Biểu cảm trên mặt Dương Tư cứng đờ, gã lườm cậu thư đồng một cái cháy mặt.
Không biết ăn nói thì dựa cột mà nghe, có thư đồng nhà nào suốt ngày bắt nạt tiên sinh nhà mình giống cái thằng nhóc này không?
Thư đồng vừa thu dọn quần áo sạch sẽ, gấp gọn để vào trong rương quần áo, vừa lầu bầu nói: “Tiên sinh vốn dĩ kén ăn, không ăn cái lọ không ăn cái chai, muốn ăn gì nhất định phải ăn cho bằng được mới chịu… Tiểu nhân đâu có tay nghề giống đầu bếp…”
Dương Tư chưng hửng, nói với vẻ hiển nhiên: “Thế thì ngươi đi học đi.”
Thư đồng cười ha ha: “Tiểu nhân cũng được ăn một ít, món ngon như thế chắc chắn là tài nghệ gia truyền, ai chịu dạy người ngoài chứ?”
Nói thế… cũng có lý lắm.
Đợi đến khi Vệ Từ trở về đã là lúc trăng treo giữa trời, Dương Tư canh anh về cả buổi, hỏi: “Đầu bếp nhà cậu có thể bán lại được không?”
Vệ Từ “nghi hoặc” hỏi ngược lại: “Huynh hỏi đầu bếp trong phủ à? Đó là vì chủ công quan tâm đến sức khỏe của Từ nên đặc biệt ban thưởng đấy.”
Chỉ cần là ban thưởng, cho dù là người hay là vậy, đều có ý nghĩa đặc biệt, đương nhiên không thể mua qua bán lại được.
Dương Tư nói: “Vậy cậu có thể bảo đầu bếp nhà cậu dạy lại nghề cho thư đồng nhà ta được không? Quen ăn đồ trong phủ nhà cậu rồi, ta sợ chết đói mất.”
Dương Tư từ xưa đến nay chưa bao giờ che giấu sở thích của mình trước mặt bạn bè thân quen.
Ăn cũng là một nghệ thuật, thích ăn uống lại càng là một phương thức hưởng thụ cuộc sống, chẳng có gì đáng xấu hổ cả.
Vệ Từ ngẫm nghĩ rồi không khách sáo nói: “Được thì cũng được nhưng công việc chủ yếu của đầu bếp là chịu trách nhiệm ba bữa trong phủ, sợ là việc truyền dạy tài nghệ không nằm trong phận sự của đầu bếp. Nếu như muốn học phải nộp tiền học.”
Nhắc tiền là tổn thương tình cảm, nhắc tình cảm là tốn tiền.
Cho dù là Dương Tư hay Vệ Từ, hai người đều không phải là bông hoa ngây thơ trong sáng gì, ai mà chẳng biết thừa nhau?
Tình cảm thì tình cảm chứ tiền nhất định phải có.
Cả nhà cả cửa Dương Tư chỉ có hai thùng sách cùng một chút gia sản ít ỏi, gã đã quá hiểu Vệ Từ, chắc chắn cái tên này đang định chặt chém mình đây. Thế nên gã quyết định xuống tay trước chiếm thế chủ động: “Có phải Tử Hiếu đã quên rồi không, cậu còn nợ ta mấy quan tiền đấy, dùng cái đó gán vào là được.”
Vệ Từ ngẩn ra, anh nợ tiền Dương Tư lúc nào chứ?
Ai chẳng biết cái tên Dương Tư này không chỉ ham ăn mà còn keo kiệt chứ, cho dù không tính là tham lam nhưng tiền vào túi của gã rồi thì đừng hòng chạy ra ngoài.
Gã này tuổi con Tỳ Hưu nhé!
Dương Tư bắt đầu lải nhải giở nợ cũ ra, cái gọi là mấy quan tiền đều bắt đầu từ một cái bánh bao một xu năm xưa.
Vệ Từ: “…”
Quả nhiên là anh vẫn chưa hiểu hết người bạn này, cái bánh bao một xu mà có thể lãi được mấy quan tiền, nhà gã này in tiền à!
Anh liền đổi ý: “Được rồi, Từ trả cho huynh là được.”
Dương Tư kinh ngạc, từ lúc nào mà Vệ Từ dễ tính thế?
“Nếu nói về tay nghề của đầu bếp thì Từ cho rằng phòng bếp nhỏ ở sảnh chính vụ mới là ngon nhất, hay là huynh đưa thư đồng đến đó học hai ngày?”
Dương Tư gật đầu đồng ý, đối với một tên tham ăn mà nói, không có gì hấp dẫn bằng đồ ăn ngon.
Thấy cái dáng vẻ này của Dương Dư, Vệ Từ đột nhiên hiểu ra tại sao kiếp trước Dương Tư lại bị bệ hạ lừa thảm thế rồi.
Đáng đời!
Trong khoảng thời gian thư đồng đi cầu học, Khương Bồng Cơ phát hiện ra món ăn của phòng bếp nhỏ trong sảnh chính vụ tăng vùn vụt. Cho dù sức ăn của cô có nhiều đi chăng nữa, ăn xong một bữa cũng thấy căng bụng, mà quan trọng là đồ ăn hơi mặn khiến cô khát khô cả miệng.
Nhưng vì bụng đã hết chỗ chứa, nên cô có khát thế nào đi nữa cũng chỉ có thể nhấp một ngụm giải khát chứ không nuốt nổi.
Gọi đầu bếp đến hỏi mới biết thực đơn của phòng bếp nhỏ là do Vệ Từ đặc biệt dặn làm.
Nghe vậy Khương Bồng Cơ đành bất đắc dĩ vẫy tay cho đầu bếp lui xuống.
Vẻ mặt cô đầy cưng chiều: “Tùy huynh ấy.”
Đúng như Vệ Từ đoán trước, thư đồng học được vài thứ sơ sơ đã chạy về khoe với Dương Tư, khiến con sâu thèm ăn trong bụng Dương Tư lên cơn.
Ngày hôm sau trong lúc làm việc, Vệ Từ nghe thấy Dương Tư đợi ở bên ngoài.
Anh ngẩng đầu nhìn trời, liền biết cái gã Dương Tư đến để ăn chực.
Ngay đến đi ăn chực mà cũng thanh lệ thoát tục như thế này, Dương Tư đúng là số một.
Bởi vì chính vụ bận rộn, nên trong khoảng thời gian này cơ bản là Khương Bồng Cơ đều ở sảnh chính vụ, ăn uống cũng giải quyết ở đây.
Vốn dĩ sảnh chính vụ đơn sơ chỉ có hai người bọn họ, hôm nay tự dưng mọc đâu thêm một thanh niên có gương mặt hơi trẻ con.
Cô liếc một cái rồi quay đi ăn cơm, không thèm quan tâm đến đối phương.
Dương Tư cũng coi như xung quanh chẳng có ai, ăn ngon lành.
Tóm lại, bầu không khí có hơi lúng túng.
Vốn dĩ Vệ Từ định tạo bầu không khí cho bọn họ nói chuyện, với sức hấp dẫn và vẻ bí ẩn của chủ công nhà mình, chưa đến mức hai người này lập tức thông đồng với nhau ngay nhưng chí ít thì cũng sẽ hợp cạ… Bây giờ lại… hoàn toàn không có ý định muốn nói chuyện luôn.
Không chỉ những người đang có mặt tại đó cảm thấy bầu không khí khác thường, mà khán giả xem livestream cũng có thể nhìn ra điều không bình thường.
[Xuân Liệt]: Cục cưng đến để xem “quân thần” ăn cơm với nhau mà, tại sao tự dưng lại lòi ra cái bóng đèn to thế?
[Coca]: Ớ, có khi là nhân tài mới chiêu mộ cũng nên? Địa bàn của Streamer càng lúc càng lớn, cần nhiều người hơn mà.
[Ăn Cơm Bằng Chân]: Rõ ràng bầu không khí lạ lạ, cảm giác như thể mạnh ai người nấy ăn, ngay đến nhìn nhau cũng không.
Khương Bồng Cơ bị trúng phong ấn “thuộc hạ nhà ta ốm, ta tăng ca giúp người ta”, mấy ngày liền livestream đều ở trong sảnh chính vụ nho nhỏ, khán giả xem cũng hơi chán, chỉ có ba bữa cơm mỗi ngày là thú vui duy nhất của bọn họ.
Nhìn Streamer và Từ mỹ nhân ăn cơm, không ít người có thể ăn thêm được vài bát, dù sao nhìn người đẹp ăn cũng ngon.
Tự nhiên mọc đâu ra một tên Dương Tư lạ mặt, ai quen được chứ?
Mấy ngày liền, Dương Tư đều đến ăn chực ở sảnh chính vụ.
Mới đầu thì còn ăn chực một bữa, sau rồi thì thành hai bữa, cuối cùng cả ba bữa cộng thêm trà bánh quà chiều cũng chực luôn ở đó.
Khương Bồng Cơ nhìn nhiều đâm phiền, nói thẳng với Dương Tư: “Hay là ở lại luôn đi, hôm nào cũng canh đúng giờ đến báo cáo cũng rất phiền.”
Đây là câu đầu tiên cô nói với Dương Tư, Vệ Từ nghe xong câu này liền giật thót, tay phải cầm bút quệt vạch một đường trên cuộn thẻ tre.
Không phải chứ, chủ công nói thế có khác gì đuổi người ta đi?
Chiêu mộ mưu sĩ không thể như thế này được!
Đặc biệt là đối với những người có lòng tự trọng cao lại nhạy cảm như Dương Tư mà nói thì nghĩa khác của câu này là một điều kiêng kị.
Nếu là bạn bè nói với nhau, cùng lắm cũng chỉ như đang đùa giỡn, nhưng nếu là người lạ thì rất dễ bị hiểu nhầm là châm chọc.
Ban đầu Dương Tư cũng có vẻ không vui, nhưng khi gã ngẩng lên nhìn vào mắt Khương Bồng Cơ, liền phát hiện ra đối phương không hề có ý châm chọc hay khinh thị, chỉ đơn giản là đang trần thuật một sự thật. Phát hiện này đã dập tắt ngọn lửa vừa nhen nhóm trong lòng gã.
“Nếu không đi thì sao?”
“Vậy thì thật đáng tiếc, đồ ăn của sảnh chính vụ chỉ dùng nguyên liệu thu thập được quanh quận Phụng Ấp, chủng loại có hạn, chẳng qua chỉ là một góc nhỏ trong thế giới ẩm thực.” Khương Bồng Cơ nói: “Hơn nữa… nếu không chịu thì trả tiền cơm mấy hôm ăn chực đi.”
Tính lãi bắt nạt mưu sĩ nhà cô à?
Không đồng ý thì để gã nợ cả đời!
Dương Tư tiếp tục nhìn cô: “Sau đó thì sao?
“Đi theo ta, sau này có thể ăn toàn bộ món ngon trong thiên hạ! Không theo ta, ngươi cứ thử xem có thể ra khỏi cánh cửa kia không.”
Vệ Từ bây giờ lòng nguội như tro, tính tình của chủ công nhà mình thế này, thảo nào nhân tài kiếp trước toàn là bị bắt đến cả.
Người bình thường còn lâu mới chịu đi theo cô! >