“Thuộc hạ Lý Uân, tham kiến chủ công!”
“Thuộc hạ Khương Lộng Cầm, tham kiến chủ công!”
Dọn dẹp chiến trường, tiện tay lùa bắt tù binh xong, Lý Uân và Khương Lộng Cầm dắt ngựa đến trước mặt Khương Bồng Cơ quỳ nửa gối hành lễ với cô.
Khương Bồng Cơ dựa lên một thân cây khô cằn, miệng ngậm một nhánh cỏ dại: “Đứng lên đi, qua đây ngồi nghỉ chút.”
Lý Uân giật mình, Khương Lộng Cầm thì lạnh lùng ngồi xuống bên Khương Bồng Cơ.
“Đúng là Lộng Cầm đáng yêu hơn, Hán Mỹ đừng câu nệ thế, cảm giác không giống huynh lúc bình thường chút nào.” Bình thường là thiên sứ đáng yêu, trên chiến trường là nam thần cao quý lạnh lùng, đó mới là điểm tương phản hấp dẫn người khác. Thật ra không cần câu nệ gì cả, cô cũng không để ý mấy thứ đó.
Lý Uân hơi lúng túng, nhưng vẫn tìm một chỗ để ngồi xuống, gác cây thương bạc bên tay.
Anh hỏi: “Sao chủ công lại ở đây?”
Khương Bồng Cơ đáp: “Huynh vì sao ở đây thì đương nhiên là ta cũng vậy rồi. Huyện Giác Bình có thể làm khó được ta đấy?”
Lý Uân gãi đầu, xấu hổ nói: “Chủ công anh minh, Thanh Y Quân không địch lại được ngài.”
Khương Lộng Cầm khá trầm mặc, bình thường chỉ im lặng lắng nghe, trừ khi có ý kiến gì quan trọng, nếu không cô sẽ không chủ động nói. Vậy nên, cô không tham gia cuộc đối thoại này.
Khương Bồng Cơ quay đầu hỏi Khương Lộng Cầm: “Chiến tích của các ngươi khi tấn công huyện Mậu Lâm thế nào?”
Khương Lộng Cầm hơi bất ngờ, một lúc sau mới kịp phản ứng: “Tuyến phòng thủ của Thanh Y Quân bên huyện Mậu Lâm rất yếu, Mạnh Hiệu uý kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Từ tiên sinh đa mưu túc trí, chiếm được huyện Mậu Lâm trong thời gian ngắn. Các tướng sĩ ai cũng chiến đấu anh dũng, có hơn hai mươi người bị thương nhẹ, sáu người bị thương nặng, tám người hy sinh, ngoài ra mọi người vẫn bình yên vô sự...”
Sáu binh sĩ bị thương nặng thuộc yếu tố bất ngờ, nếu họ không thiếu cảnh giác thì chỉ bị thương nhẹ mà thôi.
Còn tám người hy sinh là do lúc công thành bị tên của quân địch bắn trúng chỗ hiểm, không thể qua khỏi.
Tấn công thành một cách bất ngờ mà đạt được kết quả như vậy là rất đáng kiêu ngạo rồi.
Chưa kể trong đội quân còn có rất nhiều lính mới không có kinh nghiệm và những nữ binh vướng chân vướng tay trong mắt người ngoài. Nhưng họ có thật sự gây cản trở hay không thì chỉ có binh sĩ tham chiến mới có thể đánh giá, người ngoài không có quyền, cũng không có tư cách xen miệng vào.
“Phải sắp xếp cho binh lính bị thương, những dũng sĩ đã hy sinh cũng phải đem về mai táng nơi quê nhà, đã xử lý thích đáng thi thể của họ chưa?”
Tuy thương vong rất nhỏ nhưng dù sao vẫn là có, người chết không thể sống lại được, nhưng cô có thể bù đắp phần nào cho người còn sống và người nhà của những binh sĩ đã hy sinh.
Khương Lộng Cầm thầm liếc Lý Uân, thấy cậu chàng vẫn bình tĩnh tự nhiên, không vì bị Khương Bồng Cơ “lạnh nhạt” mà tỏ ra không vui.
Cô thấy yên tâm hơn, tiếp tục nói: “Chủ công yên tâm, thi thể của các tướng sĩ đều đã được đưa về, có thể an táng thì đều đã an táng rồi.”
Người xem livestream hầu hết đều là fan của Lý Uân, thấy thiên sứ bé bỏng nhà mình bị Streamer “lạnh nhạt” nên khá khó chịu.
[Quỳ Xin Vé Tháng]: Ơ kìa, Streamer ơi, cô có thấy ánh mắt khát khao của thiên sứ Hán Mỹ nhà chúng tôi không đấy, nhìn cậu ấy một cái đi mà!
[Không Ăn Được Đạp Đổ]: Thiên sứ đáng thương của chị, đừng bối rối, đừng hoang mang, hãy sà vào lòng chị đây, để chị cho cưng một cái ôm đầy tình yêu thương nào.
[Lăn Lộn Khóc Lóc]: Đây là báo cáo tổng kết hậu chiến hả? Thiên sứ Hán Mỹ nhà tui cũng biết báo cáo mà, Streamer đừng nhất bên trọng nhất bên khinh thế chứ.
[Livestream Khóc Lóc Nức Nở]: Mấy chị em bình tĩnh, Hán Mỹ đâu phải người hẹp hòi gì, sẽ không vì vậy mà tủi thân hay buồn rầu đâu.
Khương Bồng Cơ vô tình lướt qua những bình luận ấy mà thấy buồn cười, cô vừa hỏi han Khương Lộng Cầm chuyện sắp xếp bên huyện Mậu Lâm, vừa gõ bình luận giải thích, để “fanclub của Hán Mỹ” thôi không tế cô lên, nói cô bắt nạt chồng của họ.
[Streamer V]: Hán Mỹ là phó hiệu úy quân tiên phong, Lộng Cầm là hiệu úy nữ doanh, hỏi thăm tình hình thì không thể bỏ qua Lộng Cầm được.
Tuy Khương Bồng Cơ luôn thích làm gì thì làm, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể coi nhẹ một vài nguyên tắc.
Quân đội là một nơi phân chia giai cấp rạch ròi, kỷ luật chặt chẽ nghiêm minh, thái độ của cô sẽ có ảnh hưởng nhất định đến địa vị của hai người trong quân đội.
Nếu giờ không để ý Khương Lộng Cầm, sẽ khiến binh sĩ có ảo giác rằng cô là một hiệu úy còn thua phó hiệu úy, vô hình trung sẽ làm giảm uy danh của cô trong quân đội, dù chỉ làm giảm chút ít thôi nhưng Khương Bồng Cơ cũng không mong chuyện này xảy ra.
Được rồi, nếu Streamer đã có lời giải thích thì người xem livestream cũng thấu hiểu, lại quay sang khen lấy khen để, kèm theo bình luận đều là “Xoa xoa thiên sứ nhà mị nè”, “Thiên sứ đừng buồn nhé cưng”, “Qua đây cho dì nhéo cái nào”… Khương Bồng Cơ nhìn mà chỉ biết chào thua.
Khương Bồng Cơ lại hỏi thêm tình huống của huyện Mậu Lâm giờ như thế nào, dù sao còn phải gây dựng lại huyện sau chiến tranh... Những nơi từng bị gót chân của Thanh Y Quân giày xéo, còn nơi nào giàu có nữa chứ? Khương Bồng Cơ vẫn đặt bản doanh ở huyện Tượng Dương, nhưng thế lực đã lan ra toàn quận Phụng Ấp.
Khương Lộng Cầm là một người cẩn thận, tuy cô không ngờ rằng Khương Bồng Cơ sẽ hỏi đến cô nhưng vẫn có sự chuẩn bị trước.
Nếu chủ công coi trọng thì cô sẽ không giấu giếm gì.
Khương Bồng Cơ nghe xong thì khẽ nhíu mày.
Nếu sắp xếp thứ tự tình hình kinh tế của ba huyện, thì Thành An là nghèo nhất, Mậu Lâm xếp thứ hai, Giác Bình là nơi ổn nhất.
Hiện tượng xói mòn dân cư của cả ba huyện đều gần như nhau, không đến mức mười nhà thì chín nhà trống không, nhưng thật sự là rất ít người.
“... Thôi, muốn xây dựng lại cũng không phải ngày một ngày hai mà xong được, tuy ít người thì ít người thật, nhưng không đến nỗi như một tòa thành có ma. Thanh Y Quân bị bắt làm tù binh có thể sung làm lao dịch, sẽ đỡ đi phần nào áp lực. Ta sẽ để bọn Hiếu Dư viết thông báo chiêu mộ lao động, chúng ta cứ từ từ mà xây dựng lại cả ba huyện.”
Ít người cũng có chỗ tốt của ít người, nhiều nhà cửa và đất đai đều trở thành vật vô chủ, cô có thể tận dụng triệt để, nhằm giành thêm chút lợi ích.
Địa bàn của Khương Bồng Cơ càng lớn, binh lực càng mạnh, trong mắt người ngoài thì nơi này của cô chính là chốn bồng lai tiên cảnh hiện hữu giữa thời loạn thế.
Đến lúc đó sẽ có càng nhiều dân chúng và phú thương đến tị nạn.
Ừ, tính ra thì những căn nhà ở Tượng Dương, trước thì không đáng mấy đồng, giờ đã càng ngày càng tăng giá.
Gần đây có kha khá phú thương phái người làm đến hỏi thăm, mà khế đất và giấy tờ mua bán đều nằm trong tay Khương Bồng Cơ, cho đến hiện giờ cô vẫn chưa chịu đưa ra.
Giờ bán thì quá lỗ, chờ tình hình cả quận Phụng Ấp ổn định trở lại, những căn nhà ấy mới có thể bán với giá xứng với giá trị của chúng.
Nhưng với quân số hiện tại, nếu muốn chia quân đến cả bốn huyện thì thật sự không đủ.
Việc cần làm bây giờ là chiêu binh mãi mã, gia tăng binh lực.
Giai đoạn xây dựng lại ban đầu chính là lúc thế lực của Khương Bồng Cơ gặp nguy hiểm.
Địa bàn quá lớn, quân đội phân tán, nếu kẻ địch lợi dụng điểm yếu này thì cô rất dễ bị phản công.
Nhưng cô tin rằng, những mưu sĩ của mình đều là người thông minh, dù cô không ra lệnh thì họ cũng tự biết làm thế nào.
Quả thật là vậy, dù là Kỳ Quan Nhượng ở Giác Bình, Vệ Từ ở Thành An hay Từ Kha ở Mậu Lâm, bọn họ đều là những người được việc.
Vừa chiếm được ba huyện, ba người đã không hẹn mà cùng đi chiêu mộ lao động, thêm nữa còn phải nghĩ cách khiến năng suất làm việc của hai nghìn người đạt đến năng suất của mười nghìn người, tăng cường tuần tra khắp nơi, tung hỏa mù làm rối loạn kẻ địch, khiến chúng không dám làm bậy.
Huyện Tượng Dương đại thắng liên tiếp hai trận, ít nhiều gì cũng đủ để răn đe kẻ địch đang nhòm ngó.
Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc, các vị mưu sĩ sắp phải đối mặt với làn sóng tăng ca khủng khiếp hơn thế gấp nhiều lần. >