Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 67

Khán giả xem livestream trong thoáng chốc lại nổ tung lên.

[Lẳng Lặng Làm Mòe]: Woa! Bác Streamer nhà ta thật giỏi quá đi!

[Tần Phân Vàng]: Mẹ mẹ mẹ chính là cô ấy, quăng bả cho cục cưng qua màn hình nhưng mà lại không chịu cưới cục cưng T_T

Đây đúng là một kênh livestream có độc, từ nội dung livestream cho đến khán giả đều như thế, may mà Khương Bồng Cơ không bị ảnh hưởng bởi cái đó.

Con ngựa trắng vóc dáng cao lớn mạnh mẽ lại tao nhã nhảy lên thật cao, vượt qua bức tường hộ vệ, tiếp đất một cách chuẩn xác, dừng đúng trước mặt vị lang quân mặc y phục màu hồng phấn. Con ngựa nóng nảy mà gõ móng cộp cộp trên mặt đất, miệng thở phì phì, nghiêng đầu phả thẳng vào mặt đối phương luôn.

Đợi khi mọi người nhìn rõ mới phát hiện ra là Khương Bồng Cơ cưỡi ngựa chạy đến, trên gương mặt tuấn tú hiện rõ vẻ phẫn nộ.

Gã lang quan kia thấy đầu tóc mình lòa xòa liền giơ tay lên sờ sờ, da đầu âm ỷ truyền đến đau xót, sắc mặt hắn ta không khỏi sa sầm xuống. Hắn ta phẫn nộ vung tay áo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Liễu Hi, ngươi đây là muốn giết người sao!”

“Giết người?” Khương Bồng Cơ híp mắt lại, một tay cầm cung một tay ôm lấy Thượng Quan Uyển còn đang hoảng hốt chưa định thần lại được, cười chế giễu, “Câu này nói sai rồi, ta làm sao có thể giết hại đồng loại được? Ta chỉ nhìn thấy ngươi không hỏi lấy một câu mà đã muốn làm tổn hại đến thể diện của Liễu Hi ta. Nếu đã như vậy, có qua mà không có lại thì thật là thất lễ!”

Nếu như không phải bầu không khí đang căng thẳng thì suýt chút nữa Phong Cẩn đã bật cười thành tiếng.

Cái gì gọi là không giết hại đồng loại, không giết “người”? Nói cách khác, chẳng phải là đang mắng tên lang quân kia không phải là người sao?

Phong Cẩn thở dài một hơi, thả lỏng cánh tay đang giữ chặt tên lang quân kia ra rồi đứng ra giảng hòa, dù sao cũng không thể cứ để kệ cho cô nàng này làm ầm ĩ lên được.

Nhưng mà, hiển nhiên là Khương Bồng Cơ không nhận lòng tốt đó, cô trực tiếp nhảy xuống ngựa, sau đó vỗ nhẹ vào người con ngựa. Con ngựa thong dong mà tao nhã cất bước đứng gọn sang một bên, Thượng Quan Uyển lúc này cũng coi như đã hồi hồn, trên gò má vẫn còn ửng hồng đầy hưng phấn.

“Tên họ Trịnh kia, ta nhớ năm nay ngươi cũng tham gia kỳ đánh giá phải không?” Không biết từ lúc nào Khương Bồng Cơ đã rút một mũi tên từ trong ống ra, đầu tên sắc nhọn chỉ thẳng vào gương mặt vô cùng mịn màng đó của gã lang quân đó, “Ngươi nói xem, nếu như giờ ta vạch một đường ở đây thì sẽ như thế nào?”

Vẻ mặt tất cả mọi người đều biến đổi, thế này là chuẩn bị động thủ đấy à?

Một bên khác, trái ngược với bầy không khí giương cung bạt kiếm tại hiện trường, quần chúng trong phòng livestream lại có vẻ nhàn nhã, ham học hỏi hơn rất nhiều.

[Sailor A Uyên]: Kỳ đánh giá là cái quỷ gì dzậy 0.0?

[Phù thủy A Phong]: Giống như chế độ khoa cử tuyển chọn quan lại ở thời cổ đại của chúng ta ấy, cảm giác ý nghĩa không khác nhau là mấy.

[Cực Kì Đẹp]: Vì sao mà nhìn thấy bác Streamer “ngược đãi” thiếu niên kia tui lại hưng phấn nhỉ???

Ngược đãi? Tưởng tượng phong phú quá rồi, chẳng qua cô chỉ muốn đe dọa sẽ hủy dung đối phương mà thôi.

Phong Cẩn trong lòng sợ hãi, nhưng lại không dám ngăn cản Khương Bồng Cơ vào lúc này, sợ cô run tay một cái là hủy luôn cái mặt của con nhà người ta.

Chế độ quan trường của Đông Khánh được kế thừa từ tiền triều Đại Hạ, quy củ nhiều như lông trâu, đếm tỉ mỉ có thể lên đến cả nghìn điều. Nhưng mà, trong đó có vài điều khá là nổi trội như: người có xuất thân nô tịch, người có thân thể không kiện toàn, dung mạo có vấn đề, kẻ bất hiếu thì đều không được làm quan.

“Ngươi... ngươi dám làm như thế?”

Vẻ mặt của Trịnh Bân trắng nhợt bước lùi về phía sau hai bước, hành động nhát gan này khiến cho chính bản thân hắn càng cảm thấy điên tiết.

“Ngươi cứ thử một cái là biết ta có dám hay không?” Ánh mắt Khương Bồng Cơ lạnh như băng, Trịnh Bân lùi về phía sau một bước, thì cô cũng bước lên một bước. So với bước chân loạng choạng vô lực của hắn thì bước chân của Khương Bồng Cơ lại kiên định dứt khoát, “Nếu như ngươi đường đường chính chính tranh đua với ta thì coi như ngươi vẫn còn là một thằng đàn ông. Nhưng nhân lúc ta không có mặt ở đây để sỉ nhục thư đồng của ta, lại sử dụng những thủ đoạn hèn hạ dơ bẩn, ngươi... quả là càng sống càng ngu đi!”

Gò má của Trịnh Bân gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo của đầu mũi tên, hắn căng thẳng nuốt nước miếng, tròng mắt không ngừng láo liên chuyển động, chỉ sợ Khương Bồng Cơ tuột tay một cái là vạch lên mặt hắn. Kỳ đánh giá sắp đến gần, nếu như không thể tham dự vì trên mặt có vết thương, này cũng quá oan uổng?

“Liễu Hi, ngươi muốn như thế nào?”

Trong lòng Trịnh Bân không ngừng trào lên cảm giác hối hận và hoảng loạn, không biết từ lúc nào mà một Liễu Hi yếu đuối dễ bắt nạt lại trở nên gai góc như thế này.

“Ngươi rất thích để người khác đội quả làm bia ngắm bắn chứ gì?” Khương Bồng Cơ bất chợt cười lên, lập tức trong lòng mọi người đều có một dự cảm không lành, “Vừa hay, ta cũng thích. Hôm nay đến nhã tập, thư đồng hầu hạ bên cạnh ngươi cũng mang đến phải không? Có qua có lại, thế mới công bằng! Nhưng mà, để tránh cho người khác chỉ trích, cho rằng Liễu Hi này cố ý đả thương người khác, chúng ta đặt ra quy tắc chơi mới, thế nào?”

Phong Cẩn thấy Khương Bồng Cơ càng nói càng thái quá, không kìm được mà thấp giọng nói: “Lan Đình, hắn ta muốn điên thì thôi, ngay cả cậu cũng không cần tiền đồ của mình luôn nữa à?” Nếu như chuyện hôm nay mà đồn ra ngoài, chắn chắn là sẽ bị mang cái tiếng tàn bạo.

“Ta không có điên... mỗi người ba tên, mũi đầu tiên năm mươi bước, mũi thứ hai bảy mươi bước, mũi thứ ba một trăm bước, đích bắn chính là hoa quả, thế nào?” Khương Bồng Cơ ngay cả quay đầu lại cũng không thèm, khóe môi vẫn luôn giữ nụ cuời khiến người khác khiếp sợ, bàn tay cầm mũi tên thậm chí còn chẳng run lấy một cái. Không đợi Trịnh Bân đồng ý, cô đã hét lên, “Từ Kha, cầm quả đứng yên, ta bắn trước.”

Từ Kha vốn dĩ còn đang tưởng sẽ thoát khỏi số làm cái bia sống, lại chẳng ngờ được lần này người lên tiếng lại là lang quân nhà mình. Nhưng mà cậu ta cũng chẳng do dự bao lâu, thành thật cầm quả kiwi đội lên đầu, đứng yên.

Từ Kha còn chưa đứng yên được bao lâu, thậm chí còn chẳng nhìn rõ Khương Bồng Cơ giương cung bắn tên vào lúc nào, trên đỉnh đầu đã vang lên âm thanh trầm đục của mũi tên xuyên thủng quả kiwi, không kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì thì lại nghe thấy vị lang quân tùy hứng nhà mình lên tiếng.

“Bảy mươi bước!”

Từ Kha: “...”

Lang quân nhà mình ngắm bắn từ lúc nào vậy???

Cũng bởi vì như thế, lá gan của Từ Kha cũng to ra một chút, nhận lấy một quả kiwi khác từ trong tay của tỳ nữ, trước ánh mắt của mọi người đo đúng bảy mươi bước rồi đứng yên. Lại một mũi tên xé gió nữa lao đến, chuẩn xác cắm phập vào quả kiwi...

“Một trăm bước, tiếp tục.”

Ở cự ly một trăm bước, đối với thị lực của người bình thường mà nói, quả kiwi để trên đầu quả thật là quá nhỏ, mà quan trọng hơn nữa là, cung tên bình thường dùng để tập luyện không thể bắn xa được đến như thế, nếu như lúc này có gió cản nữa, nói không chừng tên bay đến nửa chừng lại bị gió thổi rơi xuống đất.

Nhưng điều này đối với Khương Bồng Cơ lại không phải là vấn đề, cho dù có nhắm mắt lại cô cũng có thể ngắm bắn chính xác, còn về phần cung tên?

Cây cung trong tay Khương Bồng Cơ đã được coi như là khá nặng, còn về cái vị trâu bò có thể kéo được cây cung nặng ba thạch trong truyền thuyết. Cho cô thời gian cô cũng có thể làm được.

Phong Cẩn hiển nhiên là cũng biết những điều này, nhưng trên mặt vẫn luôn có chút lo lắng.

“Những người đó coi nhã tập là nơi nào? Muốn tranh đua thắng thua cũng phải chuyển sang nơi khác, tránh để người khác mất hứng chứ... cơ mà, tại sao lại có cảm giác Liễu Hi này càng lúc lại càng gan dạ thế nhỉ?” Một vị quý nữ không biết chân tướng vẫn cho rằng Liễu Hi là cậu thiếu niên ngại ngùng nhút nhát trước kia.

Tuổi của Vạn Tú Nhi cũng khá lớn, nhìn trông có vẻ chững chạc chín chắn hơn, cô lấy khăn lau đi vết nước trà vương trên khóe miệng, cười như không cười mà nói: “Cậu ta chính là điển hình của người có tài thì to gan, đây rõ ràng là muốn đạp lên mặt Trịnh Bân, khiến cho hắn ta mất mặt. Tĩnh Nhàn, muội nói xem có phải hay không?”
Bình Luận (0)
Comment