“Nếu như là thời điểm mới khai quốc, có lẽ còn có khả năng, nhưng bây giờ sao? Nếu như Tĩnh Nhi gả cho Vu Mã Quân, nói không chừng còn bị người ta cười nhạo, châm chọc cô ấy vì theo đuổi phú quý mà vứt bỏ sự kiêu ngạo của bản thân... trừ phi, mẹ của Vu Mã Quân có lai lịch bất phàm.”
“Mẹ của Vu Mã Quân và mẹ của con thời trẻ đã từng được gọi là Lang Gia Song Xu*, là hai vị tài nữ rất có danh tiếng của Đông Khánh.” Câu này của Liễu Xa ngầm thừa nhận phán đoán của Khương Bồng Cơ, “Hoàng thất Vu Mã, Ngụy thị không thèm để vào mắt, nhưng Vương thị của Lang Gia, bọn họ cũng coi như là trèo cao.
*Xu: Thời cổ đại thường dùng từ “xu” để chỉ những cô gái xinh đẹp tài giỏi.
Khương Bồng Cơ tìm kiếm một vòng trong đầu... cô không có ấn tượng gì mấy về gia tộc Vương thị, chỉ láng máng biết rằng địa vị của Vương thị không kém Phong thị là mấy.
“Lang Gia Song Xu? Nếu nói như thế, mẹ của Vu Mã Quân cũng rất nổi tiếng, gần như là sánh ngang với mẫu thân. Nhưng tại sao lại vào cung?”
Quan Gia vì muốn con gái của Phong thị vào cung, ngay đến con gái dòng thứ của chi dưới cũng hứa hẹn cho ngôi vị Chiêu nghi. Con gái của Vương thị, danh tiếng lại còn không thua kém gì Cổ Mẫn, chắc hẳn địa vị trong Vương thị cũng không thấp, tại sao lại có thể vào cung?
“Cái này... cha cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà Vu Mã Quân quả thực là do Vương thị sinh ra. Trong bốn vị Hoàng tử, cậu ta mới là người có xuất thân cao nhất.” Liễu Xa cười, nói với vẻ đầy ý tứ, “Hoàng Thái tử bây giờ tuy có ngôi vị Thái tử, nhưng thế lực của nhà mẹ cũng không có gì nổi trội. Quan Gia cũng khá đề phòng Thái tử, thậm chí còn không dạy bảo mấy về chuyện triều chính nữa. Con cảm thấy một Thái tử như thế này có giống người kế vị của một nước không?”
Liễu Xa nhắc nhở như thế, đầu óc của Khương Bồng Cơ lập tức trở nên sáng suốt.
“Vu Mã Quân là người kế vị ngầm sao?”
Nếu là như vậy, Vu Mã Quân cưới Ngụy Tĩnh Nhàn cũng không phải là không có khả năng.
Liễu Xa lắc đầu: “Cũng không phải là như vậy, Quan Gia cũng rất kiêng dè Tứ Hoàng tử, mấy năm nay cũng cố ý làm yếu đi thế lực của Vương thị, chỉ là thất thủ nhiều lần.”
Khương Bồng Cơ: “...” Đầu óc của văn nhân, một kẻ vũ phu như cô quả thật không thể hiểu nổi.
Phát hiện vẻ mặt của Liễu Xa thoáng hiện lên vẻ đắc ý, dây thần kinh miệng của Khương Bồng Cơ có nguy cơ sắp hỏng: “Vẫn xin phụ thân giải thích nghi ngờ.”
“Tự mình nghĩ đi.” Liễu Xa để lại bốn chữ với tâm trạng khoan khoái và một chiêu xoa đầu, dường như ngay đến từng đường nét trên gương mặt ông cũng hiện lên sự vui vẻ.
Trong đầu Khương Bồng Cơ đột nhiên xuất hiện một câu mà người xem đã bình luận trước đó “giả vờ cool ngầu xong hất mặt bước đi, cảm giác thật cmn kích thích.”
Cô đứng ngẩn ra đấy một lúc lâu, cố gắng trấn áp sự tò mò ngu xuẩn đang định bò ra ngoài xuống, lầm bẩm nói: “Con cũng đâu có tò mò đâu.”
Đại Hạ sụp đổ, hoàng thất Vu Mã cũng chỉ là châu chấu sau thu, ai biết chúng có thể nhảy nhót được bao lâu nữa? Thay vì lãng phí thời gian suy xét về mâu thuẫn nội bộ gia đình của bọn họ, còn không bằng nghĩ xem làm thế nào để lôi được Ngụy Tĩnh Nhàn ra khỏi cái mớ bòng bong đó.
Đối với cách nghĩ này của Khương Bồng Cơ, một số người xem lại tỏ ra không thể hiểu nổi, thậm chí còn cảm thấy ghét theo phản xạ tự nhiên.
Toàn tự cho mình là đúng, cô cảm thấy Vu Mã Quân không phải là người chồng tốt thì cậu ta thực sự không phải à?
Hôn nhân là chuyện của hai người, có lẽ Ngụy Tĩnh Nhàn và Vu Mã Quân lại là một cặp trời sinh thì sao?
Một người ngoài như cô lo việc bao đồng làm cái gì?
Cũng đâu phải cha mẹ cô ấy, cô có tư cách gì mà xen vào?
[Streamer V]: Không phải Liễu Trần đại sư đó đã nói sao này tôi nhất định sẽ đi theo con đường tranh bá thiên hạ à? Thời cục bây giờ đã rối ren, nói không chừng một ngày nào đó sẽ hoàn toàn hỗn loạn ấy. Nếu như thế thật thì hoàng thất Đông Khánh sẽ còn tồn tại được nữa sao? Các vị cảm thấy tôi sẽ nể tình nương tay?
Tàn dư tiền triều, đương nhiên là phải xử lý sạch sẽ không để sót một kẻ nào, bởi vì đã nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc. Nếu như Ngụy Tĩnh Nhàn thật sự phải lấy Vu Mã Quân, chẳng phải là sẽ thành góa phụ à?
Ý, cái này không được đâu.
Quần chúng nhân dân: “...”
Một lúc sau cuối cùng cũng có cư dân mạng nặn ra được một câu
[Không Phục Thì Đến Đánh Tao Này]: Bác Streamer này, có khi là bác nghĩ nhiều rồi.
Khương Bồng Cơ chỉ cười không trả lời lại, có phải là nghĩ nhiều hay không cô không biết, nhưng cô biết theo như tình hình trước mắt thì sớm muộn gì thiên hạ cũng loạn.
Người khác thì cô không biết nhưng cô rất hiểu bản thân mình, Khương Bồng Cơ cô từ xưa đến nay không phải là kiểu người chịu an phận. Khi hòa bình cô còn có thể miễn cưỡng thể hiện ra cái sự ngoan ngoãn chẳng được bao nhiêu của mình. Còn nếu như là trong cảnh loạn lạc, cô cũng không ngại nhúng tay xen vào, tự tìm việc cho mình làm đâu.
Hình như nghĩ đến cái gì đó, Khương Bồng Cơ nhấc bút viết hai chữ lên tờ giấy trúc đang trải trên bàn. Cho dù là người không am hiểu thư pháp cũng có thể nhìn ra được hai chữ này mơ hồ chứa đựng cảm giác hung hãn ác liệt. Không phải là cô có tiến bộ gì nhiều, chẳng qua cô không tự chủ được mà đưa cả tâm trạng của mình vào chữ thôi.
Khương Bồng Cơ tùy tiện quẳng bút xuống, khá là hài lòng nói: “Từ Kha, dán bức tranh chữ này lên giấy bồi rồi treo trong thư phòng.”
Chuyện ở buổi nhã tập Hoàn Thủy vừa mới qua, Từ Kha vốn đã không hiểu Khương Bồng Cơ lại càng thêm khó đoán được tính nết của vị lang quân này, thế nên không dám tùy tiện chọc giận cô nữa.
Nhưng, khi cậu ta đi đến để thu dọn bức tranh chữ thì không khỏi ngẩn người ra. Khí thế hung ác lập tức ập vào mặt, cho dù chữ này không được coi là đẹp, nhưng nét chữ dứt khoát, sắc bén lại để lộ ra sự bất phàm của nó.
Từ Kha không nhịn nổi mà lầm bẩm ra tiếng, trên gương mặt cũng hiện lên sự hoang mang: “Kiếm chuyện?”
Chữ viết ở thời đại này giống với văn tự thời cổ đại của thế giới phát livestream, nhưng trải qua mấy ngàn năm phát triển, chữ viết của họ đơn giản hơn. Nếu như viết ngay ngắn tử tế bọn họn còn có thể đoán đúng được mấy chữ, nhưng Khương Bồng Cơ phóng bút viết theo kiểu “rồng bay phượng múa”, khiến đám người xem biến thành dân “mù chữ”, nếu không phải là Từ Kha đọc lên thì bọn họ cũng chẳng biết là viết cái gì.
[Không Phục Thì Đến Đánh Tao Này]: Dis, bác dẫn giỏi vậy, kiếm chuyện... khụ khụ khụ, bác muốn kiếm chuyện với ai cơ?
[Năm Nay Não Mày Tàn Rồi À]: Cái này còn cần phải nói à, đảm bảo không phải làm thịt cái gã Trịnh Bân gì gì đó thì là cái gã Vu Mã Quân kia rồi. Chìa mặt ra cho bác Streamer đánh, đánh một lần rồi còn muốn “được” đánh lần thứ hai. Còn một tên khác thì muốn cướp vợ, là đàn ông sao có thể nhịn được!
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Mỗi lần khi bác Streamer bật mode Bá Vương, bạn đều không tự chủ được mà nghĩ đến một cụm từ “hổ khu nhất chấn”!
*Hổ khu nhất chấn: ý chỉ trạng thái khí thế của nhân vật chính trong game hoặc truyện tăng vọt, uy hiếp người khác.
[Tịch Nhan]: Tít #card Hoàng Đế Bá Đạo!
[Cỏ Này Có Độc]: Ha ha ha, các thím đừng quên Streamer là nữ đấy nhé, kể cả có là chấn, vậy thì cũng là “kiều khu nhất chấn*“.
*Hổ khu là chỉ thân thể cường tráng của đàn ông, còn kiều khu là chỉ dáng người xinh đẹp yếu ớt của phụ nữ.
[Ô Ào Ào]: (*/ω*) Một cú có gai lại cộng thêm khí thế bá đạo của Hoàng đế!!!
[Bần Đạo Thấy Hoa Cúc Của Thí Chủ Có Độc]: Chán quá đi, thật muốn bị bác Streamer hung ác đè trên mặt đất lâm hạnh a a... mạnh nữa... a a...
Cho dù đã tiếp xúc với được mấy ngày, nhưng Khương Bồng Cơ vẫn không thể hiểu nổi lối suy nghĩ và phong cách “thần kỳ” của đám khán giả này, tất cả đều có độc.
Khương Bồng Cơ âm thầm chọc chọc hệ thống, do dự hỏi một câu: “Đám người này... có phải là não bộ của nhân loại bên đó tiến hóa chưa triệt để không?”
“Kiếm chuyện” thì có gì mà kì quái, nó là khẩu hiệu Quân đoàn 7 từ khi sáng lập cho đến bây giờ mà?
Biểu cảm của hệ thống như thể trên đời này không còn gì để lưu luyến nữa: “Đừng có công kích người khác, chẳng qua là cô không hiểu cái mà bọn họ cảm thấy dễ thương mà thôi.”