Khương Bồng Cơ đang định chen vào trong, Phong Chân đã nhanh nhẹn cố gắng dùng cơ thể bé nhỏ của mình chưa ra cho cô một lối đi.
“Chủ công khác với người bên cạnh, sao có thể dùng thân thể thiên kim chen chúc với đám dân thường chứ?”
Phong Chân tuy ba hoa nhưng cũng nghe lọt được lời nói của Dương Tư.
“Cái gì mà thân thể thiên kim, chỉ là cơ thể được tạo nên từ máu, thịt và xương mà thôi. Chủ công nhà huynh cũng không phải làm từ thủy tinh, đầu dễ vỡ thế” Cô biết ý tốt của anh ta nhưng thật sự không cần thiết, cô muốn công khai giới tính không phải vì để nhận được đối đãi đặc biệt: “Huynh nói cả với Tĩnh Dung, không cần thiết phải dè dặt như thế, cảm thấy không được tự nhiên.... Mọi thứ cứ như trước là được.”
Phong Chân rũ mắt đáp lời, vẫn dùng cơ thể giúp cô ngăn cản những người khác sau đó mới chú ý đến giáo trường.
Trên giáo trường có hai khuôn mặt quen thuộc, một là Lý Vân, một người khác là Điển Dần.
Khương Bồng Cơ nhíu mày, sao Điển Dần lại ở đây, việc này còn có liên quan gì đến Điển Dần thế:
Phong Chân nói: “Chủ công, nói ra ngài có thể không tin nhưng bọn họ thọc gậy bánh xe trước”
Khương Bổng Cơ: “.”
Phong Chân kể rõ đầu đuôi.
Điển Dần là một học sinh ham học hỏi, từ ngày gia nhập tổ chức của Khương Bồng Cơ anh luôn cảm nhận sâu sắc khoảng cách của mình với mọi người từ võ nghệ đến học thức, tướng mạo thì có vẻ thiền lệch hơi nghiêm trọng. Anh vừa chăm chỉ học hỏi, đọc sách nhiều hơn, vừa cần cù luyện võ công.
Theo như thói quen hàng ngày thì sẽ luyện võ một canh giờ.
Nhưng mà giáo trường còn chưa làm xong thì anh đã tìm được một chỗ yên tĩnh để luyện võ, không ngờ rằng bị người ngoài nhìn thấy.
Thuộc hạ của Dương Kiển kia yêu người tài như sinh mệnh, thấy Điển Dân cao to anh dũng, lại nhìn thấy anh đang mặc bộ quần áo vải gai mộc mạc và tùm lum nên nghĩ rằng anh là tên lính quèn không được trọng dụng, đương nhiên nảy ra ý muốn lôi kéo người tài.
Binh lính của Dương Kiển giỏi đánh dưới nước, đánh trên cạn cũng khá nhưng dù sao cũng có nhược điểm.
Nếu có Điển Dân gia nhập thì như hổ thêm cánh.
Hắn vừa mới bày tỏ ý tứ thì đứa bé thành thật Lý Vân này đến.
Người kia vừa nhìn thấy mặt của Lý Vân giống như bị kích thích gì đó, không nói câu nào liền đánh.
Bị bệnh à?
Lý Vân biết chừng mực, nơi này là chỗ đóng quân của liên minh, tùy tiện giết người chưa biết chừng sẽ gây phiền phức cho chủ công.
Kỹ thuật sử dụng giáo của tiểu thiên sứ Hán Mỹ tuyệt vời, đến Khương Hồng Cơ cũng nhìn chằm chằm.
Cho dù anh chỉ thủ chứ không tấn công nhưng vẫn có thể áp chế đối thủ một cách dễ dàng.
Tâm tình của hai bên đối lập, Lý Vân thì bình thản như nước không chút gợn sóng còn đối thủ lại lo lắng hấp tấp, sơ hở chồng chất.
Lý Vân tìm cơ hội, một chương đánh gãy vũ khí của đối phương, lấy trường thương vắt dưới nách người này, trói tay hắn ở sau lưng.
Lúc này, thân vệ của người kia cũng đưa viện binh tới, người đến lại là Đô úy quận Đông Môn Dương Kiển.
Vừa nhìn thấy mặt Lý Vân, mặc dù Dương Kiển đã đứng tuổi nhưng ông cũng hoảng sợ trong phúc chốc. Ông buột miệng hỏi: “Cậu có quan hệ gì với Tạ Khiêm thế?”
Kẻ thù cũ của sư phụ sao?
Lý Vân mỉm cười trong lòng, cúi đầu liếc nhìn đối thủ không cam tâm cựa quậy, thương dài trong tay ép xuống, khống chế đối thủ.
“Tạ Khiêm chính là thầy ta”
Dương Kiển là người đàn ông trung niên đã ngoài bốn mươi, thân hình cao lớn mà cường tráng, tướng mạo đứng đắn, hai mắt trong veo sáng quắc giống như có ánh sáng chiếu qua, vừa nhìn là biết người đàn ông quang minh chính đại. Cơ thể ông cao to, bước chân dài hơn người bình thường nửa bước.
Nghe Lý Vân giải thích ông hỏi lại: “Hóa ra là cha con sao?”
Lý Vân mím chặt môi, hai mắt nhìn chằm chằm Dương Kiển.
Lời nói tương tự chính từ miệng phụ thân của chủ công, Liễu Xa cũng nói anh nên là con trai của Tạ Khiêm.
“Ta và thầy giống nhau đến thế ư?” Lý Uẩn tò mò hỏi.
Dương Kiển nói: “Cậu với ông ta lúc trẻ giống như một khuôn đúc ra, giống vô cùng”
Nói giống nhau như đúc cũng không đúng lắm.
Tướng mạo của Tạ Khiêm thiển về kiên cường, cho dù có mặc nho sam của văn sĩ thì đập vào mặt vẫn là khí thế của người nhà binh.
Tướng mạo của Lý Vân thì chính là phiên bản nhu hòa của Tạ Khiêm, khôi ngô tuấn tú, ôn nhu mà không mất đi dũng mãnh, càng hợp với thẩm mỹ của người bình thường.
“Ông quen thấy ta sao?”
Lý Vân vẫn không dám buông tay người bên dưới, thằng cha này còn đang vùng vẫy giãy dụa, hai mắt nhìn về phía Lý Vân tràn đầy ác ý.
Lý Vân và người này chưa từng gặp mặt chứ đừng nói đến kết thù cho nên oán hận này nhằm về phía ai, anh nghĩ cái liền biết.
“Trước đây cũng xem như bạn bè... Dùng võ kết bạn, không đánh không quen nhau”
Dương Kiển cười sang sảng không hề để ý đến Lý Vân thất lễ.
Trước đây cũng xem như bạn bè?
Đổi lại mà nói thì bây giờ là địch chứ không phải bạn?
Chẳng trách thuộc hạ của Dương Kiển vừa nhìn thấy anh không nói lời nào mà rút vũ khí ra đánh.
Nếu không phải võ nghệ của Lý Vân tốt thì không biết chừng vừa đối mặt đã bị người này đánh cho trọng thương rồi.
Dương Kiển hỏi: “Cha mẹ cậu thế nào rồi? Nhìn cậu tuổi tác cũng không lớn mà bọn họ yên tâm cho cậu lang bạt bên ngoài thế này ư?”
Không thấy chút ác ý nào, như thế lại khiến cho Lý Vân không hiểu được.
Dương Kiển nhận định bố mẹ anh chính là sự phụ và sự mẫu sao?
Lý Vấn đáp: “Thầy đã đi Vân Du Trung Chiểu, nói là có việc quan trọng phải làm. Sự mẫu thì khó sinh đã qua đời từ lâu.”
Dương Kiển vừa nghe, sắc mặt hoảng sợ.
Con người kiên cường như vậy mà lại lộ ra ánh mắt thương cảm như thiếu niên. “Đã qua đời rồi sao?” Dương Kiển thở dài, vẻ mặt khôi phục lại bình thường: “Đúng rồi, còn chưa hỏi tên của cậu, cậu tên gì thế?”
“Vãn bối họ Lý, tên Uân, tự là Hán Mỹ”
Dương Kiển không hề có ác ý, Lý Vân cũng giữ thể diện cho ông không để ông khó xử.
“Lý Vân?” Dương Kiển ngạc nhiên, họ không đúng nha.
Con trai của Tạ Khiêm lại không phải họ Tạ.
Mắt ông lại hướng về phía thuộc hạ bị Lý Vân khống chế, cảm thấy mất mặt.
Mến mộ nữ thần, không tranh giành được với Tạ Khiêm thì cũng không nói làm gì, tuổi tác lớn hơn một chút còn không đánh được con trai người ta, xấu hổ quá đi.
“Người này là thuộc hạ của ông ư?”.
Lý Vân bĩu môi, ra hiệu bảo ông nhìn xuống người bị khống chế bên dưới.
Dương Kiển đỏ mặt, cộng thêm bộ râu đẹp, nếu như là người xem kênh livestream không biết chừng còn nghĩ là ông đóng vai Quan nhị gia”.
* Quan nhị gia: Ý nói Quan Vũ, là một trong những nhân vật lịch sử của Trung Quốc, từng là thuộc hạ của Lưu Bị. Ông có một bộ râu đẹp, oai phong, uy vũ.
“Thuộc hạ đã mạo phạm, ta ở đây thay hắn tạ lễ với cậu”
Nói xong, Dương Kiển thực sự cúi đầu chắp tay thi lễ, thái độ vô cùng thành khẩn.
Lý Vân bất chấp cây thương bạc trong tay, vội vàng buông lỏng tiến lên nâng người dậy.
Người kia không còn bị cản tay lập tức bật dậy muốn đánh lén sau lưng thế nhưng lại quên rằng bên cạnh còn có một Điển Dần theo dõi.
Điển Dần nhấc chân đá một cước vào giữa mông khiến gã ngã bổ nhào về phía trước cạp đất.
“Hừ! Đánh lén sau lưng, còn xem gì là anh hùng hảo hán.”
Giọng Điển Dần lớn đến mức đoàn người Dương Kiển nghe thấy đều đỏ mặt, càng hổ thẹn.
Sắc mặt Lý Vân khó chịu hỏi Dương Kiển: “Ngài có biết vì sao mà người này năm lần bảy lượt đánh lén Vân không?”
Mặt Dương Kiển càng đỏ hơn, cảm thấy hổ thẹn, nhục nhã.
Ông hơi ngượng ngùng, có chút mất mặt khẽ nói: “Gã mến mộ tài hoa của mẫu thân cậu, vừa gặp đã thương, không ngờ rằng mẫu thân và phụ thân cậu đã thành hôn vài tháng, còn mang thai rồi. Hắn liều lĩnh bày tỏ tình cảm, đương nhiên không được. Kết quả bày tỏ tình cảm không thành còn bị phụ thân cậu đánh cho một trận... Nên tổn thương lòng tự trọng. Đã nhiều năm đến nay vẫn không thể quên được.”
Trái tim bé nhỏ vỡ vụn làm sao lành lại được.
Lý Vân: “...” >