*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sao cô biết được mình đang khó chịu cái gì? Không có tên thì còn đặt được, nhưng nếu là người thì lại chẳng thể như thế, phải không? Đời này kiếp này anh không muốn phụng dưỡng quân vương
Cô ấy sẽ gặp được một người bạn đồng hành cùng chung chí hướng khác, đến lúc đó thì có liên quan gì tới Vệ Từ anh chứ? Hai cái tên cực kỳ quan trọng đối với anh đều đã được đặt cho người khác rồi, con đường tương lai sẽ khác một trời một vực so với lịch sử mà anh từng biết, đây cũng là điều mà anh muốn nhìn thấy..
Tuy nhiên, mặc dù có như thế thì sự khó chịu trong lòng anh cũng không thể nào cởi bỏ ngay được.
“Tâm tư của nam nhi đúng là khó hiểu hết sức.”
Khương Hồng Cơ thở dài thườn thượt
Không đợi Vệ3Từ nổi giận, cô bỗng dưng ôm lấy hai bên thắt lưng, lông mày nhíu chặt lại, dường như đang nhịn đau
Vệ Từ thấy biểu hiện này của cô, đâu còn lòng dạ nào mà quản những thứ khác nữa
Anh vội tiến đến quan tâm hỏi han: “Chủ công khó chịu chỗ nào thế?” Đôi môi Khương Hồng Cơ trắng bệch, cô nói: “Lúc trước vì để đánh hạ ải Gia Môn, bản thân bất đắc dĩ phải ra trận.” Cô còn chưa dứt lời, Vệ Từ đã tự vẽ ra một vở kịch bị thảm, trước mắt dường như hiện lên cảnh tượng máu tươi đầm đìa chảy lai láng khắp nơi
“Chiến dịch đi Gia Môn đã qua cách nay hơn một tháng rồi, tại sao thương thế của chủ công vẫn chưa khỏi hẳn?” Vệ Từ chẳng dám chạm vào cô dù chỉ một chút, chỉ sợ không cẩn0thận đụng phải vết thương của cô
Có thể khiến người trời sinh quật cường như cô lộ ra trạng thái suy yếu ngay trước mặt người ngoài, ắt hẳn là thương thế quá nặng, giờ vẫn chưa lành
Đúng như dự đoán, lông mày Khương Bổng Cơ dần dần giãn ra
Cô hờ hững nói: “Có lẽ là vết thương quá sâu, nhưng không chết người” Vệ Từ cảm thấy lại có ngọn lửa bùng lên trong lồng ngực
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cô vẫn luôn không thương tiếc cơ thể của mình như vậy, cái gì gọi là “không chết người”?
Bây giờ cô còn trẻ, cơ thể khỏe mạnh, rong chơi khắp nơi cũng chẳng sao, cơ bản là không nhìn ra được vấn đề gì.
Nhưng đợi khi tuổi tác của cô lớn hơn, những vết thương cũ năm xưa lại chẳng hành hạ cô chết ấy chứ?
“Từ đi5gọi lang trung tới.” Giọng Vệ Từ rất trầm, trong lời nói còn mang theo ý không cho phép kháng cự.
Khương Hồng Cơ lại không muốn anh chuyện bé xé ra to, bèn vươn tay ra giữ chặt lấy tay của đối phương, khiến cho anh không cách nào đứng dậy được.
“Không cần đâu, vết thương nhỏ thôi mà.” Cô mỉm cười yếu ớt, kéo Vệ Tử tới bên cạnh
Thừa dịp đối phương còn chưa kịp phản đối, cô đã giành lên tiếng trước: “Huynh cũng không nhìn sắc trời bên ngoài xem, hiện tại đã là canh mấy rồi? Nếu như đi gọi lang trung tới, trời chưa sáng thì tin tức Liễu Châu mục nghỉ đêm trong nhà thuộc hạ chắc đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ rồi
Nếu là trước đây thì đây là một chuyện đáng ca tụng, nhưng hiện tại ta đã khôi phục giới tính4thật rồi, đó sẽ không phải là ca tụng nữa mà là tai tiếng.”
Câu nói này của Khương Hồng Cơ như một chậu nước lạnh từ trên trời giội xuống, lạnh đến mức Vệ Từ tỉnh táo từ trong ra ngoài, đầu óc đang nóng bừng bừng cũng hạ nhiệt
Tình hình mà cô nói cũng chính là điều mà Vệ Từ e ngại
Nhưng nếu bảo anh trơ mắt nhìn Khương Hồng Cơ chịu đựng đau đớn mà không chữa trị, anh càng khó chịu hơn.
“Chắc trong lúc vô ý vết thương đã nứt ra, không có gì đáng ngại đâu.”
Khi Khương Hồng Cơ nói lời này, cô vẫn luôn nắm chặt tay Vệ Từ, không hề buông ra
Sự chú ý của đối phương lại đang bị thu hút nên cũng không phát hiện.
“Đừng nói chuyện nữa, để ta nghỉ một chút là được thôi.” Vệ Từ đành bất đắc dĩ thỏa9hiệp, đề nghị: “Chủ công, hay là để Từ bí mật tiên người về huyện phủ?” Khương Bồng Cơ ăn vạ: “Không cần, trở về huyện phủ sẽ kinh động tới bảo vệ và người gác cổng, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Chi bằng Tử Hiểu tốt bụng giúp ta dọn dẹp một gian phòng, nếu không kịp thì để ta ở gian này của Trường Sinh ngủ một đêm cũng được.” Vệ Từ còn có thể nói gì nữa đây? Ngài là chủ công, ngài to nhất, mọi thứ đều do ngài quyết định hết
Anh đang muốn đứng dậy thì khó xử phát hiện ra tay phải vẫn luôn bị đối phương cầm
Nơi mà da thịt hai người tiếp xúc đang rịn ra một lớp mồ hôi nóng, thế nhưng cô vẫn không buông tay ra
“Ta buồn ngủ..
Tử Hiểu chớ có làm ồn đến ta.” Khương Hồng Cơ cũng chẳng thèm giải thích lấy một lời, định nằm xuống ngủ
Vệ Từ chỉ đành nuốt lại những lời muốn hỏi vào trong bụng
Cả người anh cứng ngắc duy trì tư thế ngồi quỳ
Khi liếc nhìn người đang tùy tiện gối lên chân anh kia, thật bất ngờ là anh lại chẳng thể nào tức giận nổi
Anh cố gắng chống chọi lại cơn buồn ngủ khiến hai mí mắt của mình đang không ngừng đánh nhau, định đợi cho Khương Bổng Cơ ngủ say rồi rút tay phải của mình ra.
“A...”
Lúc này Trường Sinh dốc hết sức phô bày tư thế ngủ xấu xí, thành công trở mình từ đầu giường xuống tận cuối giường
Con bé đạp tấm chăn mỏng đang đắp trên người tới bên cạnh giường, cơ thể tròn lẳn như một cái bánh nhân hoa hồng nằm nhoài trên giường, tạo dáng gà đứng một chân.
Con bé chép chép miệng, hàm răng chỉ có mấy cái, nước miếng sáng lấp lánh từ khóe miệng nhỏ ra.
Lông mày Vệ Từ giật mạnh.
Anh cẩn thận nghiêng thân trên qua, kéo tấm chăn mỏng bị Trường Sinh đạp tung, đắp kín lại cho bé
Còn về việc có bế Trường Sinh từ cuối giường trở về đầu giường tiếp tục ngủ hay không? Động tác có độ khó cao như vậy, hiện tại anh thật sự không làm nổi.
Nhìn vẻ mặt khi ngủ của Trường Sinh, rồi lại nhìn người rõ ràng là đang giở trò lưu manh gối đầu trên đùi mình, Vệ Từ chỉ thấy đau hết cả đầu
Tại sao anh lại thấy áo lót của mình chẳng đủ che thân thế này? Tại sao lại thấy Khương Hồng Cơ đang cố ý nhỉ? Đây chắc là ảo giác của anh nhỉ? Vệ Từ thở dài một tiếng, chỉ có thể với tay lấy tấm đệm lót trên ghế dựa rồi tìm một tư thế ngồi dựa thoải mái hơn chút
Xung quanh yên tĩnh quá mức, trong đầu anh nghĩ rất nhiều chuyện, mà lại chẳng có chuyện nào liên quan tới việc công cả
Anh cảm thấy bản thân mình đã sa đọa rồi
Có lẽ vì quá buồn ngủ, Vệ Từ không nhịn được mà chống tay lên trán, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Mà giấc mộng của anh lại cực kỳ chập chờn, cảnh tượng hỗn loạn liên tục xuất hiện
[Những thúc bá kia chỉ cần thái tử đệ đệ, không cần Trường Sinh..
Thái phó, cô* là gánh nặng của mẫu thân, có đúng không?
* “Cô” ở đây là từ mà vương hầu thời phong kiến thường dùng để tự xưng.
Câu nói của bé gái giống như đâm sâu một nhát vào trái tim Vệ Từ.
Hình ảnh lại chuyển, chớp mắt cô bé khóc lóc ngày nào giờ đã biến thành thái nữ duyên dáng yêu kiều, biểu cảm trên gương mặt cũng nhạt nhẽo hệt như mẫu thân của cô bé
[Thái phó, đó là hoàng đế của cô sao?] Vệ Từ nói trong giấc mơ: [Điện hạ, trên đời này không ai có thể là hoàng đệ của ngài.] [Mẫu thân từng nói rõ sự thật với cô rồi, thái phó không cần phải thận trọng đến thế..
Cô sẽ chăm sóc thái phó và hoàng đệ thật tốt...]
Tuy không danh không phận, nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột thịt
Khương triều, Ung Thần năm thứ mười tám, Thần Hoàng thái tổ bệnh nặng, cả triều đình lẫn dân gian đều lo lắng không yên.
Chính lúc này, vụ án mang tên “Thái tử Chương Tộ” làm kinh sợ cả nước
[Cô mới là Thái tử Chương Tộ!] [Nghịch tử!]
..
Càng về sau, những cảnh trong giấc mơ càng cực kỳ hỗn loạn
Vệ Từ mù mờ đứng tại chỗ, chìm ngập giữa đồng hỗn độn, không biết thế sự.
Từng cảnh tượng ấy tan biến trong chớp mắt, méo mó tạo thành vô số yêu ma quỷ quái, lũ lượt nhe răng cười ha hả rồi nhào về phía anh
Thấy mình sắp bị đám ma quỷ ấy cắn nuốt, Vệ Từ vô cùng hoảng sợ, hét lên một tiếng, cơ thể đột nhiên nghiêng về phía trước..
Ban đầu Khương Đồng Cơ chỉ là vờ ngủ, sau đó thì ngủ thật
Đến khi chân trời tờ mờ sáng, cô bị động tĩnh rất nhỏ từ cơn ác mộng của Vệ Từ đánh thức.
Cô thấy cả người anh đổ mồ hôi lạnh, mặt cắt không còn giọt máu, đôi môi khẽ run rẩy vì sợ hãi.
Khương Hồng Cơ đang định lay tỉnh đối phương thì không ngờ Vệ Từ lại hét lên, cơ thể nghiêng về phía trước
Bởi vì biên độ của động tác quá lớn nên mũi anh đụng vào mặt cô
Mẹ kiếp..
Tại sao tình hình này lại hoàn toàn không giống với mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà khán giả nói trong khi livestream vậy!