Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 52

Nếu như cắm cờ tạo phản, dựa vào những thứ này tuyệt đối là có thể thắng ngay từ vạch xuất phát.

Sự thực thì quả đúng là như thế, nếu như đổi tất cả những thứ này thành bạc, nói không chừng còn phong phú hơn gấp mấy lần quốc khố của Đông Khánh hiện giờ. Thật không biết rốt cuộc Liễu Xa đã làm như thế nào mà không làm kinh động đến bất cứ ai, âm thầm gom góp số tài sản phong phú như vậy?

Khương Bồng Cơ tạm thời cất cái suy nghĩ ấy đi, tuy rằng chỉ nhìn lướt qua, nhưng nội dung trên đó cô đã nhớ không sót chữ nào. Chỉ đáng tiếc là, cô không biết vật giá lúc này như thế nào, giá cả cụ thể của những thứ trong đó cũng không rõ ràng lắm.

“Hôn sự? Tĩnh Nhi sao?”

“Nhà họ Ngụy có tính toán khác, tính cách của cô bé đó cũng không hợp với con. Có lẽ qua một thời gian nữa sẽ nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn ước. Đến lúc đó để bảo toàn danh dự cho cô bé ấy, có lẽ con trai ta phải chịu thiệt thòi.” Liễu Xa nhếch mép cười lạnh, ông thừa hiểu tính toán của nhà họ Ngụy.

Ngụy phủ vì không muốn để Ngụy Tĩnh Nhàn gánh cái tiếng khắc chồng từ tấm bé, rõ ràng biết con trai nhà họ đã chết vậy mà vẫn cố ý giữ lại hôn ước. Nhưng hai nhà cũng đâu thể để hai đứa con gái lấy nhau được? Cho dù chuyện này cũng là một phần trong kế hoạch của ông, nhưng trong lòng ông vẫn cảm thấy không thoải mái. Do đó, chuyện hủy hôn ước cũng nên là từ phía nhà họ Ngụy đánh tiếng trước.

Khương Bồng Cơ cũng không ngạc nhiên, “Cái thời cuộc này, chung quy thì con gái vẫn là người chịu thiệt nhiều hơn, con không sao.”

Rõ ràng biết cô là nữ mà vẫn muốn gả con gái sang đây, thế thì cả cái nhà đấy sợ là đầu óc đều có vấn đề hết cả lượt, hoặc là đang mưu tính gì đó, tóm lại là nhà gái có vấn đề.

Liễu Xa bình tĩnh dùng ống tay áo phủ lên cánh tay đang run rẩy của mình, giấu đi vẻ thất lễ vừa rồi.

Nếu Khương Bồng Cơ là nam, có lẽ ông còn cảm thấy con trai mình rộng lượng, nhưng... nó là một đứa con gái mà, nói như thế cứ cảm thấy có chút là lạ? Con gái nhà mình đàn ông thế này, có phải là không được ổn lắm không?

Ông nhướng mắt: “Ha, thể diện của con trai Liễu Xa ta đâu dễ mất như thế, ta sẽ không để nhà bọn họ chiếm được lợi.”

Mối nhân duyên được đặt ra từ lúc còn nhỏ, đến khi trưởng thành lại bị hủy bỏ thì phần lớn áp lực dư luận chắc chắn sẽ do phía “nhà trai” gánh vác.

Nhưng ông làm sao có thể cam tâm tình nguyện chịu thiệt được cơ chứ? Ông không phải là một người kén chọn, nhưng từ bé ông đã ghét chuyện phải chịu thiệt rồi, nhà họ Ngụy cũng phải thể hiện thành ý của bọn họ chứ.

Khương Bồng Cơ: “...”

Cô âm thầm chọt chọt hệ thống, oán thầm một câu, “Tao cảm thấy ông “cha hời” này cũng đen tối thật đấy.”

Hệ thống: “Ký chủ, cô còn có mặt mũi mà đi nói người khác nữa à? Nhìn lại xem mình là màu gì đi đã rồi hãy nói!”

Không phải người một nhà sao vào cùng một cửa, tác phong của Khương Bồng Cơ quả thật cực kỳ giống Liễu Xa, bảo hai người này là cha con, có ai là không tin?

Cũng có lẽ là vì tuổi tác lớn dần cho nên sức khỏe của Liễu Xa không còn tốt như khi còn trẻ nữa. Sau khi ho khẽ vài tiếng, vành mắt ông vằn lên những tia máu, cả người trông có vẻ ủ rũ, cũng không có sức sống mấy nữa, dưới ánh nến chập chờn lại càng trông có vẻ suy nhược.

“Mấy hôm trước con bán đi một số gia đinh?”

Khương Bồng Cơ đang luyện chữ dưới sự chỉ dẫn của Liễu Xa, cảm thấy hiệu quả hơn nhiều so với việc tự mình lần mò, cô dừng bút ngẩng đầu lên nhìn đối phương.

“Đúng ạ, chẳng qua chỉ là mấy tên tay chân không sạch sẽ, con để cho lão quản gia bán đi rồi.”

Liễu Xa hỏi cái này đương nhiên không phải là vì muốn trách móc cô, “Phủ đệ của chúng ta tuy nhỏ nhưng gia đinh hộ vệ không thể thiếu được. Sáng mai con đi theo lão quản gia mua một vài nô bộc có thể dùng được, lúc về nhớ viết một bản tổng kết cho cha. Muốn viết cái gì thì viết cái đó, càng chi tiết càng tốt.”

Nói đến đó, Liễu Xa dừng lại một chút rồi tiếp tục, “Mấy năm qua thiên tai nhân họa không ngừng, nạn dân, thổ phỉ chạy trốn khắp nơi, cho dù là quận Hà Gian cũng có chút loạn. Chuyện hôm trước nếu không phải con nhanh trí, e rằng không dễ thoát thân như thế. Cha đang nghĩ, vừa khéo trong phủ có dư chút lương thực, nếu như con cảm thấy hứng thú cũng có thể dùng để nuôi dưỡng bộ khúc của chính mình, để phòng thân...”

Hàng lông mày của Khương Bồng Cơ lại càng nhướng cao hơn, “Bộ khúc?”

Theo như cách hiểu của cô, bộ khúc cũng được coi là tư binh, tính chất của nó tương đương với gia đinh hộ viện hoặc là nô bộc trong nhà. Đừng nói đến tầng lớp sĩ tộc nhà cao cửa rộng, cho dù có là tầng lớp bá tánh bình dân nhưng trong nhà có dư chút của cải thì ít nhiều gì cũng sẽ nuôi một vài người.

Lý do cũng không khác với những gì Liễu Xa vừa nói cho lắm, thế cục bây giờ không ổn định, ra cửa một cái là có thể gặp được vài đám cướp của giết người. Một vài địa phương nhỏ thậm chí còn bị thổ phỉ đến đánh cướp, đốt nhà, giết người, cướp của... nếu như trong tay không có chút lực lượng thì chết thế nào cũng không biết.

Một trong những nguyên nhân quan trọng mà hoàng quyền bây giờ phải e dè các sĩ tộc cũng là vì trong tay những gia tộc lớn đó đều nắm giữ không ít binh lực.

Đương nhiên đối với người bình thường mà nói, bộ khúc chỉ là gia đinh, hoặc là mấy tay hộ vệ trông nhà giữ cửa, nhưng với Khương Bồng Cơ đây chính là tư binh còn gì!

“Tuy trên danh nghĩa con là con trai nhưng rốt cuộc thì con vẫn là một cô gái, cũng phải có chút thủ đoạn phòng thân.” Liễu Xa thở dài rút một tờ giấy được gấp lại cuộn thành một cuốn nhỏ, cẩn thận mở ra đưa cho cô xem, “Con nhìn cái này xem, phòng ngừa chu đáo không bao giờ sai.”

Khương Bồng Cơ nhận tờ giấy từ tay Liễu Xa lướt xem một lượt lập tức hiểu ra dụng ý của ông.

Nội dung trong tờ giấy kỳ thực rất đơn giản, Quan Gia cũng có ý muốn hòa đàm, mong có thể để Nhị hoàng tử cưới công chúa của hoàng đình Bắc Cương. Nhưng mà, quyết định này còn chưa được chính thức công bố với bên ngoài.

Cũng không biết Liễu Xa có quan hệ với vị quan lớn mắt sáng tai thính nào trong triều mà có thể có được tin tức này.

Mua hạ nhân vốn dĩ là chuyện của đương gia phu nhân* quản lý, thuộc về phạm vi của hậu viện, theo lý mà nói “đàn ông con trai” như Khương Bồng Cơ thì không nên nhúng tay vào. Nhưng Liễu Xa đã lên tiếng, đây rõ ràng là một thử thách, Kế phu nhân nào đâu thể không đồng ý?

*Đương gia phu nhân: chỉ người phụ nữ đứng đầu gia đình quán xuyến mọi việc có liên quan trong nhà như bếp núc, lễ tết, mua tôi tớ...

Còn về phía Điệp phu nhân, bà cũng chỉ bảo tỳ nữ truyền lại một câu, tất cả đều nghe biểu ca sắp xếp.

Vì thế nên hôm sau, lão quản gia cầm theo hai quyển sổ đến tìm Khương Bồng Cơ, “Lão gia bảo, tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều do Nhị lang quân quyết định.”

Khương Bồng Cơ nhận quyển sổ từ tay lão quản gia xem qua rồi hỏi, “Đây là ghi chép mua tôi tớ trong phủ mấy năm gần đây?”

Cô phát hiện ra thói quen ghi chép sổ sách của Liễu phủ khác với bên ngoài, là kiểu bảng biểu rõ ràng rành mạch.

Trong sổ ghi rõ giá tiền mua người cùng với họ tên, lai lịch, còn có một vài trường hợp là cả nhà cùng được mua, thậm chí ngay cả năng lực sở trường và chức vị hiện tại cũng được ghi lại. Cô tiện tay lật lật vài tờ, dựa vào năng lực ghi nhớ trâu bò, nhớ hết toàn bộ danh sách tôi tớ trong ngoài Liễu phủ.

Không cần nói, kiểu ghi chép sổ sách này chắc chắn là do Liễu mẫu làm ra khi còn sống, để tiện quản lý việc trong nhà.

Lão quản gia vẻ mặt điềm tĩnh trả lời, “Đúng vậy ạ, đây là ghi chép sự thay đổi của tôi tớ trong phủ mấy năm gần đây.”

Hai quyển, một quyển là ghi chép của mấy năm gần đây, một quyển là mới hoàn toàn, Khương Bồng Cơ không cần nghĩ cũng biết quyển mới này dùng để làm gì.

“Nếu đã như thế, vậy thì cứ làm theo trình tự trước kia đi, đến bên buôn người xem trước đã.”

Cô vốn không biết ở quận Hà Gian này có bao nhiêu nhà làm buôn bán người, nên không bằng bắt đầu từ “hàng quen”, chí ít khả năng bị lừa thấp hơn một chút.

Nếu như là bình thường, cứ trực tiếp gọi bên buôn người đưa người đến phủ sau đó từ từ chọn là được. Nhưng hôm nay là “thử thách” mà Liễu Xa đưa ra, lại liên tưởng đến câu chuyện về dân sinh, dân tâm tối hôm qua, Khương Bồng Cơ quyết định ra khỏi cửa tìm hiểu giá cả bên ngoài một chút.

Nghe người xung quanh nói, đọc những gì trong sách ghi chung quy vẫn không có sức thuyết phục bằng việc tận mắt chứng kiến.
Bình Luận (0)
Comment