Quận Thừa Đức có tổng cộng bốn huyện, lần lượt là Kim Môn, Phong Hồ, Hồng Liên và Thu Vũ. Nếu kế hoạch tiến hành thuận lợi, lấy được huyện Kim Môn dễ như trở bàn tay. Nhưng một cái huyện Kim Môn không thể nào thỏa mãn được lòng tham của phương Bồng Cơ, dã tâm của cô còn lớn hơn nhiều. “.. Hồng Liên Giáo cho rằng mình đã tương kế tựu kế, chi bằng chúng ta học theo một chút.” Kỳ Quan Nhượng cười nhạt, anh cũng thích nhất là gài bẫy: “Theo dự đoán của chủ công, để lấy được huyện Kim Môn cần bao nhiêu thời gian?”. Khương Bổng Cơ nheo mắt tính toán, hồi lâu mới nói: “Mặc dù chúng ta hành quân gấp rút không mang được vũ khí công thành, song đánh hạ huyện Kim Môn không có binh linh trấn giữ thì nhiều lắm là một canh giờ. Nếu tính cả thời gian đi qua đường núi thì chắc tầm một ngày... Văn Chứng thấy thế nào?” Kỳ Quan Nhượng cầm chiếc quạt lồng bất li thân khẽ phe phẩy. Dương Tự đứng bên cạnh thấy thế bất giác rùng mình một cái rồi yên lặng đổi vị trí. Đã từng gặp mấy kẻ kỳ quái thích giả bộ, nhưng gã chưa từng thấy ai giữa trời đông giá buốt còn cầm quạt phe phẩy. Kỳ Quan Nhượng nói: “Theo tin tức của người tình báo thì Hồng Liên Giáo muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta, vì thế còn lập ra hàng loạt đối sách. Người ta đã cố gắng như thế rồi mà chúng ta không cho cơ hội thể hiện thì chẳng phải là quá bất hợp lý rồi sao?” Hồng Liên Giáo muốn gài bọn họ thì bọn họ đương nhiên có thể ghi lại. Khương Bổng Cơ nhướng mày, ý bảo Kỳ Quan Nhượng nói tiếp. Anh ta nói: “Hồng Liên Giáo cho là chúng ta sẽ tập trung binh lực tấn công huyện Phong Hồ, nếu chúng ta mãi không xuất hiện e rằng sẽ khiến bọn chúng nghi ngờ. Chi bằng thế này, ta cử một ít trinh thám đi lừa bọn chúng, khiến bọn chúng cho là chúng ta thực sự muốn đánh huyện Phong Hồ chứ không phải huyện Kim Môn. Cố gắng kéo dài thời gian, đợi chủ công đánh hạ huyện Kim Môn, chúng ta lại quay đầu đánh huyện Phong Hồ... Dù sao, tuyến đường núi đi qua huyện Phong Hồ cũng rất ngắn? Dương Tư nghe xong cảm thấy hơi lạ. “Nếu làm thế thì quân đội của chúng ta chẳng phải sẽ kiệt sức sao? Thêm nữa là ở đường núi, theo kế hoạch của Hồng Liên Giáo nếu chúng ta bị bao vây ở đường núi thì khó mà phá vòng vây” Điển Dần không nhịn được lên tiếng hỏi, thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào mình, anh ta lặng lẽ im miệng. Khương Hồng Cơ hòa giải, cô nói: “Phó hiệu úy Điển nói có lý, song kế hoạch mà đơn giản như thế thì không phải là Văn Chứng rồi.” Quả nhiên, Kỳ Quan Nhượng nói tiếp: “Đúng như Phó hiệu úy Điển nói, như vậy thì chúng ta sẽ kiệt sức, nếu bị bao vây ở đường núi sợ là có chắp thêm cánh cũng không thoát được. Nhưng nếu là chúng ta bao vây Hồng Liên Giáo thì sao? Tình thế sẽ hoàn toàn khác rồi.” Điển Dần cảm thấy như vịt nghe sấm. Rõ ràng là bến ta bị bao vây, sao lại thành Hồng Liên Giáo bị bao vây rồi? Khương Hồng Cơ cười nói: “Theo như tính toán nhỏ nhặt của Hồng Liên Giáo, bọn chúng sẽ đánh chiếm thành nhỏ rồi tiến vào đường núi, chặn chúng ta hai đầu. Đã thế thì sao chúng ta không ném mồi ra, dụ dỗ bọn chúng vào đường núi rồi bay vây chặn giết?” Điển Dần phản ứng chậm, nghĩ mãi mới bừng tỉnh, đây gọi là giả heo xơi tái cọp già! Đầu tiên là tập trung binh lực đánh huyện Kim Môn, đồng thời cho trinh sát điều tra tình hình bên huyện Phong Hổ, để bọn chúng tưởng chúng ta sẽ đánh vào huyện Phong Hồ, không chỉ làm rối loạn phán đoán của Hồng Liên Giáo còn có thể kéo dài thời gian. Đợi đánh hạ huyện Kim Môn xong quay lại mai phục, mặt khác phái một đội quân tiến vào đường núi cho Hồng Liên Giáo nghĩ rằng phần lớn quân đội ta đã tiến vào con đường núi dẫn đến huyện Phong Hồ. Thực tế thì bọn bọ vẫn trốn ở con đường núi dẫn đến huyện Kim Môn. Hồng Liên Giáo thấy thế đương nhiên sẽ cho rằng con mồi đã cắn câu. Đợi khi bọn chúng có ý định tiến vào đường núi, phối hợp với binh lực huyện Phong Hồ đánh bọc sườn Khương Bồng Cơ thì đội mai phục chủ lực lại xuất hiện. Binh lính chủ lực phối hợp với nhóm lính vừa rồi đã đi vào đường núi trước đánh lén phía sau quân địch. Điển Dần ngoan ngoãn im miệng, quả nhiên những văn nhân này ai cũng đen tối. Người khác vẫn còn ở trình độ “khó mà chống đỡ” thì đầu bọn họ đã nghĩ đến làm sao để “giết quân địch” rồi. Kỳ Quan Nhượng lại nói: “Kế này cũng không khó, duy có một điểm là thời gian quá cấp bách” Khương Bổng Cơ cười nói: “Đây đã là gì? Văn Chứng đợi đó là biết, xem ta thâu tóm huyện Kim Môn” Dương Tư đang định chế nhạo hai cầu thì trong đầu lại nhớ đến hình ảnh Khương Bồng Cơ xung phong trên chiến trường, bèn lựa chọn im lặng. Kỳ Quan Nhượng bổ sung thêm: “Huyện Kim Môn có thể dùng mưu kế chiếm lấy, nhưng cùng một chiêu thức mà dùng hai lần hiệu quả sẽ không cao nữa. Ba huyện còn lại vẫn phải dùng đao thật thương thật mà đánh, quyết định cao thấp, phấn rõ thắng thua..” Khương Bổng Cơ lại không hề tán thành ý kiến này của Kỳ Quan Nhượng. Mưu kế này của Dương Tư chỉ có thể dùng một lần, nhưng vẫn còn nhiều chỗ để phát huy. Cơ hội, một khi nắm được thì phải tận dụng cho hết. Khương Bổng Cơ nhếch môi nói: “Đường núi này khá yếu, cho nên khi đánh huyện Kim Môn không thể mang vũ khí công thành theo. Nhưng một khi chiếm được huyện Kim Môn rồi thì tình hình lại khác. Trước khi xuất chinh ta đã bí mật dặn dò Hiếu Dự chuẩn bị vũ khí công thành, đợi thời cơ tốt sẽ vận chuyển tới huyện Kim Môn. Tính thời gian đi đường thì khoảng sau khi chúng ta bao vây Hồng Liên Giáo một ngày, Hiếu Dự sẽ chuyển vũ khí công thành đến. Nhân lúc Hồng Liên Giáo chạy loạn như rắn mất đầu, chúng ta có thể tranh thủ tấn công huyện Thu Vũ!” Trên chiến trường không thể chậm trễ một chút nào. Thời cơ tốt chỉ tồn tại trong chốc lát. Khương Bổng Cơ hiểu rõ đạo lý này, cho nên có suy nghĩ chu toàn hơn bất cứ ai. Nếu đợi đánh hạ huyện Kim Môn mới thông báo cho Từ Kha chuẩn bị vũ khí công thành, một đến một đi mất ngày thì sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt. Phong cách chiến đấu của cô vô cùng rõ ràng dứt khoát, tiết tấu nhanh, tính toán chặt chẽ cẩn thận. Người khác là tiến hành từng bước từng bước đầu vào đấy. Cô lại tiến hành đồng thời nhiều bước, thúc đẩy toàn diện, các bước nối tiếp nhau tạo nên tiết tấu nhanh và cảm giác căng thẳng. Truyền tin thời viễn cổ không thuận lợi, phong cách tác chiến gấp rút lần này của Khương Hồng Cơ có thể áp bức tinh thần quân địch. Cảm giác áp bức này không chỉ làm rối loạn lòng địch mà còn có thể lay động tinh thần của bọn chúng. Mọi người ngạc nhiên: “Đánh huyện Kim Môn xong liền đánh huyện Thu Vũ sao?” Khương Hồng Cơ nói: “Huyện Phong Hồ tập trung binh lực của hai huyện, huyện Hồng Liên lại là đại bản doanh của Hồng Liên Giáo, binh sĩ bảo vệ không yếu. Ngoài huyện Thu Vũ ra chúng ta còn có lựa chọn nào sao? Quan trọng hơn, đường sá từ huyện Kim Môn đến huyện Thu Vũ vừa bằng phẳng vừa ngắn, có lợi cho việc vận chuyển vũ khí công thành. Lấy mục tiêu là huyện Thu Vũ, chúng ta có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian...” Đám ô hợp như Hồng Liên Giáo thì chỉ cần một lần thất bại lớn đã khiến chúng chạy loạn như đàn ruồi mất đầu rồi. Khương Bổng Cơ muốn nắm chắc thời gian, trước khi Hồng Liên Giáo bình tĩnh lại thì phải tấn công bọn chúng liên tục. Chỉ cần chiếm được huyện Kim Môn và huyện Thu Vũ thì Hồng Liên Giáo không thể gượng dậy nổi nữa. Nào ngờ, tên đồng đội An Thôi kia còn mang đến cho cô một tin vui khác. Màn đêm buông xuống che phủ khắp nơi. Chân trời treo một vầng trăng trắng sáng, Khương Đồng Cơ đang chợp mắt một chút, năng lượng tinh thần của cô dao động. Cô mở mắt ra, trong đầu vang lên âm thanh máy móc của hệ thống. >