Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 666

Sau khi lấy được quận Thừa Đức, Khương Hồng Cơ không lập tức xuất phát theo lệnh Cần Vương mà ở lại củng cố thế lực nửa tháng.

Cô vô cùng rộng rãi cho An Thôi tám nghìn quân và một phần mười số tiền đạt được khiến tự hắn ta cũng cảm thấy ngại ngùng.

An Thổi rất biết cách lôi kéo, vừa mềm mỏng vừa cứng rắn, thưởng phạt rõ ràng, quản lý tám nghìn quân vô cùng ngăn nắp.

Hắn ở lại quận Thừa Đức hai tháng, sau đó mang người và tiền xuất phát về hướng Hoàng Thủy.

Khoảng thời gian này Khương Đồng Cơ bận tối tăm mặt mũi, hoàn toàn không có tâm tự dư thừa đi suy nghĩ chuyện của hắn ta, Vệ Từ vì thế mà thở phào một hơi.

Chuyến tấn công quận Thừa Đức này thu hoạch lớn nhất không phải là thống nhất lãnh thổ Hoàn Châu mà là tiếp quản được người của Hồng Liên Giáo,

Mấy chục nghìn tù binh tuy ở những chiến dịch khác không là gì nhưng với phương Bồng Cơ vẫn là một món hời rất lớn.

Sau khi trải qua thời gian một năm kiến thiết và nghỉ ngơi, quận Phụng Ấp nay đã trở thành vùng đất giàu có bậc nhất Hoàn Châu, quận Thượng Dương đứng thứ hai, quận Thừa Đức thứ ba. Quận Thừa Đức bị Hồng Liên Giáo chà đạp thể thảm, dân số trong quần giảm sút vô cùng nghiêm trọng, nếu muốn thu hút thêm dân cư phải phát triển kinh tế khu vực. Phát triển và xây dựng trở thành hai hạng mục quan trọng nhất, Khương Hồng Cơ trằn trọc suy nghĩ, tính toán phái người của cô đến quản lý từng vùng.

“Đúng là vẫn thiếu người, hy vọng lần hội quân Cần Vương này có thể cướp được vài người”

Dù tinh thần Khương Đồng Cơ vô cùng hăng hái, thể lực dồi dào nhưng đứng trước núi công việc như thế cũng mệt mỏi vô cùng, mắt vằn tia máu.

May mà cô có kinh nghiệm xây dựng từ con số không, nhất là việc kiến thiết huyện thành, những vùng khác có thể sửa chữa sau đó cứ thế phát triển thêm. Quận Phụng Ấp có quặng sắt, quận Thừa Đức cũng có ưu thế tự nhiên, có thể tận dụng được nguồn khoáng sản phong phú.

Thế nhưng chuyện quan trọng trước mắt là tuyển chọn tân binh, chia tù binh đi khai khẩn đất hoang, xây dựng đường sá, nhà cửa.

Tuy cô đã lấy được quận Thừa Đức nhưng thực tế tình hình trước mắt không hề nhẹ nhàng chút nào, cả quân đội hầu như ngừng bước tiến, binh lính đều mệt mỏi lao lực.

Lấy được quận Thừa Đức còn rất nhiều chuyện phải làm.

Sắp xếp tù binh, ép sức lao động từ bọn họ, đây chỉ là việc nhỏ, Khương Đồng Cơ còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải xử lý, ví dụ như sắp xếp hậu sự cho những binh lính chết trận và bị thương cũng như trợ cấp cho người nhà họ. Một hai tháng sau là sang xuân rồi, cô có thể tạm thời ngừng tiến độ của những chuyện khác nhưng không thể chậm trễ vụ xuân, thêm việc tuyển chọn và huấn luyện tân binh, sắp xếp người quản lý ở các huyện nữa.

Cô đã trở thành vị châu mục chân chính của Hoàn Châu, nhìn thì vẻ vang nhưng thực chất lại như đi trên dây.

Binh lực của cô không đủ, nếu có nơi làm loạn cô ăn hành là cái chắc.

Hai ba chục nghìn binh mã có thể trấn thủ một quận, nhưng khó mà giữ vững một chậu.

Vì thế việc chiêu binh tuyển tướng mở rộng quân lực là chuyện quan trọng hàng đầu trước mắt.

Áp lực công việc đè nặng khiến mấy vị mưu sĩ mệt mỏi bận tối tăm mặt mũi, hận không thể chuyển nhà tới sảnh chính vụ, Khương Bồng Cơ cũng khó mà trốn việc.

Ngoài những việc như thế thì phương Bồng Cơ còn phải thống nhất binh mã các vùng, điều động binh lực chuẩn bị Cần Vương.

“Trời ơi cho tui cái dây như ý đế”

Chuyện Khương Đồng Cơ chán ghét nhất là công vụ, cả ngày làm bạn với công văn, còn không bằng chạy ra kiếm người đấu một trận cho đã nghiền.

“Chủ công lấy dây chi vậy?” Dương Tự ngạc nhiên.

Từ khi biết giới tính của phương Bồng Cơ, Dương Tư còn tưởng rằng mình sẽ bị khớp, nhưng sự thực chứng minh gã lo thừa rồi.

Chỉ cần không có ý nghĩ tới, Dương Tư vẫn coi cô là đàn ông theo bản năng.

Thỉnh thoảng nghĩ lại gã vẫn tưởng chừng chỉ là mơ.

Một chủ công oai hùng dũng mãnh, một chọi trăm luôn xung phong bay vào trận địch trước tiên, công thành đoạt đất không gì không làm được thế này sao có thể là một em gái nũng nịu được chứ?”

Mỗi khi vấn đề này nhảy ra trong đầu, gã đều bất giác liếc qua ngực Khương Bồng Cơ, rõ ràng không hề thấy nhô lên một chút nào.

Lại nhìn lên khuôn mặt, mặt mày thì sáng sủa, phong thái tuấn lãng, tuy không có cái vẻ hùng dũng của cánh mày râu nhưng đàn ông thời đại này đều thích đánh phấn trang điểm, ăn mặc lòe loẹt, với tiêu chuẩn này thì Khương Bồng Cơ cũng có thể xem là chuẩn men rồi.

Vậy em gái này là giả à?

Khương Bồng Cơ nói: “Lấy dây cướp người, Tĩnh Dung, huynh không thấy chúng ta thiếu người trầm trọng sao? Làm việc thế này không khoa học, nói thế nào thì chủ công nhà huynh cũng chấp chưởng một chậu, tuy chưa đến mức hùng bá một phương nhưng cũng không tới nỗi quá tệ, sao tới giờ vẫn chưa có ai tới đầu quân?”

Cô cũng không cầu người tới đầu quân là mưu sĩ hàng đầu, loại bình thường ít ra cũng phải có chứ?

Rồi sao?

Nhân tài cao cấp quỷ như động vật sách đỏ người khác cầu không được chỗ có số lượng lại sắp lên hai chữ số rồi, thế mà loại trung bình thì lại không có một ai.

Dương Tư không biết khoa học là gì, nhưng nghe ngữ cảnh cũng có thể hiểu sơ ý cổ.

Gã nói: “Chủ công đừng quên, phụ thân chủ công còn chưa về hưu đầu”

Liễu Xa là Châu mục Sùng Châu, còn đang tuổi trẻ khỏe mạnh, theo như đám khán giả livestream nói thì là, người ta có nhà có xe, sự nghiệp thành công, tính cách chín chắn thương người, đúng là con rùa vàng. Khương Bồng Cơ quả thật tuổi trẻ tài cao, có tiềm lực, nhưng đâu có sức hấp dẫn nhân tài như Liễu Xa? Nếu muốn tìm đến nương tựa thế lực của Liễu thị thì Liễu Xa mới là sự lựa chọn đầu tiên.

Dương Tự cho là cô bị đả kích, bèn dịu giọng: “Chủ công đừng gấp, chuyện này phải tính toán lâu dài.

So với chuyện thiếu nhân tài thì Dương Tư càng lo lắng việc thời gian không đủ hơn.

Chỉ cần cho bọn họ đủ thời gian giảm xóc và phát triển, dựa vào quan hệ của Vệ Từ và nhân tài bọn họ bồi dưỡng được, há còn sợ thiếu người?

Khương Bồng Cơ nhíu mày gật đầu.

“Nói cũng đúng”

Dục tốc bất đạt, cô có nhiều thời gian để từ từ xây dựng thế lực.

Thế cục thiên hạ ngày càng gay gắt, chỉ có xây dựng tốt cơ sở mới có thể lập nên thành trì bất bại.

Sau khi thương nghị, Khương Đồng Cơ quyết định nửa tháng sau sẽ khởi hành Cần Vương, trong thời gian đó sẽ tới từng vùng trong Hoàn Châu khảo sát, công việc đúng chất bận sấp mặt.

Lúc này một vị khách không ngờ tới lại đến viếng thăm, họ đang chậm rãi tiến vào địa phận Hoàn Châu, dẫn tới gần huyện Tương Dương.

“Phụ thân, con vừa nghe tin quận Thừa Đức đánh xong xuôi, Liễu Hi quả là giỏi, chưa tới nửa tháng đã giải quyết gọn rồi” Một thanh niên gầy gò khoảng hai mươi tuổi chui vào buồng xe, vẻ mặt ngạc nhiên ca ngợi không ngớt: “Sớm biết vậy đừng đổi đường cho rồi”

Bọn họ chuyển nhà lánh nạn, vừa mới tới biển cảnh Hoàn Châu liền nghe nói có chiến tranh ở quận Thừa Đức, hai bên đánh nhau vô cùng kịch liệt. Để tránh ngộ thương cả nhà, bọn họ không thể không đổi đường, vòng một vòng xa. Nay vừa cách huyện Tương Dương gần nửa ngày đường liền nghe tin cuộc chiến đã ngã ngũ.

Trong xe có một người đàn ông trung niên khoảng tầm ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, một vị phu nhân ngồi bên cạnh mới nhìn liền biết thường ngày rất chú ý chăm sóc bản thân, sống cuộc sống an nhàn sung sướng, mười ngón tay không dính bụi trần, dáng vẻ nhìn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, khoảng ngoài ba mươi tuổi.

Vị phu nhân phong thái ngời ngời, ưu nhã bình ổn, thấy đầu và vai của thanh niên vương tuyết liền đưa tay gạt đi.

Người đàn ông trung niên vuốt râu cười nhẹ: “Ha ha, sinh con phải như thế chứ, Liễu Trọng Khanh đúng là có phúc lớn?

Thanh niên hơi nhăn mặt, cha mình khen con người khác trước mặt, anh ta cũng biết ghen ăn tức ở đó. >
Bình Luận (0)
Comment