Máu tươi bắn tung tóe lên mặt Hoàng Tung, khiến cho anh ta sợ đến ngây ngốc.
“Trong lúc này, triều đình tĩnh mịch, yên lặng như tờ, giống như bị người nhấn nút tạm dừng.
Tiếng thi thể vụn nát rơi xuống đất nặng nề, máu tươi nồng đậm tràn ra, nhuộm đỏ đôi tất đang mang trên chân Hoàng Tung.
“Hô...”
Thái giám hầu hạ Hoàng đế vừa cất giọng cao vút kêu cứu vừa ôm tiểu Hoàng đế tè ra quần xuống ghế rồng.
Hắn vốn muốn chuyển Hoàng đế đến chỗ an toàn nhưng lúc hoảng loạn rút lui nhìn thấy cảnh này, những lời nói phía sau đột ngột mắc ở cổ họng, có thể nào cũng không thốt ra được. Tiểu Hoàng đế cũng là người chứng kiến toàn bộ quá trình, bị dọa đến mức nước mắt cũng ngừng lại, cả người run run không ngừng.
Hoàng Tung bị máu tươi và óc phun đầy mặt, lễ phục vào triều đã dính đầy thịt vụn, cơ quan nội tạng, mắt vì kinh hoàng mà trợn to hết cỡ, giống như muốn rớt khỏi trong mắt. Cho đến khi Cấm vệ quân bắt Quận thủ quận Hỗ đã đần độn, trái tim đang đập nhanh của anh ta mới từ từ khôi phục lại như bình thường.
Đối với người ngoài nhìn vào, móng tay của người phụ nữ kia đột nhiên biến dài, hai tay xé vô số Cấm vệ quân, y hệt tà ma quỷ quái.
Yêu quái lợi hại như thế lại bị Khương Đồng Cơ dùng năm cái hốt bản ngà voi đánh cho thành cô thi thể vụn nát, vậy thì có một vấn đề...
Chẳng phải Liễu Hi còn đáng sợ hơn cả tà ma quỷ quái sao?
Tố chất tâm lý của Hoàng Tung khá cao nhưng đột nhiên xảy ra việc này, anh ta lấy lại tinh thần xong phát hiện ra hai chân mình bủn rủn không có lực.
“Phịch” một tiếng, nửa quỳ trên mặt đất, trước mắt không xa chính là thi thể vụn nát của người phụ nữ, một con ngươi đã lỏng lẻo ở ngoài hốc mắt, một con ngươi đã rơi xuống bên cạnh đầu người. Có một hốt bản hướng về phía bên thắt lưng, ruột non ruột già cũng từ chỗ vết thương lòi ra.
Hoàng Tung không phải chưa từng nhìn thấy cảnh máu tanh như thế này nhưng cảnh tượng trước mặt càng chấn động hơn.
Nhất thời không nhịn được, dạ dày co bóp, nước chua dâng lên, cảm giác nôn mửa dâng thẳng lên não.
“Oe...”
Anh ta giơ tay bịt miệng, nghiêng đầu nôn mửa, lúc đầu còn có thể nôn ra thức ăn buổi sáng, lúc sau thì chỉ còn lại nước chua.
Không chỉ đương sự Hoàng Tung nhếch nhác thảm hại, các bá quan khác cũng nơm nớp lo sợ, sợ đến mức không dám lên tiếng, sắc mặt tái nhợt, sợ mình mở miệng thì sẽ thu hút sự chú ý của sát thần. Cả triều đình chỉ có Khương Bổng Cơ và Liễu Xa vẫn còn điềm tĩnh.
“Bệ hạ, thần đã diệt trừ tà ma.”
Mặt Khương Đồng Cơ bình tĩnh, khẽ kéo tay áo, bề ngoài cung kính chắp tay thi lễ với tiểu Hoàng đế.
Giọng cô bình tĩnh mà rõ ràng, giống như một mệnh lệnh, thời gian của triều đình lại bắt đầu chạy.
Bá quan vốn bị dọa đến mức không dám nhúc nhích cũng lấy lại tinh thần, mỗi người đều phát hiện ra người mình mồ hôi ướt nhẹp.
Nhìn vẻ mặt sợ sệt của bọn họ, người xem kênh livestream rối rít bày tỏ vẻ khinh thường.
Ai ai cũng là quan lớn, có cái trận chiến cỏn con này thôi mà đã bị dọa tè ra quần, mất mặt.
[Máu Chảy Như Sông Hương]: Tiếng lòng của bá quan: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì? [Thu Tiểu Niếp]: Dọa chết cục cưng rồi, đã nghe kênh livestream này có máu tanh từ lâu nhưng tôi không nghĩ rằng lại có cảnh máu tanh thế này.
[Người Phụ Nữ Lười Cần Mẫn]: Cái này không gọi là máu tanh, cùng lắm xem như buồn nôn, cảnh máu tanh thực sự thì phải đợi Streamer ra chiến trường, cảnh đó mới là cảnh máu tanh vĩ đại. Có điều tôi có chút thương xót Hoàng Tung, sau lần trải nghiệm này nhất định sẽ để lại cho anh ta một bóng ma tâm lý. Nếu như sau này Hoàng Tung và Streamer của chúng ta nảy sinh xung đột lợi ích thì mọi người đoán xem, anh ta có chưa đánh đã sợ rồi không?
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Có lẽ không đến mức đó. Bóng ma tâm lý thì có nhưng Hoàng Tung cũng không phải là nhân vật đơn giản, cảnh máu tanh kinh sợ hơn thế này cũng trải qua không biết bao nhiêu. So với cái này thì tôi thấy việc Streamer là con gái sẽ khiến cho anh ta bị bóng ma tâm lý nhiều hơn.
Người xem livestream thường xuyên theo dõi kênh, ít nhiều cũng có chuẩn bị tâm lý nhưng các bá quan quản thân có mặt ở đây lại không hề phòng bị, đầu tiên là người phụ nữ biến thành tà ma quỷ quái, mười ngón tay dài ra móng tay màu bạc ba tấc, trình diễn màn hai tay xé người sống, ngay sau đó chính là phương Bồng Cơ dùng hốt bản ngà voi khiến người phụ nữ thành thi thể vụn nát... Cả quá trình chỉ là thời gian của năm sáu nhịp thở, bọn họ lại có cảm giác như vạn năm.
Ai có thể nghĩ rằng cái hốt bản bình thường dùng để làm bản ghi nhớ thế mà còn có thể trở thành ám khí khiến người sống thành cái thi thể vụn nát chứ?
Tiểu Hoàng đế vẫn ôm thái giám gào khóc, nước tiểu màu vàng theo vạt áo tí tách rơi xuống.
Bất đắc dĩ, Khương Đồng Cơ chỉ đành hắng giọng lặp lại một lần. Không khí triều đình rơi vào trạng thái ngưng trệ, cho đến khi giọng hổn hển của Quận thủ quận Hỗ kéo bọn họ về thực tại.
“Hỗn xược, ai cho các ngươi đối đãi với bản quan như thế này? Buông ra!”
Vu Mã Thương chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, giống như có một tầng sương mù dày đặc, giơ tay không nhìn thấy năm ngón.
Cho đến khi sương mù tan đi, rẽ mây nhìn thấy mặt trời, tầm mắt và não trấn tĩnh lại.
Ông ta nghi ngờ nháy mắt mấy cái, ngạc nhiên phát hiện hai tay mình bị người buộc sau lưng, nửa quỳ dưới đất, nhếch nhác vô cùng.
Lúc này, Vu Mã Thương sống trong nhung lụa không chịu được nữa, lên tiếng lăng nhục mấy tên Cấm vệ quân.
Quần thần mù mờ, luống cuống, trong nháy mắt hướng mũi nhọn nhắm vào Vu Mã Thương.
Nếu không phải người này gây sự thì làm sao xảy ra cái trò hề của ngày hôm nay?
Hoàng thái hậu bị dọa đến hoa mắt chóng mặt miễn cưỡng bình tĩnh lại, tức giận nói: “Người đâu, nhanh chóng lỗi phản thần Vu Mã Thương xuống chờ xử lý!”
Vu Mã Thương còn chưa biết rõ tình hình hiện tại, nghe Hoàng thái hậu nói vậy, ngọn lửa trong lòng ông ta chợt dâng cao,
Trong trí nhớ của ông ta, hai người trước đó không lâu còn quan hệ thân thiết, mệt đến mức mồ hôi đầm đìa, thế mà chớp mắt một cái lại nói câu vô tình thế?
“Đợi đã..” Khương Đồng Cơ lên tiếng ngăn lại động tác của Cấm vệ quân: “Bẩm báo Hoàng thái hậu, Quận thủ quận Hỗ Vũ Mã Thương có lẽ là bị tiểu nhân giở thủ đoạn, chuyện hôm nay cũng không phải là lỗi lầm của ông ta. Nếu như không hỏi rõ ràng mà đã truy bắt thì Vu Mã Quận thủ không khỏi có chút oan uổng rồi”
Hoàng thái hậu thầm hận, móng tay theo động tác của cô ta cắm vào trong thịt, đôi môi căng mọng bị hàm răng trắng cắn hằn thành vết.
Cô ta có làm gì cũng không thể quên được cảnh tượng quyến rũ Liễu Hi, giờ nhớ lại khiến cô ta vừa giận vừa hận vừa thẹn vừa cáu!
Cho dù cô ta có tự tiến cử chẩm tịch, người này đều không chút động lòng, trơ mắt nhìn cô ta như hoa như ngọc bị thuốc kích dục hành hạ đến cả người khó chịu.
Vốn tưởng là Liễu Hạ Huệ, không ngờ rằng lại là lang quân giả!
Lòng Vu Mã Thương càng hoảng loạn, nghe Khương Bồng Cơ nói thế, ông ta lập tức được đẳng chân lân đằng đầu, lớn giọng kêu oan.
“Thần vừa mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, căn bản không biết xảy ra chuyện gì, quả thực là oan uổng, kính xin Bệ hạ và Hoàng thái hậu minh giám”
Lời này của Vu Mã Thương không hề giả dối, trước khi tỉnh lại ông ta nhớ rõ mình và Thái hậu quan hệ thân mật, vui đến quên đi mọi thứ. Đêm đó ông ta ngủ rất sâu, tỉnh lại sao lại ở triều đình, bị Cấm vệ quân bao vây, bản thân ông ta cũng bị dọa đến không biết phản ứng ra sao.
Môi mỏng của Khương Bồng Cơ khẽ cong lên, trong mắt mang theo chút ác ý, cao giọng hỏi thăm: “Vu Mã Quận thủ, ông quên những việc vừa nãy rồi?”
Vu Mã Thương lắc đầu, ông ta quả là không có chút ấn tượng.
Nếu như nghĩ kỹ lại, ông ta chỉ có thể nhớ mùi vị thân thể của Thái hậu kia không tồi, chuyện giường chiếu rất phóng khoáng, còn đa dạng hơn gái lầu xanh nhiều. >