếm huyện Tượng Dương!
Huyện Tượng Dương chính là huyện có diện tích lớn nhất trong bốn huyện của quận Phụng Ấp, hôm nay dưới sự quản lý của Khương Bồng Cơ, mọi thứ đã đâu vào đấy, dân chúng giàu có, của cải sung túc. Thanh Y Quân có thể không thèm muốn sao? Nhân cơ hội quân chủ lực của Khương Bồng Cơ vẫn ở huyện Thành An, rất có khả năng bọn chúng sẽ đánh lén huyện Tượng Dương binh lực tương đối yêu kém.
Từ Kha hỏi: “Chủ công, giờ có phải phái binh về hỗ trợ không ạ?”
Khương Bồng Cơ bỗng nhiên cười nhạt, nói: “Vì sao phải phái binh về hỗ trợ huyện Tượng Dương chứ? Ở đó chúng ta để lại không ít binh lính, vũ khí chống tấn công thành lại vô cùng đầy đủ, có Hoài Du và La Việt trấn thủ, ngươi nghĩ khả năng mất thành có cao không?
Kỳ Quan Nhượng ung dung gõ quạt lông, nói: “Chẳng lẽ chủ công muốn...”
“Gậy ông đập lưng ông!” Khương Bồng Cơ híp mắt, trong mắt lóe lên ác ý: “Nếu như huyện Giác Bình và huyện Mậu Lâm thật sự cho quân đi đánh lén Tượng Dương, thì chúng ta làm cho trót luôn, chia quân đánh vào sào huyệt của chúng!”
Mọi người: “...”
Giỏi rồi, chủ công nhà mình thật giỏi.
Vệ Từ bất đắc dĩ cười khẽ, xem ra sau này thật không thể hạn chế cô ra chiến trường được rồi, cô một bụng hỏa khí không có chỗ xả, Thanh Y Quân chính là cái bao cát để cô trút giận. Biện pháp lần này của cô khá tốt nhưng phải cẩn thận một chút, chỉ cần đánh lén một trong hai huyện Giác Bình hoặc Mậu Lâm là được.
Vì không để mưu sĩ ngăn cản, cô cứ thế lựa chọn chia quân ra công thành. Chia quân thành hai cánh, cô dẫn một cánh đánh lén, những người khác dẫn một cánh. Không có mưu sĩ nào niệm chú bên tai, càng không có ai dùng ánh mắt u oán nhìn cô, đến lúc đó có thể thoải mái bay cao, thật là ngây ngất. >