Chưa chắc là không thể.
Chắc đây là câu chuyện cười thú vị nhất mà mấy ngày nay Dương Tư nghe được, đến giờ gã còn nghĩ rằng Khương Bổng Cơ đang nói đùa, bèn trêu: “Nếu thế thì chủ công phải hăng hái nhiệt tình hơn rồi”
Khương Bồng Cơ nhướng mày hỏi: “Cái gì phải nhiệt tình hơn?”
“Bây giờ chủ công đã sắp mười tám rồi, cũng chỉ hai năm nữa là đến lễ đội mũ”. Đổi lại là người khác thì dù chưa cưới cũng phải đính hôn rồi, vậy mà chủ công vẫn một thân một mình, thế này thì không được. Nếu không thành gia lập thất thì làm sao sinh con gái chứ?
* Lễ đội mũ: Thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ cho biết người đó đã trưởng thành.
Không sinh con gái thì làm sao truyền ngôi vị cho con gái được?
Dương Tư cười trêu chọc.
Lời gã nói không phải là để cổ vũ Khương Hồng Cơ trành ngôi đoạt vị, rõ ràng là cười nhạo cô nhanh chóng cưới vợ sinh con đi.
Còn hai tháng nữa Khương Đồng Cơ mới đủ mười tám tuổi, mười tám tuổi ở cái thời đại này đã có thể thành gia lập thất, làm cha được rồi.
Nhưng gia đình thế gia chủ trọng hơn nên phần lớn là đến tuổi hai mươi, Liễu phủ có lẽ cũng không ngoại lệ.
Theo Dương Tư, chủ công của gã vẫn còn là thiếu niên non nớt, chưa tiếp xúc với chuyện nam nữ, đến tuổi rồi tự nhiên sẽ nghĩ đến chuyện kia.
Chỉ là...
Theo kịch bản của Dương Tư, bị trêu chọc như thế chủ công nhà mình sẽ xấu hổ ngại ngùng lắm.
Nhưng thực tế thì...
Khương Bổng Cơ nhíu mày, vẻ mặt thản nhiên nói: “Việc này không vội, sinh con dưỡng cái cũng phải xem thời cơ và đối tượng”
Dương Tư kinh ngạc.
Xem ra chủ công nhà mình không phải là thiếu niên ngây thơ không hiểu đạo lý mà rõ ràng là người có kinh nghiệm phong phú nha.
Gã hí hửng: “Xem đối tượng, xem thời cơ? Chẳng lẽ chủ công để mắt đến ai rồi?” Khương Bổng Cơ cười vẻ thần bí.
“Đúng vậy.”
Dương Tự tò mò hỏi tới: “Cô nương nhà nào thế? Nếu như thân phận tương xứng thì có thể nhờ lão gia ra mặt đính hôn cho chủ công. Việc đại sự của đời người không thể qua loa được. Nhanh tay thì được chạm tay thì mất, ra tay trước mới chiếm được lợi thế. Nếu thân phận thấp hơn chủ công thì có thể phái bà mai tới nhà tỏ ý nạp thiếp. Dù sao thì cũng là cô nương chủ công ưa thích, tốt nhất là đừng bỏ lỡ.
Khương Bồng Cơ dở khóc dở cười.
Cô không biết Dương Tư ngoài tham ăn ra còn có tính hóng hớt đấy.
Cô buồn cười, đảo mắt mập mờ nói: “Thân phận là... Mặc dù nhà người ta hơi sa sút nhưng thân phận người ta thanh bạch, tổ tiên cũng hiển hách, được xem là dòng dõi thanh liêm cao quý một thời. Người ấy khá tài hoa, tính cách lại rất đáng yêu... Làm thiếp thì thiệt thòi quá”
Dương Tự nhíu mày, dòng dõi thanh liêm cao quý à... Thế thì hơi khó thật.
Thà làm vợ người nghèo chứ không làm thiếp người giàu.
Người ta càng thanh liêm cao quý thì càng xem trong danh phận. Đa số thà lựa chọn làm vợ người bình thường chứ không muốn trèo cao, cam chịu làm thiếp thấp hèn... Trừ khi thân phận của chồng phải rất cao. Hiển nhiên Liễu Hi vẫn chưa đạt tới mức độ đó.
“Chủ công thích nàng ta ở điểm gì?” Dương Tự hỏi: “Tài hoa hay là dung mạo?”
Khương Bổng Cơ cười híp cả mắt: “Gen của người ấy”
Ga?*
* Trong tiếng Trung, Gen và gà là từ đồng âm.
Đầu óc Dương Tư hơi đơ.
Vấn để thay đổi quá nhanh suýt khiến gã ngã ngửa.
“Gà là sao cơ?”
Khương Bổng Cơ vuốt cằm, nên giải thích thế nào nhỉ, cái này không giải thích được nha.
“Gen à, xem như là bản chất quan trọng nhất của sinh mệnh” Khương Đồng Cơ nghĩ, lầm bầm nói: “Có điều, gen chỉ là một phương diện. Gen của người ấy thật sự rất thu hút ta nhưng điều khiến ta hứng thú vẫn là tính cách và bí mật người ấy che giấu... Rõ ràng là sơ hở chồng chất không khác gì bịt tai trộm chuông nhưng vẫn ương ngạnh muốn che giấu, thật đáng yêu.”
Dương Tư nghe xong ngây ngốc.
Mỗi chữ chủ công nói ra ga đều biết nhưng hợp lại thành cầu thì không thể hiểu nổi.
Khương Bổng Cơ tổng kết.
“Người ấy dễ bắt nạt, ta thích nhất là bắt nạt để người ấy bày ra cái vẻ mặt âm thầm chịu đựng. Ta thích thì chỉ có thể là của ta”
Dương Tư đã kinh sợ không nói lên lời.
Hồi lâu, gã mới bật cười.
“Chủ công, ngài thích cô nương nhà người ta thì không thể làm như thế được, sẽ dọa nàng ta chạy mất dép đấy”
Vừa nãy gã còn cảm thấy chủ công có kinh nghiệm, lý luận phong phú, giờ nhìn lại rõ ràng là thiếu niên bá đạo không hiểu tình yêu mà.
Khương Bổng Cơ hỏi gã: “Thế thì phải theo đuổi thế nào?”
Dương Tư nghĩ rồi nói: “Nếu chủ công thực sự thích thì chi bằng bàn bạc với lão gia, nhờ ông ra mặt để nghị kết thông gia. Người thanh liêm cao quý có lẽ nhân phẩm cũng ổn. Chủ công làm vậy tuy là vì thích nhưng trong mắt cô nương người ta rõ ràng là lưu manh đùa giỡn. Cho dù chủ công có tốt đến mười điểm thì sau hành động ấy, ấn tượng của người ta với chủ công cùng lắm chỉ còn một hai điểm”
Khương Bổng Cơ chặc lưỡi, không tin lắm.
“Tính cách người ấy rất rộng lượng, có lẽ không đến mức hiểu nhầm chứ?”
“Chưa chắc nhé” Dương Tự bổ sung: “Cô nương nhà người ta tấm tự tinh tế, dễ để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này”
huyện nhỏ nhặt này”
Khương Bồng Cơ chống cằm nghĩ rồi nói: “Vậy à... Xem ra Tinh Dung cũng giàu kinh nghiệm ghế nhỉ?”
Dương Tư cười nhạo, gã ăn cơm nhiều hơn Khương Bồng Cơ mười mấy năm, chẳng lẽ lại không biết bằng cô chắc:
“Chủ công mà hỏi Tử Thực thì kinh nghiệm của cậu ta còn phong phú hơn. Song tên lãng tử không biết điều đó đưa ra ý kiến thì không nên tiếp thu.”
Dương Tư nhân tiện bôi nhọ Phong Chân, ai bảo cậu ta thực sự là kẻ phóng túng chứ?
Khương Bồng Cơ nghĩ hồi lâu.
Cuối cùng cô nói: “Bây giờ còn sớm, đợi năm sáu năm nữa rồi tính tiếp đi, ta cũng không vội... Còn muốn hưởng thụ cuộc sống hiện nay...”
Dương Tư không thấy điều gì khác thường.
Gã nghĩ, cô nương mà chủ công thích chắc mới mười một mười hai, đợi năm sáu năm nữa tuổi tác vừa đẹp là có thể cưới về nhà rồi.
Nam tử hán mà, lúc này lấy quốc gia, sự nghiệp làm trọng, chủ công có kết hôn muộn một chút cũng không sao.
Kể cả qua mấy năm nàng ta không đợi được thì cũng không sao, đại trượng phu lo gì không lấy được vợ! Không ngờ dưới sự dẫn dắt của Khương Đồng Cơ, hai người rõ ràng là ông nói gà bà nói vịt mà vẫn hiểu được.
“Vậy thì ta phải đợi đến khi tiểu công chúa của chủ công giáng trần rồi.”
Dương Tự cười trêu chọc.
Khương Bồng Cơ nói: “Được! Chỉ mong rằng đến lúc đó huynh đừng khóc”
Trước khi bầu trời rạng sáng, Khương Đồng Cơ trở về lều trại nghỉ ngơi một lúc.
Lúc tia nắng vàng xuyên qua tầng mây dày tỏa ánh sáng ra khắp nơi, trong doanh trại vang lên tiếng kèn lệnh.
Cách đó không xa, đám người lo lắng sợ hãi cả đêm ở huyện Phong Hồ cứ như chạm phải điện, sợ đến mức lông dựng hết lên.
Khương Bổng Cơ điểm binh, dàn trận bày bố ở ngoài thành, gió lạnh gào thét, cờ bay phần phật.
Một bên khí thế dâng cao, một bên lại vẻ mờ mịt.
Khi tiếng trống trận vang lên, đội cung tiên dùng tên phối hợp tác chiến yểm trợ cho đội thang máy, binh lính núp dưới thang máy được che chắn xung quanh, đầy thang máy tiếp cận tường thành.
Bởi vì hành quân gấp rút, vật dụng mang theo có hạn, cho nên lần công thành này không mang máy bắn đá.
Nhờ sự yểm trợ của từng loạt tên, tường thành liên tục có thi thể rơi xuống, thang máy cũng thuận lợi gác lên... Nghe thấy tiếng trống trận ngoài thành, thủ lĩnh của Hồng Liên Giáo vội vàng mặc bộ áo giáp, vừa trèo lên tường thành, mũi tên bay đến suýt nữa thì ghim vào búi tóc gã.
“Sao lại đánh giờ này?”
Thủ lĩnh trợn tròn mắt, quân địch dưới thành dày đặc, từng tốp từng tốp, thấy mà tể cả da đầu. Khí thế của binh lính thủ thành vốn không có bao nhiêu, giờ lại nhìn thấy thủ lĩnh quần áo xốc xếch đi ra thì càng nhụt chí. >