Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 61

Thực ra cuộc sống thời đại viễn cổ khá là vô vị nhàm chán, nếu như không có thử thách mà Liễu Xa giao cho, Khương Bồng Cơ nhất định sẽ cảm thấy nhàn rỗi đến mốc meo ấy. Trong trạng thái rảnh rỗi không có việc gì làm này, cô bắt đầu nhớ nhung những ngày tháng nguy hiểm rình rập, đầu lúc nào cũng có nguy cơ tạm biệt cái cổ trước đây.

Hệ thống khinh bỉ: “Tui tưởng cô sẽ luyện lại skill cũ lần nữa chứ, làm nữ lực sĩ gì gì đó...”

Khương Bồng Cơ nói với vẻ đương nhiên: “Tố chất của cái cơ thể này quá tệ, không thể chịu nổi trình độ huấn luyện kiểu đó, chưa kể như thế còn khiến những người bên cạnh nghi ngờ... Tao đã tính toán đâu vào đấy hết rồi, hơn nữa còn cần một cơ hội hợp lý, bây giờ vẫn chưa phải là lúc...”

Vụ thổ phỉ bữa trước cô làm sao có thể quên được?

Cảm giác bất lực khi không có sức mạnh, cô cũng không muốn nếm thử lần nữa.

Nhưng cô cũng rất rõ, gen của cơ thể này không tốt. Trong tình huống như thế này, cho dù có huấn luyện như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể gia tăng chút vũ lực mà thôi. Thứ bỏ ra và thứ thu về không tương xứng, não cô có úng nước mới làm chuyện này. Chưa kể, rõ ràng là vẫn còn những cách an toàn hơn, đương nhiên cô sẽ không bỏ gần tìm xa.

Huống hồ...

“Cho dù là thế thì bây giờ người có thể thắng được ta hình như cũng không nhiều nhỉ?”

Người bình thường nhìn thấy Khương Bồng Cơ, đại đa số sẽ cho rằng cô là một thiếu niên mảnh khảnh yếu ớt. Tuổi tác, dáng người bày ra ngay trước mắt như thế thì lực sát thương được bao nhiêu? Nhưng thực tế, giá trị vũ lực của cô so với đàn ông trưởng thành còn cao hơn. Cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thì không khác gì một vũ khí hình người.

Hiện tại, cuộc sống trước mắt vẫn coi như yên ổn, chút vũ lực này đã đủ để cô bảo vệ bản thân rồi, còn về phần những thứ khác... trong lòng cô đều đã có tính toán.

Hệ thống buồn bực “hứ” một tiếng: “Đi theo ký chủ như cô quả thật là nhàn rỗi đến sâu răng, có cảm giác chẳng có đất dụng võ gì cả!”

Nó là hệ thống livestream cung đấu mà, các mỹ nhân cạnh tranh với đấu đá nhau mới là chủ yếu chứ, nào đâu giống Khương Bồng Cơ?

“Mày vốn dĩ đã là một thứ bỏ đi, đồ giẻ rách!” Khương Bồng Cơ chẳng chút nể tình mà đả kích.

Hệ thống lập tức hung hăng gõ ba chữ: “... BUỒN MUỐN KHÓC QAQ!!!”

Khương Bồng Cơ: “...”

Người ngoài nhìn vào thì thấy Khương Bồng Cơ đang ngồi dựa vào tay tựa, một tay chống cằm, một tay cầm sách đọc, khóe môi và đuôi mắt luôn mang theo ý cười. Dưới hiên, gió xuân mang theo cảm giác ấm áp thổi nhẹ, hoa lê trong viện theo gió tung bay.

Từ Kha ngồi bên cạnh thấy thế thì hơi kinh ngạc, âm thầm nghiêng đầu sang chỗ khác. Lang quân nhà này nếu như thiếu đi chút khí khái thì có cảm giác như thể là một cô nương xinh đẹp.

Đương nhiên, cũng chỉ là giống mà thôi, dù sao Từ Kha cũng không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có một cô nương không chỉ bụng dạ đen tối xấu xa mà lại còn ác liệt như thế này... như thế thì quả đúng là ác mộng.

Cho dù trong bụng có không vui, nhưng Từ Kha vẫn không dám thể hiện một chút khác thường nào ra ngoài. Trong mắt của Từ Kha, Khương Bồng Cơ không đáng sợ, người đáng sợ là phụ thân của cô. Cho dù đã hai ngày trôi qua nhưng mỗi lần tỉnh giấc giữa đêm, cậu ta đều có cảm giác toàn thân phát rét. Bóng tối đặc quánh trong phòng khiến cậu ta nhớ đến đôi mắt lạnh lẽo như ngấm độc kia, dọa cho cậu ta sợ đến mức gặp ác mộng.

Đương nhiên, sự thật sẽ chứng minh cậu ta ngây thơ ngờ nghệch đến mức nào.

Liễu Xa cùng lắm chỉ khiến người ta cảm thấy bị giày vò, nhưng Khương Bồng Cơ sẽ khiến người ta sống không bằng chết.

“Sao thế Đạp Tuyết?”

Khương Bồng Cơ nghiêng đầu quay sang, nhìn về phía góc hàng hiên, nơi mà Từ Kha cách đó gần nhất nhưng lại không hề phát hiện ra.

Tỳ nữ Đạp Tuyết cung kính đưa cho Khương Bồng Cơ một tấm thiệp mời, một mùi hương dìu dịu thoang thoảng từ giấy hoa tiên* truyền đến, rất dễ ngửi.

*Giấy hoa tiên: giấy được in hình hoa và ủ hương hoa, chuyên dùng để viết thư, viết thiệp mời.

“Nhã tập? Ngụy phủ tổ chức...” Tổng cộng có hai tấm thiệp mời, một tấm khá là hình thức, còn tấm kẹp ở trong, nét chữ mềm mại uyển chuyển, vừa nhìn là đã cảm thấy rất thích mắt, đây chính là nét chữ của Ngụy Tĩnh Nhàn, “Ta không có hứng thú với cái này...”

*Nhã tập: là một hình thức tụ hội tổ chức yến tiệc của tầng lớp quý tộc ngày xưa

Kĩ năng đánh nhau hay sinh tồn nơi dã ngoại thì không phải bàn, nhưng ngâm thơ đối câu thì cô chịu thua. Là một dân khoa học tự nhiên yêu máy móc, đối với mấy môn khoa học xã hội như văn học gì đó thì cô không khác gì dân mù chữ, tôn chỉ của cô xưa nay luôn là không phục thì đánh một trận.

Cái vấn đề thơ từ ca phú này, cho dù có là Liễu Lan Đình trước kia thì cũng rất tệ, thường bị Tây Tịch tiên sinh đánh giá là không khác gì tác phẩm của đám thợ thuyền, cực kỳ thô bỉ.

Đạp Tuyết ngẩn ra, dường như không ngờ được Khương Bồng Cơ sẽ từ chối, nhất thời đứng ngây ra tại chỗ.

Tầm Mai có hơi khó xử lên tiếng: “Nhưng mà, Ngụy nương tử tự tay viết thiệp mời, nếu như từ chối, e rằng...”

Tốt xấu gì Ngụy Tĩnh Nhàn cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa, cô ấy tự tay viết thiệp mời lang quân còn không đi, thế thì có khác gì tát thẳng vào mặt cô ấy?

Khương Bồng Cơ đọc được câu nói vẫn đang bỏ lửng của Tầm Mai, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong khoảng sân viện.

Trời xanh mây trắng, đúng là thời tiết tốt để đi ra ngoài.

Từ Kha cau mày, thấp giọng nói ra điều mình hoài nghi: “Đây là nhã tập, chứ không phải là kết thù, tại sao đến đúng ngày rồi mới gửi thiệp?”

Nhã tập bình thường luôn gửi thiệp mời trước vài ngày, để người được mời có đầy đủ thời gian chuẩn bị, nhưng thời gian trong tấm thiệp mời này lại chính là chiều nay!

Khương Bồng Cơ nói với vẻ không quan tâm lắm: “Tiểu nương tử ấy mà, luôn có một vài điều mà cánh đàn ông chúng ta không thể hiểu nổi, phải bao dung một chút.”

Sau lần sóng gió kia, cô đã đắc tội hơn phân nửa quý nữ của quận Hà Gian này, bị người ta gây khó dễ chút cũng là chuyện bình thường.

Từ Kha: “...” Nói như thể cậu ta không có chút phong độ nào ấy!

Khương Bồng Cơ đùa nghịch cây quạt đàn hương trong tay, dặn tỳ nữ đi chuẩn bị quần áo, sau đó chỉnh trang lại vẻ ngoài rồi liền đến hội thơ.

“Thực ra, cái thời tiết này càng thích hợp để ở nhà ngủ hơn.” Khương Bồng Cơ nói với khán giả đang xem livestream: “Xuân rã rời, thu buồn ngủ, hạ ngủ gật, ba tháng mùa đông... ngủ không tỉnh. Cả một năm, bất kỳ lúc nào cũng là thời cơ tốt để ngủ đông, lãng phí thời gian vào những cái hội thơ nhàm chán thế này, ta đây đúng là bị teo não rồi.”

Địa điểm Ngụy phủ tổ chức nhã tập là ở bên bờ sông Hoàn Thủy, thuộc vùng ngoại thành, xe ngựa đi với tốc độ bình thường thì mất độ nửa canh giờ là tới nơi, cũng không tính là quá xa.

Ngoại trừ người đánh xe ra thì Khương Bồng Cơ chỉ mang theo một tỳ nữ và Từ Kha.

Khương Bồng Cơ đưa theo Từ Kha là cũng có nguyên nhân.

Liễu phụ hình như rất quan tâm đến Từ Kha, trước đó còn kiểm tra cả việc học hành của cậu ta nữa, thái độ không giống như đối xử với hạ nhân mà giống như là đối xử với học sinh hơn?

Nếu như dựa theo quy củ của thời đại này thì chuyện này có hơi hão huyền. Từ Kha không chỉ có tiền án, mà cậu ta còn là nô bộc đã chịu hình phạt xăm mặt, địa vị xã hội còn không bằng thứ dân bình thường, cho dù có tài hoa đến mấy cũng không thể được người như Liễu Xa coi trọng.

Nhưng mà... nghĩ đến tác phong phóng khoáng khác người của Liễu Xa, cô lại cảm thấy hơi không đoán được ý định của đối phương.

Không nói đến nhân tố Liễu Xa, mấy ngày hôm nay cô quan sát Từ Kha, quả thật cũng có hơi động lòng. Đương nhiên là không liên quan gì đến tình cảm nam nữ, chỉ đơn thuần là cảm thấy nếu như bồi dưỡng cậu ta tử tế, nói không chừng sau này sẽ là một cánh tay đắc lực. Từ Kha không chỉ nhanh nhạy và thủ đoạn, mà còn là nhân tài điển hình trong việc xử lý việc đối nội. Nếu như ở trong thế giới trước kia của cô có lẽ cô sẽ thu nạp cậu ta làm Phó quan quân đoàn, chuyên môn giúp cô quản lý các thể loại văn kiện linh tinh?

Còn bây giờ?

Tính tình có chút bất ổn, còn cần dạy dỗ thêm, tạm thời cứ để lại từ từ bồi dưỡng, nếu như không được thì tính sau.

Đang nghĩ vậy thì đã đến địa điểm tổ chức nhã tập, từ xa đã nhìn thấy một vòng gia đinh đứng canh chừng cẩn thận cùng với xe ngựa của các nhà khác.

“Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, xem ra đã bị chuyện lần trước dọa cho sợ hết vía rồi...”

Khương Bồng Cơ bước xuống xe ngựa, đôi guốc gỗ dưới chân nện lên đá, vang lên những tiếng cạch cạch.
Bình Luận (0)
Comment