Trương Bình ngồi cạnh Vệ Từ nói thầm: “Thật sự không hiểu sao mấy chương cậu viết lại được người dân yêu thích như thế?”.
Đúng là “học sinh giỏi” của Uyên Kính tiên sinh có khác, tên này còn chạy đi viết chuyện thị trường.
Viết thì cũng được thôi, nhưng cái tên này lại thích câu khách, mỗi ngày són được chút chút làm người ta ngứa ngáy hết cả người, chỉ thiếu nước bắt Vệ Từ vào phòng tối ngày ngày ép dầu ép mỡ tới khi hết bộ truyện, không hết thì không cho ăn.
“Thì mục đích kể cho dân nghe mà, nếu quá văn hoa thì bọn họ sao hiểu được, mà không hiểu thì sẽ không hứng thú đi nghe đâu, nếu viết cho họ thì phải chú ý sao cho phù hợp với thói quen của họ chứ, dân chúng nghe hiểu, thấy hay thì tất nhiên sẽ cảm thấy hứng thú, như thể mới thành công.”
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Vệ Từ đang làm chuyện vớ vẩn. Tiểu thuyết gia tuy cũng là một trong Bách Gia Chư Tử, nhưng luôn bị người đời lên án khinh thường. * Bách Gia Chư Tử: Chư Tử là chỉ Khổng Tử, Mạnh Tử,...; Bách Gia là chỉ tư tưởng đạo giáo như Nho Giáo, Đạo Giáo,... Sách cổ có viết rằng: Tiểu thuyết gia xuất thân quan lại nhỏ, lấy những câu truyện ngôn đồn đại nơi góc đường đầu hẻm để viết sớ.
Kiếp trước, Vệ Từ cũng có thành kiến với nghề này, thế nhưng bệ hạ lại rất ủng hộ tiểu thuyết gia, hơn nữa còn nâng đỡ các danh sĩ tiểu thuyết gia.
Hành động này của bệ hạ từng bị mọi người phản đối và lên án, nhưng cô không quan tâm, hơn nữa còn viết mấy quyển để dằn mặt phe phản đối.
Vệ Từ ngẫm nghĩ một thời gian mới phát hiện mục đích sâu xa của bệ hạ. Tiểu thuyết gia chưa hẳn là nghề không chính thống. Người dân thời nay cũng không quá bảo thủ, có một số việc làm sớm thì sau này đỡ vất vả hơn. Thế là Vệ Từ lấy bút danh là “Tài Trì cư sĩ”, tà tà viết truyện ngắn.
Muốn tình tiết có tình tiết, muốn nội dung có nội dung, kịch bản lên lên xuống xuống liên miên không dứt, ngắt chương ngay đoạn cao trào khiến người đọc đều muốn bóp cổ anh.
Giờ cũng không phải là thời đại Khương triều, tiểu thuyết số lượng rất ít, chưa được phổ biến, nội dung trúc trắc, dân chúng nghe hoàn toàn không hiểu gì.
Sau khi cân nhắc nội dung và thế giới quan của truyện, Vệ Từ bắt đầu chăm chỉ viết truyện. Chương thứ nhất là tiểu thuyết kỳ huyễn, nữ quỷ khi còn sống bị oan, được thần tiên giúp đỡ có ba ngày hoàn dương báo thù, nhân vật chính là nữ.
Chương thứ hai là chuyện tình tài tử giai nhân được yêu thích nhất, tài tử yếu đuối, giai nhân mạnh mẽ, nhân vật chính vẫn là nữ.
Chương thứ ba là tiểu thuyết chủ đề kháng chiến, xây dựng nhân vật dựa trên hình tượng Hứa Công tiền triều, nhân vật chính vẫn là nữ.
Từ đây dân chúng đều nhất trí khẳng định “Tải Trì cư sĩ” chắc chắn là con gái.
Vệ Từ: “...”
Cờ lờ gờ tờ? Tóm lại, dưới sự thúc đẩy của Vệ Từ, Hoàn Châu xuất hiện một nghề nửa chính thức: Tiên sinh kể chuyện.
Vì sao lại nói là nghề nửa chính thức?
Bởi vì tiên sinh kể chuyện phải được sự đồng ý và được phủ châu mục đóng dấu xác nhận mới có tư cách kể chuyện ở quán trà trong địa phận Hoàn Châu, mỗi ngày không chỉ có tiền khen thưởng của dân chúng mà còn có một khoản lương định mức hàng tháng từ phủ châu mục.
Còn những tiên sinh kể chuyện không có giấy phép, mặc dù cũng có thể mở sạp mưu sinh nhưng nội dung kể không được liên quan tới tiểu thuyết của Vệ Từ, còn những tên có ý đồ bất chính giật dây dân chúng lừa gạt thế nhân thì lại càng bị cấm, nếu bắt được còn phải nộp tiền phạt.
Vệ Từ đã muốn dùng “giải trí khống chế dư luận” tất nhiên phải quy định lại mảng này.
Mới đầu, không ít tiên sinh kể chuyện còn không vui, nhưng tiểu thuyết Về Từ viết quá hot, không chỉ đàn ông thích xem mà ngay cả mấy bà ưa thích đan áo lúc rảnh cũng thích, bình thường tiên sinh kể chuyện sẽ không được phép kể những tiểu thuyết này ở Hoàn Châu. Vì mưu sinh, tiên sinh kể chuyện chỉ còn cách đi theo con đường sáng của phủ Châu mục.
Thật ra chính sách này của phủ châu mục vô cùng có ích. Không chỉ cung cấp cho tiên sinh kể chuyện tiểu thuyết nóng sốt dẻo nhất, còn có tiền lương cố định hàng tháng.
Tiên sinh kể chuyện không cần phải lo lắng ngày thất thu cả nhà phải ăn gì.
Thế nhưng Vệ Từ dù sao cũng chỉ là một người, viết tiểu thuyết chỉ là công việc yêu thích ngoài thời gian, không thể hao phí quá nhiều tâm sức. Nghĩ nghĩ anh liền tìm tới Trình Thừa.
“Tiểu thuyết gia?” Trình Thừa nhíu mày: “Ngươi muốn tìm tiểu thuyết gia viết cái gì?” Tài hoa văn chương của Vệ Từ không hề thấp, Trình Thừa thực sự không nghĩ ra sao anh lại phải ôm cái cục nợ này vào người. Bất đắc dĩ, Vệ Từ chỉ có thể nói ra tính toán của mình.
Từ khi Trình Thừa tới Hoàn Châu, ông chỉ lăn lộn với bản khắc và in ấn, còn phải sắp xếp cả đống sách cần in ấn, công việc vô cùng bận rộn. Nói khó nghe một chút, Trình Thừa cũng coi như người lớn tuổi thích ở lỳ trong nhà, cách li với thế giới xung quanh nên lại càng không hiểu tại sao Về Từ lại làm như vậy. Bất đắc dĩ. Vệ Từ chỉ có thể giải thích cặn kẽ kế hoạch của anh cho Trình Thừa, hy vọng được ông ủng hộ. Không ngoài dự đoán, Trình Thừa ban đầu không đồng ý, thậm chí rất tức giận.
Theo Trình Thừa, viết sách là công việc nghiêm túc nhằm giáo dục thế nhân, truyền thừa ngàn năm, sao có thể dùng làm chuyện cười để giải trí? Về phần tiểu thuyết gia, Trình Thừa cũng cho rằng đây là nghề vớ vẩn.
Giấy sản xuất ra không để ghi chép văn minh sách sử mà lại dùng cho những việc tầm phào này, Trình Thừa bị Vệ Từ chọc giận tới mức thở hồng hộc; râu bay phấp phới.
Sau khi bị mắng một trận đầy đầu, Vệ Từ chờ Trình Thừa bớt giận mới giải thích cặn kẽ, thái độ Trình Thừa dân tốt hơn.
“Việc này có thật sự quan trọng như cậu nói không?”
Trình Thừa hơi dao động.
Vệ Từ thở dài: “Trình tiên sinh, ngài cảm thấy dân chúng bình thường có thể hiểu đạo Khổng - Mạnh sao? Dù để tiên sinh kể chuyện nói cả ngày dân chúng cũng sẽ không hiểu gì đâu. Nghe không hiểu, tất nhiên sẽ không cảm thấy hứng thú. Chỉ có đưa vào đời sống của người dân thì họ mới có thể tiếp nhận. Theo Từ, kế chuyện cho dân chúng cũng không phải là chuyện thiếu lễ nghĩa gì... Xin Trình tiên sinh suy nghĩ lại...”
Về lý trí thì Trình Thừa đồng tình với lời giải thích của Vệ Từ, nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái. Bất đắc dĩ, Vệ Từ chỉ có thể đưa Trình Thừa tới quán trà nghe kể chuyện, dân chúng bên dưới nghe đầy si mê.
Trình Thừa trầm mặc.
Vệ Tử nói: “Trình tiên sinh giảng đạo Khổng Mạnh hầu như dân chúng rất khó để hiểu, nhưng nếu hỏi nội dung chuyện kể thì dù chỉ nghe một lần bọn họ cũng có thể thuộc vanh vách. Có thể ngài cảm thấy Từ lầm đường lạc lối, nhưng Từ vẫn phải nói một câu, Trình tiên sinh muốn coi tàng thư trong nhà làm báu vật lưu truyền hậu thế, nhưng dân chúng nếu đọc không hiểu thì cuối cùng chỉ có thể để lại cho một số ít người, không cách nào phổ biến cho tất cả mọi người. Tiểu thuyết gia đúng là nghề không chính thống, nhưng trước khác nay khác, Trình tiên sinh sao không bỏ mặc tất cả để thử một lần?”
Trình Thừa cảm giác trong đầu xuất hiện một ánh sáng trắng, nhanh đến mức ông suýt nữa bắt không được.
“Thôi thối, tìm cho cậu mấy người là được chứ gì.” Tất cả đã vào quỹ đạo, thời gian lặng lẽ trôi, giờ đã vào đầu mùa hạ. Phủ Châu mục nhận được tin chủ công của họ đã tới biên giới Hoàn Châu, nửa tháng nữa sẽ về tới nhà. Cùng với đó, tin ải Gia Môn đại thắng và Phù Vọng bị bắt cũng truyền tới tại Vệ Từ.
“Phù Vọng?”
Vệ Từ dừng bút, mực nước nhỏ xuống thấm một dấu chấm tròn trên giấy.
Sao có thể như thế? >