“Chủ công, Bình cảm thấy có chút kỳ quái...”
Khương Bồng Cơ cười rút một đôi đũa, hỏi lại: “Có gì kỳ quái thế?”
Cô dẫn Trương Bình đi tuần tra toàn bộ điểm thoát nước trong huyện Tượng Dương, phát hiện đường ống thoát nước vận hành bình thường. Vừa lúc mặt trời chói chang treo trên đỉnh đầu, Khương Bồng Cơ và Trương Bình liền tìm một quán ăn nhỏ, định gọi mấy món ăn tạm.
Khéo ở chỗ, quán ăn này là do quan phủ mở, lấy tên là Tri Khách Trai.
Cô ngắm nhìn xung quanh, quán ăn trang hoàng đơn giản tao nhã, phong cảnh tĩnh mịch đẹp đẽ, quả là một địa điểm ăn cơm thích hợp.
Ừm, mặt này Vệ Từ làm không tồi.
Hai người ngồi không bao lâu, rèm cửa bị vén lên, một tiểu nhị bị đứt một bàn tay đi vào.
Tiểu nhị ngạc nhiên nhìn Khương Bồng Cơ và Trương Bình, sửng sốt một lúc mới quỳ xuống.
“Tiểu nhân bái kiến chủ công!”
Quán ăn là do quan phủ mở, nhân viên bên trong không phải là binh lính bị thương giải ngũ thì là người nhà của binh lính chết trận. Tiểu nhị trước mắt này chính là binh lính vì tàn tật mà giải ngũ.
Nói là tiểu nhị song dù sao cũng là binh lính từng ra chiến trường, người ta vẫn có thể là một tay đấm không chuyên, lương bổng mỗi tháng đủ nuôi được một nhà ba miệng ăn.
Cho đến bây giờ, binh sĩ này vẫn duy trì thói quen tập luyện mỗi sáng sớm, mặc dù tàn tật nhưng tinh thần khá tốt.
Khương Bồng Cơ nói: “Đứng dậy đi, ta với Hi Hành đến ăn bữa cơm mà thôi, không cần câu nệ.”
Tiểu nhị nghe lời đứng dậy, nhưng vẫn còn hơi mất tự nhiên.
Khương Bồng Cơ nhận một cuộn thẻ tre, đây chính là thực đơn của quán.
Người xem livestream đưa ra ý tưởng này, trên mỗi một thẻ tre viết một món ăn, phân thành các loại nhìn rất độc đáo.
Khương Bồng Cơ nhìn tên món ăn một lượt rồi gọi hai món rau, hai món mặn rồi đưa thực đơn cho Trương Bình. Nhân lúc này cô hỏi một số vấn đề, chủ yếu là hỏi cuộc sống của binh sĩ tàn tật sau khi giải ngũ ra sao, người lính từ từ bình tĩnh lại.
Cô hỏi vấn đề gì anh ta liền thành thật trả lời vấn đề đó.
“Bẩm chủ công, cuộc sống của tiểu nhân cũng ổn. Mấy tháng trước bà mai làm mối, lấy một cô vợ, giờ đã mang thai ba tháng rồi. Công việc ở quán ăn không nặng, hàng ngày giờ mão tiểu nhân đến quét dọn, chuẩn bị mở quán, đến giờ hợi thì đóng cửa. Mỗi ngày có thể lấy được hai phần lương bổng, trừ đi chi phí sinh hoạt mỗi tháng cũng dư ra không ít. Vợ tiểu nhân ở nhà cũng đan áo len...”
Khương Bồng Cơ hỏi cặn kẽ, người lính cũng nói mãi không hết, vẻ mặt hưng phấn, không có chút buồn bã nào.
Trương Bình lặng lẽ nhìn đi nhìn lại thực đơn đến mười bảy mười tám lần, để kéo dài thời gian cho chủ công mình.
[Cố Gắng Lưu Bản Thảo]: Giờ mão mở cửa, giờ hợi đóng cửa... Tính một chút, vậy chính là năm giờ sáng mở cửa đến chín giờ tối đóng cửa à? Có mệt quá không? Anh ta đứt tay trái, cuộc sống có phải rất bất tiện không? Nếu như ở thời hiện đại có lẽ còn có thể nối lại... Cổ đại... Haiz, cả đời tàn tật.
[Tranh Thủ Tháng Sau Đột Phá]: Nghe kỹ lời cuộc đối thoại thì người lính này được lĩnh tiền trợ cấp tàn tật ba năm, cộng lại cũng không ít. Làm tiểu nhị kiêm bảo vệ của quán rồi nhận lương hai người... Cuộc sống chắc là cũng khá nhỉ?
Xem livestream lâu rồi, người xem ít nhiều cũng hiểu tình hình ở đây của Khương Bồng Cơ, cuộc sống của người lính hiện giờ cũng khá ổn.
[Tu Tiên Giữa Đêm]: Tại sao lại trợ cấp tàn tật ba năm, sao không đưa một lần luôn đi?
[Tôi Muốn Thành Tiên]: Theo phân tích của tôi đại khái là có hai nguyên nhân. Thứ nhất cấp một lần duy nhất thì phần Streamer gánh vác sẽ rất lớn, đâu phải chỉ có một người bị thương vong? Thứ hai, nếu như không kiềm chế được mà tiêu hết thì sau này phải làm sao? Tôi nghĩ tiền trợ cấp trong ba năm này là thời gian cho người lính dung hòa cuộc sống. Khoảng thời gian ba năm, nhẫn nại một chút là có thể học được một nghề kiếm kế sinh nhai, đến lúc dó không cần trợ cấp vẫn nuôi sống bản thân được.
Mặc dù người xem livestream không đoán đúng toàn bộ nhưng so với dụng ý của Khương Bồng Cơ cũng không khác là bao.
Người lính hưng phấn, cưới được một người vợ tốt, cuộc sống cả nhà vẫn có triển vọng.
Khương Bồng Cơ gật đầu, Trương Bình trả lại thực đơn cho người lính.
Đợi người lính đi rồi Trương Bình mới nói: “Việc làm ăn của Tri Khách Trai không tồi.”
Hương vị món ăn của quán rất ngon, mỗi khi đến giờ ăn khách khứa và bạn bè đều ngồi kín, dù là giá cả ở đây đắt hơn quán bình thường bốn năm lần, nhưng vẫn có người dân đến đây ủng hộ. Đương nhiên, người dân cũng không có kinh tế mà thường xuyên đến ăn, song thỉnh thoảng ăn một suất thì vẫn được.
Khương Bồng Cơ nói: “Đợi việc kinh doanh của quán ổn định rồi, ta sẽ cho đầu bếp dạy những món ăn bình thường cho các quán khác trong huyện.”
Trương Bình ngơ ngác, nhất thời không hiểu gì.
Chủ công đột nhiên nói cái này làm gì?
Khương Bồng Cơ nói: “Quan không tranh giành lợi ích với dân, việc làm ăn của Tri Khách Trai đủ tốt rồi, cứ tiếp tục cái đà phát triển này chắc chắn sẽ chèn ép các quán ăn của người dân khác. Thế thì lại không đúng với ước nguyện ban đầu của ta rồi. Để đầu bếp công khai thực đơn bình thường, người dân cũng được ăn các món ăn ngon mà rẻ, Tri Khách Trai vẫn giữ giá đắt đỏ, hai bên không liên quan đến nhau.”
Tên quán ăn, Khương Bồng Cơ nghĩ rất lâu, cuối cùng nghe theo ý kiến của người xem, lấy tên là Tri Khách Trai.
Nói thẳng ra thì là phân nhóm khách hàng. Quán ăn bình dân thì phục vụ người bình thường, một bữa cơm tiêu chỉ mấy đồng tiền. Đồ ăn ở Tri Khách Trai đắt hơn thì phục vụ những người có năng lực kinh tế hơn, mục tiêu là khách hàng trung và cao cấp, cố gắng phân thành hai nhóm khách hàng.
Khương Bồng Cơ không thiếu tiền, tiền trợ cấp binh lính khuyết tật cô vẫn chống đỡ được, không nhất thiết phải điên cuồng cướp miếng ăn của người dân.
Trương Bình hiểu ý cô thì vô cùng xúc động.
Lúc không đáng tin thì không thể tin được cái gì của chủ công nhà mình, nhưng lúc chủ công đáng tin rồi thì hơn cả minh quân.
Không ít kẻ trên không màng đạo nghĩa mà lấy tiền của dân chúng, chỉ có mình chủ công hiểu được mà làm chặt chẽ.
Lúc hai người trò chuyện, căn phòng bên cạnh truyền đến từng tràng ho khiến người ta kinh sợ.
Trương Bình bỗng nhớ đến cái gì bèn nói: “Chủ công, Bình nhớ ra cái gì không đúng rồi.”
Cả đường đi đều có tiếng ho khan mà!
Không biết bắt đầu từ chỗ nào mà Trương Bình luôn nghe thấy tiếng ho khan này, lúc trước còn nghĩ rằng ai bệnh nặng như thế mà còn đi ra ngoài dạo. Bây giờ thì... mặt anh ta nghiêm lại, giơ tay rút con dao găm ở hông, ánh mắt nguy hiểm nhìn về nơi phát ra tiếng ho.
Bọn họ bị theo dõi cả đoạn đường!
Khương Bồng Cơ cười, vẫy tay: “Thu lại, ăn bữa cơm thôi mà.”
Trương Bình là một văn nhân không giỏi võ nghệ, Khương Bồng Cơ thì đâu phải như thế? Cô đã biết có người đi theo họ từ lâu rồi.
Trương Bình ngạc nhiên, trước khi tiểu nhị bê đồ ăn lên anh ta đã cất dao vào bao.
“Chủ công đã biết từ sớm rồi sao?”
“Chứ sao.” Khương Bồng Cơ cười, nghiêng người để tiểu nhị thuận tiện bày đồ ăn: “Gương mặt ta ở huyện Tượng Dương ai mà không biết? Ta cũng không phải là miếng bánh ngon, nếu có người nhìn ta không thuận mắt, nhân lúc ta đơn độc một mình mà hãm hại thì ta biết phải làm sao? Chủ công nhà huynh đến cái tính cảnh giác này cũng không có thì làm gì dám dẫn một tên mù đánh đấm chạy khắp huyện chứ? Ăn cơm đi, ăn no rồi sang gặp vị bên cạnh.”
Cô vừa dứt lời, tiếng ho kia càng thảm thiết hơn.
Trương Bình: “...” >