Khi Phong Cẩn ở nhà không hề được coi trọng, huynh trưởng là người nối dõi của dòng tộc, tiểu đệ thì được mọi người yêu mến, phụ thân bận rộn công việc còn mẫu thân thì phải lo việc nội trợ. Anh kẹp ở
giữa thường xuyên không được coi trọng, may mà huynh trưởng Phong Khuê khá tốt nên tình cảm ba anh em cũng không tồi.
Xa nhà bao năm, anh vốn muốn mượn cơ hội này để thăm dò chiều hướng, thế mà lại bị một câu nói của Phong Khuê chặn lại.
Chỉ nói việc nhà, không nói việc công. Câu nói này khiến cho lời nói của Phong Cẩn ra đến cổ họng cũng phải nuốt vào.
Trường Sinh còn bé tí, không cảm nhận được cơn sóng ngầm giữa phụ thân mình và đại bá, cười hì hì nắm lấy chòm râu của Phong Khuế không chịu buông.
Phong Khuê chín chắn thận trọng, nhưng không khắt khe với người nhà.
Một tay anh nâng chân của Trường Sinh để bé ngồi trên cánh tay mình, tay kia thì vòng qua bả vai để bé khỏi bị ngã.
Hai tay đều bận rộn, đương nhiên không có cách nào để bé cưng buông tha cho chòm râu vài tháng tuổi của anh.
“Đứa bé này, lực tay khá lớn...”
Phong Khuê nhớ tới hai đứa con trai nhà mình, rồi nhìn Trường Sinh với ánh mắt ngưỡng mộ.
Phong Cẩn thầm nhức đầu, bình thường ở nhà con gái ức hiếp ông bố già này thì thôi, sao đi ra ngoài còn ức hiếp đại bá chứ?
“Phụ thân...
Phong Cẩn mới hơi tức giận, nhưng vừa nghe con gái rượu của mình ngọt ngào gọi “phụ thân” thì cơn tức cỡ nào cũng bị dập tắt.
Phong Khuế dẫn cả nhà Phong Cẩn về chỗ ở của Phong thị.
Phong thị có bề dày lịch sử gần nghìn năm, quận Thượng Dương cứ ai họ Phong về nhà lật gia phả ra xem là đều thấy tổ tiên có quan hệ máu mủ với Phong thị hết.
Gia tộc thanh cao hiển hách như vậy song nhà ở tổ tiên để lại lại rất mộc mạc, không giống như những trọc phú cung vàng điện ngọc kia mà có vẻ khiêm nhường.
Trận động đất năm ngoái làm cho chỗ ở của Phong thì cũng bị sụp đôi chút, nhưng phòng ốc kiên cố, gỗ dùng để xây nhà lại được mệnh danh là ngàn năm không mục, một trận động đất trong nháy mắt phá hủy cả thành Thượng Kinh, thế mà nhà của Phong thị lại chỉ đổ vài căn phòng cũ ít người ở, chỉ có mấy người bị thương.
“Phụ thân?” Trường Sinh ở trong lòng Phong Khuê, đôi mắt sáng ngời nhìn xung quanh, tòa nhà xa lạ lại có chút u ám khiến bé lo lắng, liền muốn tìm người thân. Thấy Phong Cẩn ở ngay bên cạnh, bé đặt cằm trên vai Phong Khuể nhìn phụ thân.
“Lát nữa gặp ông nội bà nội rồi nhớ phải ngoan ngoãn chào hỏi, không được thất lễ, biết chưa?”
“Ông nội, bà nội?” Trường Sinh nghiêng đầu nghi hoặc hỏi. Phong Cẩn thở dài, trong lòng thầm hối hận. Lúc bằng Trường Sinh anh đã được bà vú và nha hoàn dạy bảo lễ nghĩa, không được làm loạn hay thất lễ.
Trong thế gia, cho dù là đứa bé một hai tuổi thì cũng phải hiểu lễ nghĩa, không thể vì tuổi nhỏ mắc lỗi mà được miễn tội.
Chỉ là Trường Sinh... còn chưa sinh ra đã phải làm con tin ở Thượng Kinh cùng vợ chồng anh, lúc chào đời lại gặp phải động đất, sống lang bạt mãi cho đến khi tới huyện Tương Dương mới ổn định. Đứa con gái sinh ra được đã khó, nuôi sống lại càng khó, nên Phong Cẩn đặc biệt thương yêu, thậm chí có chút dung túng.
Vốn nên dạy lễ nghĩa từ nhỏ, anh lại không dạy gì cả. Bây giờ gặp chuyện mới ôm chân Phật không biết có tác dụng không?
Phong Cẩn hơi lo, chỉ sợ lúc mấu chốt Trường Sinh lại làm hỏng chuyện.
Có điều anh không biết, đừng nhìn Trường Sinh tuổi còn nhỏ, khả năng chọn lợi tránh hại của bé rất tốt đấy.
Nói theo kiểu Khương Hồng Cơ thì là, nhóc con này trời sinh đã có năng lực phán đoán, trực giác vô cùng đáng sợ.
Ví dụ, trẻ con đứa nào cũng sợ Khương Bổng Cơ, song Trường Sinh lại vô cùng thân thiết với cô. Thỉnh thoảng nhóc con đến sảnh chính vụ chơi đùa không cẩn thận gây họa, nếu như Khương Bồng Cơ có ở đó thì phản ứng đầu tiên của nhóc này là gì? Chính là loạng choạng chạy về phía cô, ôm lấy đùi cổ trốn Phong Cẩn.
Nếu Khương Bồng Cơ không ở đó thì Trường Sinh sẽ chạy đi ôm đùi người khác, trốn còn nhanh hơn thỏ.
Nhóc con lanh lợi như thế này còn sợ bé không xoay theo chiều gió được ư?
Biết tin Phong Cẩn trở về, Phong thị hôm nay đặc biệt náo nhiệt.
Nhưng mà “náo nhiệt” tức là chỉ việc có nhiều người thôi, chứ không phải ồn ào huyên náo.
Người hầu kẻ hạ qua lại không ngừng, nhưng bước chân không hề phát ra tiếng động.
Phong Cẩn vào sảnh chính, thấy cha mẹ bao năm không gặp đã ngồi ở vị trí đầu, bèn kéo Ngụy Tĩnh Nhàn đến thăm hỏi hai người.
Trường Sinh thấy thế, hai chân cũng giãy giụa đòi xuống đất, Phong Khuê cười thả bé xuống. Trường Sinh học theo động tác của Phong Cẩn, chỉ là quần áo của bé vừa dày vừa ngắn nên rất khó giữ thăng bằng, vừa quỳ xuống hành lễ đầu đã cắm xuống đất.
Lộc cộc lộc cộc lăn hai vòng, có lẽ là lăn hơi đau nên mắt bé lập tức đỏ lên.
Hình ảnh nghiêm túc ôn hòa đột ngột biến đổi.
Phong Nhân cũng không giữ được tư thế tôn nghiêm của gia trưởng nữa, còn Phong phu nhân thì sai nha hoàn bên cạnh bế Trường Sinh tới.
Phong phu nhân bùi ngùi nói: “Con của Hoài Du và Tình Nhân đã lớn thế này rồi.”
Lúc đầu khi chọn vợ chồng Phong Cẩn đi Thượng Kinh làm con tin, bà đã không muốn rồi.
Nghe tin Tĩnh Nhàn được chẩn đoán là mang thai trên đường đi, tâm trạng bà càng sa sút. Càng khỏi nói đến trận động đất ở Thượng Kinh sau này, dân chúng mười phần thì chết chín, Phong phu nhân khác liên miên suýt nữa mủ cả đôi mắt.
Phong Cẩn nói: “Mẫu thân, Trường Sinh hơi nghịch ngợm, đừng để nó làm loạn”
Phong phu nhân đón lấy Trường Sinh, bé con lại ngoan ngoãn nằm trong lòng bà.
“Trẻ con nghịch ngợm chứng tỏ xương cốt cứng cáp” Phong phu nhân không ngẩng đầu, đùa với Trường Sinh: “Có biết gọi ta là gì không?”
Trường Sinh cất tiếng giòn tan, vẻ hơi hoài nghi.
“Ông nội ạ?”
Do không có đối tượng cụ thể nên Trường Sinh không phân được sự khác biệt giữa ông nội và bà nội.
Phong Cẩn đã không dám ngẩng đầu rồi.
Phong phu nhân phì cười, chỉ vào Phong Nhân bên cạnh, nói: “Đây mới là ông nội”
Trường Sinh nhanh trí đổi lại: “Bà nội!”
“Ôi! Trường Sinh thật thông minh”
Phong phu nhân cười tươi tháo chuỗi tràng hạt đã đeo mười mấy năm đeo cho Trường Sinh.
Thấy hành động ấy, Phong Cẩn thầm thở phào, ải đầu tiên coi như qua rồi.
Ngụy Tĩnh Nhàn biết rõ tầm quan trọng của chuỗi tràng hạt này đối với mẹ chồng nên cũng rất hài lòng.
Chỉ có duy nhất một người mang ánh mắt hung ác nham hiểm, cô ta nắm chặt tay áo, lòng bàn tay còn lưu lại mấy dấu móng tay.
Mắt Phong Khuê lạnh lẽo, âm thầm kéo vợ mình để cho cô ta tỉnh táo lại.
Vợ Phong Khuể cảm nhận được ánh mắt nghiêm khắc của chồng thì hơi rúm người lại, cúi đầu siết chặt ngón tay và khăn.
Phong Cẩn thấy được ánh mắt ác ý thì thuận thế nhìn lại, khẽ cau mày.
Đó là chị dâu của anh sao?
Anh nhẫn nhịn không nói gì, đợi vợ chồng Phong Khuể rời đi mới hỏi: “Vừa nãy đại tẩu..”
Nếu là trước kia thì anh đã nhịn vì anh trai rồi, nhưng vì một chuỗi tràng hạt mà nảy sinh ác ý với Trường Sinh như thế thì anh không thể nhịn được.
Phong phu nhân hơi ngượng, khẽ nói: “Gia môn bất hạnh”
Phong Cẩn kinh ngạc, hai năm nay đã xảy ra chuyện gì mà khiến mẹ anh bất mãn với chị dâu đến thế?
Anh mơ hồ cảm thấy e rằng lần này về nhà sẽ không được thuận lợi. >