Mạnh Hồn nói hùng hồn rằng: “Hán Mỹ, có gì cứ nói thẳng đi, cứ úp úp mở mở mãi thế?
Lý Vân nói thẳng: “Chủ công của chúng ta là nữ thật”
Mạnh Hồn sờ sờ trán Lý Vân, thằng bé có sốt đâu nhỉ.
“Vân nói thật đấy, chủ công xác nhận rồi.” Lý Vân nhẹ nhàng gạt tay Mạnh Hồn xuống: “Mọi người không tin à?”
“Chuyện này ai mà tin cho được chứ?”
Mạnh Hồn và Điển Dần đều lắc đầu.
Lý Vân nói: “Điển phó hiệu ủy cũng từng thấy chủ công mặc đồ nữ mà, huynh quên rồi sao, cái năm mà chủ công một mình đại chiến cả đám tân binh doanh trại nam đó...”
Điển Dần sững người, vắt óc nhớ lại sự việc lúc ấy, mãi mới có chút ấn tượng mơ hồ.
Dưới bốn con mắt chăm chú của đồng đội, hắn đáp: “Ta không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ binh sĩ nữ ấy đàn ông dã man...”
Lý Vân: “...”
Tuyệt đối đừng để chủ công nghe thấy câu này đấy nhé!!!
Việc Khương Bồng Cơ công khai giới tính thật của mình khiến dư luận dậy sóng, không chỉ thuộc hạ của cô mà các thế lực khác cũng bàn tán xôn xao về chuyện này.
“Chủ công đã về...”
Phong Giác nghe thấy thông báo từ bên ngoài bèn vội đứng lên ra đón, nhưng dáng vẻ chật vật của chủ công khiến cậu ngạc nhiên lắm.
“Chủ công, sao khắp người ngài dính đầy máu thế này? Trên triều hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Phong Giác sợ Hoàng Tung bị thương nên xem xét cẩn thận từ trên xuống dưới, phát hiện chủ công nhà mình không làm sao mới yên tâm.
Mặt Hoàng Tung trắng bệch, còn đầu không có vấn đề gì khác.
Hoàng Tung lấy tay lau mặt, khi ngón tay chạm đến vết máu đã khô, trong đầu anh ta lại hiện lên cảnh nguy hiểm lúc trước, bụng lại cồn cào khó chịu.
Anh ta phẩy tay: “Không sao đâu... Chuyện dài lắm, ta về rửa mặt rồi thay quần áo cái đã
Phong Giác nhớ đến một việc, vội gọi Hoàng Tung lại: “Chủ công, sớm hôm nay, phu nhân có ghé qua”
Hoàng Tung nghe vậy thì căng hết người: “Sao phu nhân lại tới?”
“Tân hôn mà, nhớ ngài chứ sao nữa” Phong Giác cười.
Hai năm trước, Hoàng Tung đã đính hôn, nửa năm trước mới rước vị quý nữ ấy về dinh, phu nhân họ Kỳ, cô là người dũng mãnh, gan dạ và sáng suốt hơn người, đêm tân hôn còn sai thị nữ cầm dao đứng trước cửa phòng, mỗi lần Hoàng Tung về hậu viện đều rầu như ông chủ đến ngày phát lương vậy.
“Muốn chết hả?” Hoàng Tùng cắn răng.
“Phải rồi!” Phong Giác nói tiếp: “Hai cô gái mà lão thái gia đưa qua cho chủ công đó, các cô ấy bị phu nhân đuổi đi rồi.”
Hoàng Tung nghe vậy, suýt trượt chân ngã sấp mặt, chân run một lúc mới đứng thẳng được.
“Hoài Giới, đệ có nói với phu nhân... Ta chưa từng chạm vào hai cô gái đó không.”
Phong Giác không phải Khương Đồng Cơ, thi thoảng chơi xấu chút thôi chứ không có sở thích ngược đãi chủ công nhà mình.
“Ta nói với phu nhân rồi, tâm trạng phu nhân có vẻ tốt. Còn sai người đưa tiền cho hai cô gái ấy nữa cơ”
Hoàng Tung thở phào, cảm giác như vừa đi dạo một vòng ở Quỷ Môn quan.
Khi đề cập đến Kỳ phu nhân, Hoàng Tung đều cảm thấy hai chân mình run lẩy bẩy.
Trước khi cưới vợ, Hoàng Tung có ba nha hoàn hầu hạ bên mình, còn không được tính là tiện thiếp.
Sau khi cưới vợ, Kỳ phu nhân phải ba nha hoàn ấy đến biệt viện ngay sau đêm tân hôn.
Còn tặng cho các cô một câu, nếu các cô còn muốn sống tiếp thì liệu liệu tìm người khác mà lấy, phu nhân đây sẽ cho tiền hồi môn, nếu dám đeo bám Hoàng Tung thì phu nhân cũng không ngại tiễn các cô về chầu ông bà.
Đừng thấy năm nay phu nhân mới mười sáu mà lầm, quản chồng cứ gọi là có nể có nếp, Hoàng Tung vừa sợ cũng vừa yêu vợ mình, lúc nào cũng tự giác nộp lương.
“Tâm trạng phu nhân đang tốt à?” Hoàng Tung hỏi.
Phong Giác đáp: “Đúng vậy, chủ công không việc gì phải sợ. Nếu phu nhân thấy ngài như thế này thì chỉ đau lòng thôi.”
“Đệ nói vậy thì ta yên tâm rồi” Hoàng Tung tự cổ vũ chính mình rồi đi về hậu viện.
Không ngoài dự đoán của Phong Giác, Kỳ phu nhân tuy tính tình mạnh mẽ nhưng cực kỳ bảo vệ Hoàng Tung, thấy người anh ta máu me bê bết liển tức giận.
“Ai dám động đao động kiếm trên triều vậy chứ?”
Hoàng Tung đáp: “Kìa, phu nhân đừng nóng, nếu không dính máu khắp người thế này, khéo hôm nay vi phu còn không về nổi nữa cơ”
Nói xong, anh ta bèn khai báo hết các nguy cơ có thể gây mâu thuẫn nội bộ gia đình, sau đó mới kể mọi chuyện xảy ra trên triều.
“Vi phu là bạn bè thân thiết với Lan Đình, thật sự không biết cô ấy là phụ nữ, phu nhân đừng tin lời người ngoài đồn đại đấy nhé”
Hoàng Tung sợ phụ nữ lắm rồi, nhà có vợ yêu dữ như hổ, ngoài thì có bạn thân như sói, toàn bộ thế giới như thay đổi chỉ trong một đêm.
Kỷ phu nhân nắm khăn tay, ban đầu cũng thấy ghen, nhưng nghĩ đến việc chồng mình được phương Bồng Cơ cứu mạng, cô lại thấy bình thường trở lại.
“Bá Cao nói cứ như ta nhỏ nhen lắm vậy... Liễu Hi là bạn thân của huynh, nay lại cứu mạng huynh, theo lý thì chúng ta nên chuẩn bị hậu lễ đến cảm tạ mới phải. Trước kia không biết cô ấy là con gái thì thôi, giờ biết rồi thì không thể tùy tiện như trước được. Để ta thay chàng mang lễ đến cảm ơn cô ấy” Kỳ phu nhân dùng khăn tay lau mặt cho chồng, vừa lau vừa thấy xót hết cả ruột: “Để ta sai hạ nhân chuẩn bị nước nóng và quần áo, Bá Cao đi tắm đi, ta đến kho xem có gì lấy làm lễ không?
Hoàng Tung gật đầu như giã tỏi.
Tắm rửa xong xuôi, Hoàng Tung đến phòng khách, thấy Phong Giác và Trình Tĩnh đang nói chuyện với nhau.
Trình Tĩnh thấy Hoàng Tung đến thì vội vàng hỏi: “Hôm nay trên triều đã xảy ra chuyện gì vậy? Nghe Hoài Giới nói thì có người động bình trên triều hả?”
Hoàng Tung gật đầu: “Hôm nay đúng là ra đường không xem lịch mà, suýt thì bị người khác liên lụy mà mất mạng”
Lát sau, Hoàng Tung nhớ tới cái gì đó, bèn ra vẻ bí hiểm nói với hai người: “Các ngươi có tin Liễu Hi là con gái không?”
Phong Giác và Trình Tĩnh: “...”
Chủ công của họ bị chủ mẫu đe nẹt nhiều quá nên hỏng não rồi à?
Các bên khá thân quen với Khương Đồng Cơ đều sợ phát khiếp vì tin này.
Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?
Sau giai đoạn kinh ngạc và khiếp sợ ban đầu, mọi người đều nghĩ đến một vấn đề khác.
Đó là, nếu Liễu Hi là con gái, vậy binh tướng mưu sĩ còn có thể trung thành với cô như trước không?
Rất nhiều người ôm tâm lý xem kịch hay, ví dụ tướng sĩ hay mưu sĩ nào đó không hài lòng về giới tính thật của chủ công nhà mình rồi làm phản chẳng hạn.
Nhưng kết quả lại khiến họ thất vọng.
Bên phía Khương Đồng Cơ nên làm gì thì làm đó, ngoài mấy võ tướng không biết đầu cua tai nheo gì ngáo hết lượt với nhau thì những người khác không có ảnh hưởng gì.
Về phần binh sĩ bình thường trong quân đội, họ từng chịu ơn các nữ binh, cũng từng kề vai sát cánh chiến đấu cùng nữ binh, giữa họ tồn tại tình đồng chí, giờ chủ công vĩ đại trở thành một người phụ nữ anh dũng, họ cảm thấy cũng không đến nỗi khó chấp nhận.
Đương nhiên, một nguyên do khác khiến họ chấp nhận sự thật nhanh như vậy là, đám Mạnh Hồn tăng cường luyện binh, các binh sĩ mệt chết đi sống lại, còn hơi sức đâu mà đi ngồi lê buôn chuyện.
Một tin động trời vốn phải gây nên sóng to gió lớn cứ thế được mọi người tiếp nhận trong im lặng.
Còn chuyện dùng hốt bản xẻ sống người, từ miệng đám quan lại, tam sao thất bản đủ kiểu rồi lan truyền khắp phố phường.
Dân chúng không còn kinh ngạc vì sao một cô gái cũng có thể làm Châu mục, mà khiếp sợ vì không ngờ thiếu niên anh tài lại là một cô gái.
Khi Nhan Lâm nghe được tin này thì cười khổ: “Từ trước đến nay, chỉ có thần tử quyền thế ngập trời mới có tư cách cầm kiếm lên điện, quan lại đều sợ hãi, thiên tử thì sợ run hết chân tay. Còn Liễu Hi, cô ta cầm một chiếc hốt bản ngà voi cũng đủ khiến người ta phải lo sợ không yên tâm” >