Tuy nói chủ nợ cũng như con nợ, câu này hoàn toàn không dành cho hệ thống.
Trong tay hệ thống không chỉ có khoản nợ của ả xuyên không, còn có tính mạng của chính ở nữa.
“Kỷ chủ, tôi xin nhắc lại thế này, người nêu ra ý tưởng vạch trần thân phận của Liễu Hi chính là cô, cô cho rằng có thể dùng tội khi quân để lật đổ hai cha con họ. Sau đó, cô nói ý tưởng này cho tôi, tôi cũng chỉ phụ họa thêm thôi, giờ lại đẩy trách nhiệm lên đầu tôi sao?”
Hệ thống đâu phải cục đá đầu mà không biết giận. Thất bại nhiều lần liên tiếp khiến nó đã mất hết kiên nhẫn với ả ký chủ, nhưng Khương Bồng Cơ lại khóa nó với 4 ký chủ kia. Khương Đồng Cơ không chủ động mở khóa thì hệ thống sẽ không có tự do, càng đừng nói tới việc đi tìm ký chủ khác.
Trước khi Khương Bồng Cơ chết, nó chỉ có thể dính với 4 ký chủ ngu ngốc dễ dắt mũi này, nhẫn nhịn giải quyết hậu quả do ả gây ra.
Ả xuyên không đỏ bừng cả mặt, không phải ả xấu hổ, mà là tức giận.
Ả có biết gì về chính trị đầu, đầu biết rằng tôi khi quân cũng không được coi là tội lớn gì.
Có trách thì trách đám biên kịch phim truyền hình, làm ả cứ tưởng tội khi quân là bị giết cả gia tộc luôn.
Nhắc đến cũng hài, trước kia, ả có thể sống an nhàn thuận lợi là do hệ thống chứ đâu phải do ả có đầu óc đầu, ả chỉ tập trung tinh thần chơi cung đấu tranh giành đàn ông, lấy lòng người xem livestream thôi, thời gian đâu mà nghiên cứu chính trị với thế cục chứ?
Có hệ thống, gương mặt của ả luôn hoàn mỹ không tỳ vết, da thịt trắng nõn nà mịn màng, dáng người thướt tha như ma quỷ. Còn về tài năng, chỉ cần một quyển kỹ năng cấp tốc là có thể biến thành nữ thần toàn tài hot trên mạng rối.
Nhờ có sự trợ giúp của hệ thống, ả không chỉ có thể sử dụng vẻ bề ngoài xinh đẹp để quyến rũ đàn ông, trong cơ thể ả cũng có bí mật sâu xa lắm.
m đạo kết cấu đặc biệt thì đã là gì. Chẳng qua chỉ là mấy trò nho nhỏ thôi, ả còn có bảo bối tuyệt vời có thể khiến đàn ông ăn một lần là nhớ mãi không quên, nghiện rồi thì khó mà bỏ.
Nếu lấy cảm quan của cơ thể để so sánh thì khi đàn ông lên giường với ả, hắn sẽ có được trải nghiệm như đang hưởng thụ những món ngon cao cấp nhất thế gian, bị chinh phục chỉ sau một lần dùng bữa, còn khi đàn ông lên giường với người phụ nữ khác thì ngang với húp cháo loãng và ăn mấy món thiu thối.
Nếu là kỹ năng quyến rũ đàn ông thì ả nắm như lòng bàn tay, nhưng nói đến chính trị thì ả mù tịt.
Một kẻ vô dụng chỉ biết dựa vào hệ thống, sao có thể hy vọng kẻ đó tìm hiểu chính trị tẻ nhạt chán ngắt chứ?
chỉ nghĩ khi quân là tội lớn, nhưng hoàn toàn không biết Hoàng đế hiện giờ chỉ là bù nhìn, không có thực quyền.
Hoàng quyền phân tán, thể diện của hoàng thất hoàn toàn không có, bọn họ chỉ có thể kéo dài hơi tàn, trong tình cảnh ấy mà còn có thể lấy cái danh Hoàng đế để xử lý chư hầu bá chủ một phương?
Ở đàn bà cứ tưởng rằng mình có thể thành công, kết quả lại thành công cốc, bị Khương Hồng Cơ tóm lấy nhanh thây.
“Ta không muốn đối đầu với cô ta...”
Ở đàn bà thấp giọng lầm bầm, nghĩ lại ba lần chết, lần sau còn thê thảm hơn lần trước, ả ta nghĩ lại mà rùng mình ớn lạnh.
Hệ thống lạnh lùng nói: “Cô với cô ta, chỉ có một người có thể sống. Cô không chết thì cô ta chết, cô quyết định từ bỏ sao?”
Ở đàn bà nghẹn cứng không nói được một câu, cuối cùng ham muốn sống sót đã chiến thắng.
Hệ thống tiêm nhiễm vào đầu ả ta: “Có đúng là ký chủ ngu ngốc nhất mà tôi từng gặp, rõ ràng biết không đánh lại được Liễu Hi, tại sao lần nào cũng tự tìm đến tận cửa cho người ta làm thịt: Tấn công những người bên cạnh cô ta cũng có thể đạt được mục đích. Cô không thể đích thân tiếp cận Liễu Hi để em [Phù Trung Thành Cao Cấp] lên cổ ta, nhưng cô có thể thông qua các thủ đoạn quyến rũ khống chế để khiến người bên cạnh cô ta phản bội cô ta. Làm người phải linh hoạt lên”
Ở đàn bà lập tức hiểu ra.
“Muốn thật sự đả kích được Liễu Hi, dùng Liễu Xa làm mục tiêu có lẽ không tồi...”
Hệ thống coi thường sự lựa chọn của ả ta, tạt cho ả ta một chậu nước lạnh.
“Liễu Xa thường xuyên ở Sùng Châu, hai cha con một năm chẳng gặp được mấy lần, không có tác dụng gì mấy. Hơn nữa, với mối thù giữa cô và Liễu Xa, cô cảm thấy ông ta sẽ không đề phòng cô à? Hay là cô cho rằng cơ thể này của cô có thể quyến rũ được Liễu Xa mất lý trí vì cô?”
Ha ha, nói một cầu làm bề mặt nhau thì Liễu Xa mà gặp được ả đàn bà này thì đừng có nói đến chuyện “chào cờ”, không buồn nôn là đã tốt lắm rồi.
“Vậy thì ta nên chọn ai?” Ả đàn bà lẩm bẩm, dường nhưng đang phân tích từng người một: “Hiện tại những thuộc hạ bên cạnh Liễu Hi có thể thực sự tiếp cận được với cô ta, có được sự tin tưởng của cô ta chỉ có vài người... Mạnh Hồn, Lý Vân, Điển Dần, Dương Tư, Phong Chân... Mạnh Hồn và Điển Dẩn quá xấu... Theo như trí nhớ của con tiện nhân Cổ Mẫn, thì Dương Tư khá là khôn khéo và biết kiềm chế, chỉ còn lại Lý Vân và Phong Chân...”
Dựa vào giá trị nhan sắc, ả ta chắc chắn sẽ chọn Lý Vân.
Tuổi trẻ tài cao, đẹp trai eo khỏe, thật đúng là một tiểu thịt tươi ưu tú.
Nghe nói vẫn còn là trai tấn, thật đúng là dễ khống chế.
Có điều nghĩ đến việc Lý Vân là võ tướng, lại luôn luôn có sự để phòng, quân doanh lại không cho phép nữ tử ra vào, ả ta có muốn trà trộn vào trong cũng khó.
Sau một hồi loại trừ, chỉ còn lại mỗi Phong Chân.
“Phong Chân thích gái đẹp, nói trắng ra thì là một con quỷ háo sắc, thật đúng là một lựa chọn không tồi”
Tuy rằng ả ta có hơi ghét đám văn nhân yếu ớt, nhưng ai bảo anh ta là đối tượng thích hợp nhất cơ chứ.
Đúng lúc này hệ thống vô tình nhắc nhở ả ta: “Kỷ chủ, muốn sống lại thì nhân lúc còn sớm quyết định dứt khoát đi. Bằng không đám người bên ngoài lại mang xác cổ đi thiểu, đến lúc đó muốn khôi phục lại thân thể thì phải mất trên mấy chục tỷ điểm mới có thể làm được.”
Sắc mặt ả đàn bà trắng bệch, lập tức nói: “Đương nhiên là phải sống lại rồi!”
“Hai tỷ điểm, chắc giá”
Sắc mặt của ả đàn bà gần như không nhìn ra được màu nữa, hai tỷ?
Sống lại mà còn tăng giá?
Hệ thống giải thích: “Số lượng điểm cần dùng để khôi phục lại thân thể phải dựa theo tình trạng tổn thương của cơ thể. Tổn thương càng nhỏ, điểm tiểu phí càng ít. Cơ thể của cô... Liễu Hi xuống tay quá ác, còn ác hơn cả ngũ mã phanh thây, mức độ tổn thương cao hơn cho nên mất nhiều điểm hơn.”
Ở đàn bà chán nản xua tay.
“Hai tỷ thì hai tỷ”
Cái gọi là nợ nhiều không lo chính là thế này, đã nợ hai tỷ rồi, nợ tiếp hai tỷ nữa có gì đâu.
Dù sao cũng chỉ là tạm thời, với độ hot của phong livestream, ả ta vất vả vài năm là có thể thanh toán sạch.
Có hệ thống hỗ trợ, sau khi một cơn gió kỳ lạ thổi qua, cái xác vốn dĩ phải mang đi hỏa thiêu đã đi cuốn đi mất, làm vô số quan viên chấn động, nửa đêm không thể ngủ yên.
Khương Bồng Cơ thì lại ăn ngon ngủ ngon, ngủ thẳng một mạch đến sáng. Cô đã là Châu mục Hoàn Châu, không thể rời khỏi đại bản doanh quá lâu được.
Sứ mệnh của liên minh Cần Vương cũng đã hòm hòm rồi, cô cũng nên dọn dẹp chuẩn bị về nhà thôi.
Còn về phần sau khi rời khỏi liên minh, Xương Thọ Vương đã xưng đế có ngóc đầu trở lại hay không?
Kệ xác nhà nó.
“Sao hôm nay chủ công lại có thời gian rảnh rỗi đến đây thế này?”
Phong Chân đưa ống tay áo lên che cái ngáp dài, khóe mắt rớt ra hai giọt nước mắt buồn ngủ, tối hôm qua thức muộn quá, ngủ không đủ.
Khương Bồng Cơ buồn bực nói: “Lần Cần Vương này chủ công nhà huynh chỉ vì ba chuyện. Một là danh chính ngôn thuận trở thành Châu mục Hoàn Châu, hai là bán phương pháp chế tạo gạch xanh kiếm chút tiền làm vốn, ba là xem xem nhà người khác thế nào, đào ít nhân tài về dùng... Hiện tại thì hai cái đầu tiên đã là được kha khá rồi, đi túi trống không, về túi đây đầy. Nhưng người thì sao, chỉ có mỗi Tề Khuông. Tử Thực, huynh lười quá!”
Phong Chân kinh ngạc, suýt chút nữa quên mất chuyện này.
Có điều, cũng không thể nói là anh ta lười biếng trốn việc được, Tề Khuông cũng là do anh ta đào về cho chủ công còn gì.
“Góc tường của các chư hầu, đầu dễ đào thế...” >